Tần Linh Châu lên trên tầng chọn đại ngay một phòng để vào, cô nghĩ phòng chính giữ chắc là phòng của Hạ Nhật Thiên rồi nên đã né phòng đấy ra.
Không biết là căn nhà này thường xuyên có người ra vào không mà cái gì cũng ngăn nắp ngay cả đến phòng ngủ cũng vậy không hề thiếu thốn một cái gì.
Tắm rửa xong cô liền chèo ngay lên gường để ngủ vì cả chuyến bay hôm nay cô đều ngủ rất ít, quên luôn cả cơn đói bụng vì mình chưa ăn tối.
Nhưng mà sao cô cảm giác được là chăn gas của cái gường này hình như có một mùi gì đỏ rất thơm thì phải, nhưng cô không nghĩ được nnhiều như thế chắc đơn giản là chăn này được giặt bằng một loại nước giặt gì đấy rất thơm mà thôi.
Đúng như Hạ Nhật Thiên dự đoán là cô đã né căn phong to ở chính giữa ra để chọn một phòng khác vì nghĩ chắc đấy là phòng của anh, nhưng thực ra phòng cô đang ở đấy mới chính xác là phòng anh.
Thôi thì Tần Linh Châu cũng đã vào ở phòng của mình rồi Hạ Nhật Thiên anh chỉ đành chọn phòng khác vậy, ai bảo anh lúc nãy không nhắc trước với cô chứ.
...****************...
* TQ
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì ?
- Cô ngồi xuống đi rồi tôi nói chuyện.
Mộng Dao không hiểu sao hôm nay Hào Vũ lại hẹn cô ra ngoài không biết là anh ta có mục đích gì.
- Rồi nói đi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh đâu.
Hôm nay Hào Vũ đã suy nghĩ rất lâu mới gọi Mộng Dao ra đây để nói với cô rõ ràng về mối quan hệ giữa hai người, thật ra lúc đầu anh cũng không ủng hộ chuyện của chị gái mình với ba cô nên mới bịa ra chuyện đấy, nhưng với cái tính cố chấp của chị mình Hào Vũ biết rõ là có như nào thì cô cũng không từ bỏ.
Đã qua bao năm nếu muốn từ bỏ thì Giang Nguyệt cũng đã từ bỏ rồi, là một người em trai anh cũng rất hiểu cho chị mình bây giờ mà không giúp thì cũng không được.
- Cô vẫn luôn cho rằng mối quan hệ của tôi và Giang Nguyệt là tình nhân lén lút sau lưng bố cô đúng không.
- Thì rõ ràng như vậy còn sao nữa.
- Nếu tôi nói chúng tôi là hai chị em ruột thì sao ?
- Anh nghĩ tôi sẽ tin sao, là chị ta bắt anh nói như vậy đúng không.
Đúng là Mộng Dao đâu có dễ dàng tin những lời mà Hào Vũ vừa nói ra, anh cũng đã lường trước được đều đó rồi.
- Tôi hỏi cô, cô đã bao giờ tìm hiểu về gia thế của chị tôi chưa.
- Tôi quan tâm chị ta làm gì chứ.
Đúng là Mộng Dao chưa bao giờ tìm hiểu về gia thế của Giang Nguyệt thật đơn giản kể từ khi cô ta bước vào nhà cô Mộng Dao chỉ nghĩ Giang Nguyệt là một người mồi chài tài sản của bố cô.
- Tôi biết lý do cô không thích chị tôi là vì nghĩ chị tôi tiếp cận bố cô là vì tiền đúng không ?
- . . .
- Vậy thì tôi nói cho cô biết Giang Nguyệt chị ấy đường đường là Đại tiểu thư của Hào Gia thiếu gì tiền mà đi tiếp cận bố cô chứ, còn nếu cô còn không tin thì có thể đều tra.
- Anh nói với tôi những lời này là có ý gì chứ, một khi tôi đã không thích chị ta thì có lý do gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.
- Cô nghĩ chỉ có một mình cô phản đối chuyện này sao, chính gai đình tôi cũng không chấp nhận cho đến bây giờ thì vẫn vậy, nhưng chị tôi đã chọn từ mặt gia đình để đến với ba cô... Vậy cớ sao cô lại không chấp nhận chị ấy.
Nghe những gì Hào Vũ nói Mộng Dao cũng có chút gì đó bối rối, thật sự là Giang Nguyệt vì bố cô mà từ mặt với cả gia đình sao.
- Tôi mong sau này cô hãy nhìn nhận chị tôi bằng một cái nhìn khác.
- Tôi sẽ không dễ dàng gì tin những gì anh nói đâu.
Mộng Dao không ngồi lại để tiếp tục nghe Hào Vũ nói thêm nữa mà cầm túi sách bỏ ra về.
* Anh
Sau một giấc ngủ dài thì cơn đói bụng vẫn đánh thức Tần Linh Châu cô lò mò dậy xem bây giờ là mấy giờ rồi, thì đúng bây giờ là 2 giờ sáng, nhưng mà bụng của cô đang đánh trống vì cơn đói sao có thể nhắm mắt ngủ đến sáng mai được.
Bây giờ chỉ còn cách mò xuống dưới nhà bếp xem có gì ăn tạm không thôi. Sợ bị Hạ Nhật Thiên phát hiện nên cô chỉ dám bật đèn pin điện thoại lên để soi rồi rón rén đi xuống dưới nhà bếp cũng không dám bật điện lên.
Cô đi đến mở tủ lạnh ra để xem có gì ăn không nhưng sau đó mọi thứ đã làm Tần Linh Châu thất vọng tràn trề khi trong tủ lạnh trống không chỉ có vài quả trứng gà sống.
- Sai lại không có gì ăn hết vậy nè.
Cô lại tiếp tục tìm mấy ngăn tủ trên bếp thì mới phát hiện còn đúng hai gói mì nấu nhanh, cũng may là chưa hết hạn sử dụng.
Bây giờ Tần Linh Châu chỉ có thể nấu tạm món mì ốp trứng mà thôi. Cô đang chuẩn bị quay ra lấy nồi thì va ngay vào một người đàn ông thân hình cao lớn cái đầu nhỏ của cô đập ngay vào khuôn ngực săn chắc của anh.
- A... đau.
- Cô lén la lén lút làm gì ở đây vậy ?
Giọng nói của người đàn ông cất lên trong bóng tối.
- Có anh mới len la lén lút ý, đi như ma sao còn không có tiếng động.
Hạ Nhật Thiên anh là một người rất nhạy cảm lúc cô rón rén đi qua phòng anh thì đã bị anh phát hiện rồi, từ trên nhìn xuống thấy cô đang lục tủ lạnh biết là đang đói rồi nên anh mới xuống đây.
- Đói sao ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!