CHƯƠNG 88: BỊ NGƯỜI BỎ THUỐC
Biểu cảm của Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên tàn nhẫn.
Cô thật sự rất tức giận, thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là người đàn ông này lấy sức từ đâu mà nói với cô loại lời nói này.
“Mộ Ngạn Bân, tôi nghĩ là anh đánh giá mình cao quá rồi đó, vì một người đàn ông giống như anh, chẳng lẽ anh còn trông cậy sau khi chúng ta chia tay rồi mà tôi còn phải vì anh mà thủ thân cả một đời, ngu ngốc nhớ thương anh. Rốt cuộc là mặt của anh lớn bao nhiêu mới có thể dám nói mấy lời vọng tưởng như thế này vậy?”
Mộ Ngạn Bân bị cô châm chọc vài lần, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy bực tức.
“Cảnh Ngọc Ninh, em đừng nghe không hiểu ý tốt. Lục Trình Niên là hạng người như thế nào, em có hiểu rõ không? Em có hiểu rõ anh ta không? Có thể kết thông gia với nhà họ Lục chắc chắn không phải là loại người đơn giản gì, em nghĩ xem nếu như bị người có hôn ước với anh ta biết được thì em sẽ có kết cục như thế nào?”
Cảnh Ngọc Ninh nở nụ cười.
“Tôi không hiểu là anh ấy có liên quan gì đến anh, hơn nữa tôi tự nhận cho dù chúng tôi quen biết không lâu, nhưng cũng nên hiểu rõ. Tôi đã hiểu anh ấy đủ rõ rồi, ít nhất thì tôi hiểu rõ cách làm người của anh ấy quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải là loại người tiểu nhân bội bạc tình nghĩa có thể so sánh được.
Còn nữa, tôi thật sự không sợ người vợ chính thức của anh ấy tìm đến, đừng hỏi tôi nguyên nhân, tôi không muốn nói cho các người biết, nhưng bản thân tôi có năng lực này. Cho nên xin anh thu hồi lại lời quan tâm dối trá của anh đi, bộ dạng làm màu của anh làm cho tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, vượt quá giới hạn thì cứ vượt quá giới hạn, không thích thì không thích, thật ra cũng không có gì cả. Chỉ là anh đừng vượt quá giới hạn mà còn lấy bộ mặt thâm tình nhớ mãi không quên đối với bạn gái cũ nữa, Cảnh Diệp Nhã không cảm thấy ghê tởm, nhưng mà tôi thì cảm thấy buồn nôn.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong, cũng lười phản ứng bọn họ, cất bước liền rời đi.
Mộ Ngạn Bân đứng nguyên tại chỗ, tức giận đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Mộ Thanh Hồng lại dùng ánh mắt như là nhìn người ngoài hành tinh không dám tin mà nhìn chằm chằm vào phương hướng Cảnh Ngọc Ninh rời đi, cả nửa ngày mới phản ứng lại được.
“Anh, cô ta thế mà lại mắng anh. Từ, từ lúc nào mà cô ta biến thành như thế này? Không phải trước kia cô ta phục tùng lời của anh lắm hả?”
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến chuyện này Mộ Ngạn Bân càng tức giận thêm nữa.
Có trời mới biết Cảnh Ngọc Ninh trước kia đối xử với anh ta dịu dàng ngoan ngoãn bây giờ lại biến thành cái dạng này.
Vừa nói chuyện liền châm chọc người khác, giống như là một con nhím, ai bước tới cũng không được lợi.
Chẳng lẽ trước đó sự dịu dàng đối với anh ta đều là giả vờ?
Quả nhiên, anh ta xem như đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, so với Cảnh Diệp Nhã mềm mại yếu đuối, tính tình của cô quả thật giống như là một viên đá ở dưới cống, vừa thối lại vừa cứng, khiến cho người ta phiền chán tới cực điểm.
Mộ Ngạn Bân lạnh lùng không nói cái gì nữa, quay đầu trực tiếp bước vào phòng bao.
Mộ Thanh Hồng không chờ được đáp án, không khỏi càng tức giận thêm.
“Chị Ân Tuyền, chị nói xem có phải là anh trai của em vẫn còn vương vấn người phụ nữ đó không hả, cô ta mắng anh ấy như vậy, vậy mà anh ấy cũng không phản ứng gì.”
Sắc mặt của Quan Ân Tuyền cứng lại.
Một lát sau cô ta mới miễn cưỡng cười nói: “Dù sao thì anh Mộ với cô Cảnh cũng đã ở bên nhau một thời gian rất dài, còn tình cảm cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Mộ Thanh Hồng kinh ngạc trừng to mắt.
“Chị Ân Tuyền, ngay cả chị cũng cho rằng như vậy hả, vậy cô ta sẽ không phải thật sự ở bên cạnh anh của em chứ?”
Trong đáy mắt của Quan Ân Tuyền thoáng qua một chút cô đơn.
Một lát sau mới miễn cưỡng cười cười.
“Sẽ không đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì… cái này em vẫn nên đến hỏi Cảnh Diệp Nhã đi, chắc có lẽ là cô ấy biết rõ ràng hơn so với chị.”
Quan Ân Tuyền nói xong, dường như lại không muốn tiếp tục nói đề tài này nữa, quay người đi vào trong phòng bao.
Mộ Thanh Hồng nhìn thấy hai người bọn họ ai cũng không chịu nói lời nói thật với mình, không khỏi tức giận đến dậm chân.
Đúng lúc này có một nhân viên phục vụ đi đến từ phía đối diện.
Mộ Thanh Hồng hừ một tiếng, nhìn thấy nhân viên phục vụ, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nhếch miệng lên thành một nụ cười tà ác, đi lên phía trước ngăn cản nhân viên phục vụ đang muốn bước vào trong phòng bao.
“Anh tới đây với tôi một chút.”
…
Cảnh Ngọc Ninh đang ở trong phòng vệ sinh, mới phát hiện điện thoại ở trong túi có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô mở ra nhìn, phát hiện là của Lục Trình Niên, chắc chắn là lúc nãy cô mở yên lặng cho nên không nghe thấy.
Thế là cô vội vàng ấn số gọi lại.
Ở phía bên kia truyền đến âm thanh “tút tút”, vang lên ba tiếng thì rốt cuộc cũng được kết nối.
“Alo, anh về rồi à?”
Giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Trình Niên truyền đến: “Ừ, sắp đến khu thành phố rồi, em đã xong chưa?”
“Còn chưa nữa, anh có mệt hay không? Nếu như anh mệt rồi thì anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em ở lại một lát nữa tự mình đón xe về là được rồi.”
Ở bên kia im lặng trong chớp mắt.
Một lát sau truyền đến giọng nói chắc nịch lạnh lùng của người đàn ông: “Không cần đâu, em đang ở đâu, tôi đến đón em.”
“À, vậy được rồi, đợi một lát nữa em gửi địa chỉ qua cho anh.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Cảnh Ngọc Ninh thở dài một hơi.
Giơ đồng hồ ở cổ tay lên nhìn thời gian, đã sắp chín giờ rồi, bữa tiệc này chắc cũng đã sắp nên kết thúc.
Cô rửa tay xong thì đi ra ngoài.
Trở lại phòng bao, Khang Lạc Dao và Nghiêm Hoàn vẫn còn đang ở đây, Nghiêm Hoàn đã có chút say rồi, Khang Lạc Dao đang châm trà cho ông ta.
“Đạo diễn Nghiêm, xin lỗi ngài, tôi về rồi đây.”
Nghiêm Hoàn mỉm cười nhìn cô: “Không có gì không có gì, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta uống hết ly cuối cùng xong tôi cũng nên trở về thôi.”
Lời của ông ta rất đúng ý với Cảnh Ngọc Ninh, cô vội vàng nâng ly lên: “Được, nào, đạo diễn Nghiêm, tôi mời đạo diễn một ly.”
Một ly rượu rót vào trong bụng, Cảnh Ngọc Ninh uống rất dứt khoát, chỉ là sau khi uống xong thì cảm thấy mùi rượu ở trong miệng của mình có chút kỳ lạ.
Cô nhìn Khang Lạc Dao một chút, hỏi: “Chúng ta đổi rượu rồi à?”
Khang Lạc Dao ngơ ngác: “Đâu có đâu, vẫn là hennyssy mà, cái này là do nhân viên phục vụ vừa mới đưa vào, đâu có ai chạm qua đâu.”
“À, vậy không có chuyện gì đâu có thể là do tôi uống nhiều rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không để ý, dù sao lúc này cô cũng hơi say, vị giác không đúng cũng là rất bình thường.
Nghiêm Hoàn đứng dậy, sau khi Cảnh Ngọc Ninh tự mình tiễn ông về, lúc này mới trở lại phòng bao.
Mắt nhìn thời gian, Lục Trình Niên xuống đường cao tốc đến đây ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ thế là cô cũng kêu Khang Lạc Dao về nhà một mình, mình chờ ở trong phòng bao.
Trong phòng bao rất lớn, có hai cái bàn, còn cung cấp một cái sofa nhỏ cho người khác tạm thời nghỉ ngơi.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi ở trên ghế sofa, bưng lấy một ly nước uống ngụm nhỏ.
Chỉ là uống không bao lâu cô liền cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên lại nóng lên không thể chịu được, một cảm giác tê dại từ từ đến, lập tức bao phủ toàn thân.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là do mình uống say quá, thế là cô nằm lên ghế sofa chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.
Thế nhưng cô càng nằm thì cảm giác khô nóng càng dữ dội hơn, đầu cũng càng ngày càng choáng, ở chỗ đồ lót còn có một loại cảm giác ngứa ngáy rất kỳ dị.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Tình hình có chút không đúng rồi.
Cô không phải là bông hoa trắng vừa mới bước vào xã hội không biết cái gì cả, ngược lại là cô đã ở nước ngoài ba năm rồi, về nước hai năm, nó đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm xã hội.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!