Một chiếc xe sang trọng dừng lại trưởng cổng khách sạn nơi diễn ra buổi tiệc. Hạ Nhật Thiên từ tốn bước ra từ trong xe anh còn tinh tế vòng qua sau mở cửa xe cho Tần Linh Châu.
Đã nhiều lần tham gia tiệc tùng cùng với Hạ Nhật Thiên nên bây cô cũng đã quen không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu nữa
- Khoác tay tôi.
Hạ Nhật Thiên ra lệnh.
- Biết rồi.
Cặp đôi nam thanh nữ tú bước vào đều trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người bên trong.
Đúng là một bữa tiệc hoành tráng tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo khách khứa cũng rất là đông, đa số đều là những người có tiếng.
- Chào phó chủ tịch Hạ.
Chủ nhân bữa tiệc thấy Hạ Nhật Thiên đến thì lại chào hỏi.
- Chào anh.
- Mời hai người sang bàn bên ngồi.
Họ được phục vụ mang lên cho mỗi người một ly rượu trên bàn là bánh và thức ăn đặt sẵn cho khách dùng.
Bận bịu từ chiều đến giờ Tần Linh Châu cũng chưa được ăn gì lót bụng hết, nhìn thấy bánh trên bàn cô chỉ muốn ăn nó thôi.
- Đói sao ?
Nhìn ánh mắt của Tần Linh Châu cứ chú ý đến đồ ăn trên bàn mà không dám lấy, Hạ Nhật Thiên biết là cô đang muốn gì.
- Có đói, chiều đến giờ tôi chưa ăn gì hết.
- Ăn đi.
Hạ Nhật Thiên lấy cho cô một miếng bánh ngọt trên bàn.
- Dạ cảm ơn sếp.
Đúng là con gái chỉ cần có được đồ ăn ngon là cười.
- Anh Tun.
Minh Anh biết là Hạ Nhật Thiên cũng đến đây nên cô đã kiếm anh từ nãy đến giờ, cuối cùng lại nhìn thấy anh đang dịu dàng lấy bánh cho một cô gái.
- Em cũng ở đây sao ?
- Dạ em tìm anh nãy đến giờ.
- Ừm, có một chuyện anh muốn nói với em.
- Anh Tun nói đi.
- Sau này đổi cách xưng hô với anh đi, đừng có gọi anh Tun nữa.
Vốn dĩ đây là cái tên mà từ nhỏ Minh Anh đã gọi như vậy, dù là lớn lên cô vẫn thích gọi như thế đã nhiều lần Hạ Nhật Thiên muốn cô đổi cách xưng hô nhưng Minh Anh vẫn không chịu.
- Sao anh không thích em gọi anh như lúc nhỏ nữa sao ?
- Chúng ta không còn như lúc nhỏ nữa.
- Được rồi nếu anh không thích em gọi như thế nữa thì em không gọi nữa được chưa.
Tần Linh Châu đứng bên cạnh vừa ăn vừa quan sát hai người họ nói chuyện, như vậy là cô gái này đã quen biết Hạ Nhật Thiên từ lúc nhỏ sao ?
- Hôm nay anh đi một mình sao, lát em có thể mời anh cùng em khiêu vũ được không ?
- Không anh không đi một mình.
Hạ Nhật Thiên vòng tay qua eo Tần Linh Châu kéo về phía mình khiến cô giật mình trợn hai mắt nhìn anh.
- Anh đi với cô ta sao, nhưng mà không sao anh vẫn có thể khiêu vũ với em được mà đúng không ?
Đã nói rõ ràng như thế rồi mà Minh Anh cô vẫn mặt dày muốn Hạ Nhật Thiên khiêu vũ cùng mình.
- Như vậy thì phải hỏi ý kiến của cô ấy rồi.
Ánh mặt Hạ Nhật Thiên di chuyển sang phía Tần Linh Châu, làm cô bối rối không biết trả lời như nào. Nhưng mà bàn tay đang đặt trên eo của cô hình nhưng đang siết chặt hơn thì phải là ý gì đây ruốt cuộc là muốn cô đồng ý hay là không đây.
- Có được không ?
Minh Anh nhìn Tần Linh Châu với ánh mắt mong chờ, nhưng bên trong cô đang là một nỗi uất ức, " tại sao lại phải hỏi ý kiến của cô ta chứ, không phải cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé mà hôm trước cô vừa gặp hay sao, thế mà hôm nay lại như vịt hóa thiên nga dám đi dự tiệc cùng người cô thích nữa sao ? "
- Được tất nhiên là được rồi ạ, phó chủ tịch đây tùy ý cô dùng.
Tần Linh Châu nhanh chóng gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra vui vẻ đẩy Hạ Nhật Thiên ra phía Minh Anh.
" Cô giỏi lắm Tần Linh Châu dám đẩy tôi cho người phụ nữ khác sao " Hạ Nhật Thiên nổi cấu trong lòng.
- Vậy cảm ơn cô rồi.
- Không không có gì đâu.
Không ngờ trong mắt Tần Linh Châu anh lại rẻ túng như vậy, thích đẩy cho ai thì đẩy, vậy thì cô đừng có trách là anh không điểm xỉa đến cô.
- Anh Hạo Thiên chúng ta sang bên kia nói chuyện được không.
- Được.
Hạ Nhật Thiên còn thong thả cho Minh Anh khoác tay mình đi, nhìn hai người họ sánh bước bên nhau đi mất Tần Linh Châu lại có chút mất mát không biết hành động ban nãy của cô là đúng hay không nữa.
Những cô có thể cảm nhận được là cô gái đó rất thích Hạ Nhật Thiên, hình như hai người họ còn quen biết nhau từ nhỏ nữa, như vậy sao cô dám từ chối đề nghị của cô ta được chứ với lại cô cũng đâu có tư cách gì để giữ Hạ Nhật Thiên đâu.
- Linh Châu.
Tiếng gọi của Will đã làm mọi suy nghĩ của Tần Linh Châu đứt đoạn.
- Will cậu cũng ở đây sao ?
- Tất nhiên rồi, hôm nay cậu đến với ai.
- Mình đi theo sếp đến đây, nhưng giờ anh ấy có việc bận rồi không ở đây.
- Vậy sao, hôm nay cậu đẹp lắm Linh Châu, không biết là mình có phúc phần để mời cậu nhảy một bài không ?
- Mình sẵn lòng.
Tiếng nhạc vang lên là lúc mọi người cùng chìm đắm khiêu vũ theo từng điệu nhạc, ở bên này Minh Anh cũng đang là một cặp cùng với Hạ Nhật Thiên.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông mình thích ngay trong gang tấc nhịp tim của Minh Anh liên tục loạn nhịp, Hôm nay cô đã hứa là sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình lại Hạ Nhật Thiên một lần nữa.
- Anh Hạo Thiên, em có chuyện này muốn nói với anh.
- Nói đi anh đang nghe.
Nhưng ánh mắt của Hạ Nhật Thiên lại không nhìn lấy Minh Anh một cái, anh chỉ đang tìm kiếm quan sát một ai đó.
- Anh có còn nhớ những kỷ niệm mà chúng ta đã lớn lên với nhau không.
- Anh nhớ.
- Còn nữa anh có nhớ là lúc nhỏ chúng ta chơi một trò chơi và anh đã thua, vì thế em đã đặt ra cho anh một yêu cầu bắt anh thực hiện anh còn nhớ chứ.
- . . .
- Anh có đang nghe em nói không.
- Có em nói tiếp đi.
- Và yêu cầu em muốn anh thực hiện là lớn lên anh phải lấy em.
Đây chỉ là lời hứa thời trẻ con thật ra Hạ Nhật Thiên đã quên từ lâu rồi.
- Đây chỉ là lời nói của trẻ con em đừng có tin. là thật.
- Em không đùa đâu, hôm nay em sẽ nói với anh một lần nữa Minh Anh thích anh Hạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!