Không nói không rằng Hạ Nhật Thiên đã kéo Tần Linh Châu đi lên xe của mình mặc cho cô có nói gì đi chăng nữa.
- Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi ra.
- Không phải nói không được khỏe sao, vậy mà tôi thấy cô còn đủ sức để la hét đó.
- Anh làm như thế tôi sẽ lây bệnh cho anh mất lúc đấy anh bắt tôi chịu trách nhiệm thì sao.
- Ẩu trĩ cô nghĩ tôi hèn hạ như thế sao ?
- Ai biết được con người anh chứ.
- Ngồi im trên xe cho tôi.
- Anh muốn đưa tôi đi đâu chứ.
* Bệnh viện.
- Bệnh viện anh đưa tôi đến đây làm gì chứ.
- Cô ngốc sao đến bệnh viện không để khám thì đến để vui chơi à.
Tần Linh Châu không ngờ Hạ Nhật Thiên nhất quyết kéo mình lên xe là để đến bệnh viện khám, nhưng sao anh ta phải làm vậy chứ.
- Tôi đã nói là tôi bị cảm thông thường thôi, không cần phải... á anh từ từ.
Hạ Nhật Thiên không muốn tiếp tục nhe Tần Linh Châu giải thích loằng ngoằng nữa anh trực tiếp Kéo cô vào phòng khâm bắt cô ngồi nghiêm ngặt trên ghế cho bác sĩ khám.
- Kiểm tra tình trạng cho cô gái này giúp tôi.
Hạ Nhật Thiên cất giọng với một bác sĩ nữ.
- Dạ tôi làm ngay.
Qua kiểm tra một lúc thì bác sĩ cũng chuẩn đoán được bệnh tình của Tần Linh Châu.
- Nhà cô có nuôi thú cưng đã không.
- Đúng ạ.
Tần Linh Châu gật đầu trả lời.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì bệnh cảm cúm của cô chắc là bị nó lây sang đúng không ?
Đúng là không qua mặt nổi bác sĩ mà chuyện này cũng đoàn ra được.
- Được rồi tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc về để uống trong một tuần có lẽ là sẽ hết nhưng cô phải ít tiếp xúc với con thú cưng mà mình đang nuôi. Để tránh trường hợp lây bệnh nặng hơn.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
- Vậy cô ở đây đợi tôi, cho bạn trai cô đi theo tôi kê đơn thuốc cho.
- Anh ta không phải...
Bạn trai sao chưa kịp giải thích thì hai người họ đã ra ngoài rồi, nhìn hai người giống tình địch thì có lấy đâu ra bạn trai ở đây chứ.
Tần Linh Châu ngồi đợi trong phòng một lúc thì Hạ Nhật Thiên cũng đã quay lại trên tay còn cầm một túi thuốc.
- Cô còn ngồi ngây ra đó làm gì không về sao ?
- À biết rồi.
......................
Hai người ngồi 😆trên xe mà chẳng thèm nói chuyện gì với nhau, Tần Linh Châu còn để ý thấy hình như thái độ của Hạ Nhật Thiên hơi tức giận thì phải, cô cũng không rõ là anh ta đang tức giận cái gì nữa.
- Phó chủ tịch, nếu anh không thích trở tôi về thì có thể dừng xe tôi tự đi bộ cũng được ạ
- . . .
- Sao anh không nói chuyện.
- Cô thấy hậu quả của việc nuôi mèo chưa.
Nói tóm lại là anh ta đang tức giận chuyện cô nuôi mèo, xong bị lây bệnh từ nó sao.
- Thì về tôi sẽ đưa nó đi khám cho hết bệnh.
- Cô không nghe vừa nãy bác sĩ đã nói gì sao ?
Đúng là bác sĩ có nói không được tiếp xúc nhiều với con Mimi thật nhưng cô cũng đâu thể bỏ mặc nó không lo cho được.
- Nhưng tôi đã mua Mimi về rồi, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc nó chứ. Anh biết không chính vì tôi sống một mình nên đôi lúc cảm thấy ra cái cô đơn nên việc mình nuôi một con gì đấy trong nhà thì sẽ vui hơn nhiều đấy.
Trong ánh mắt của Tần Linh Châu có mang một chút buồn, nhìn vào cô anh cũng cảm nhận được đều đó vì từ nhỏ đến lớn anh cũng chỉ sống 1 mình với ông.
- Đúng rồi, tôi nghe ông nội anh nói anh lớn lên từ nhỏ với ông vậy còn bố mẹ anh đâu.
Im lặng một lúc cũng không thấy Hạ Nhật Thiên trả lời, Tần Linh Châu cũng đoán ra được chắc là anh không muốn kể.
- Nếu anh không thích nói với tôi thì thôi vậy.
- Bố tôi mất lâu rồi, còn mẹ tôi sống ở nước ngoài.
Không ngờ Hạ Nhật Thiên lại có một quá khứ như vậy.
- Xin lỗi anh tôi không cố ý nhắc lại chuyện buồn của anh đâu.
- Có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe chi tiết.
- Nhưng sao anh phải kể cho tôi nghe.
Tần Linh Châu mang biểu cảm khó hiểu nhìn vào anh.
- Đến nhà cô rồi.
- À ừ cảm ơn anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!