Quảng trường diễn tập.
Khi hiệu trưởng Hồng tuyên bố giải tán thì các sinh viên bắt đầu tản ra khắp nơi, phi thuyền trở về trường đang đỗ ở một bên, tất cả các sinh viên đang thi nhau dựa theo lớp, trong lúc bắt đầu lên phi thuyền một cách có tổ chức có kỷ luật thì bỗng nhiên ---
Thẩm Trường Thanh thoát ly đội ngũ sải bước nhanh tới đội ngũ tân sinh viên cuối cùng.
“Ô?”
“Thẩm Trường Thanh đây là làm gì?”
“Cậu ta đi đâu vậy?”
Cứ việc bị đào thải trước thời gian nhưng tất cả mọi người không có cách nào phủ nhận sự ưu tú của Thẩm Trường Thanh.
So với thiên phú thể chất cấp S thì tinh thần lực cấp S càng khó có được. Trong 5.000 tân sinh viên trúng tuyển năm nay của toàn bộ tinh cầu Lãm Nguyệt thì tân sinh viên có thể chất cấp S có 9 người nhưng tinh thần lực đạt tới cấp S lại chỉ có 2 người!
Không sai.
Chỉ có hai người: Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên.
Một người ở hệ cơ giáp chiến đấu.
Một người ở hệ chế tạo cơ giáp.
Thực ra người có thiên phú tinh thần lực càng có nhiều lựa chọn hơn, đó chính là hệ chế tạo cơ giáp, bởi vì hệ chế tạo cơ giáp có yêu cầu cao hơn về thiên phú tinh thần lực.
Nhưng hai thiên tài này sau khi lựa chọn hệ học chính lại đồng thời chọn một môn học phụ khác.
Nếu Thẩm Trường Thanh chỉ chuyên học tập và nghiên cứu chế tạo cơ giáp thì khẳng định là tương lai sẽ trở thành một vị đại sư chế tạo cơ giáp!
Không sai! Đây là sự tự tin của người có thiên phú tinh thần lực cấp S.
Đón tầm mắt tò mò và nghiên cứu tìm tòi của mọi người, khuôn mặt của Thẩm Trường Thanh vẫn bình tĩnh và làm lơ đánh giá của mọi người, chỉ lo việc bản thân đi tới đội ngũ ở đằng sau.
Bên này.
Đội ngũ ban tự trả tiền xếp ở cuối cùng, Quý Dữu và Thịnh Thanh Nhan kéo ra khoảng cách, cố ý rơi xuống đội ngũ cuối cùng.
Kết quả là Thịnh Thanh Nhan không chịu xem sắc mặt một chút nào, vừa thấy Quý Dữu lui ra phía sau là cậu ta cũng lui ra sau theo.
Quý Dữu trừng cậu ta một cái: “Diễn tập kết thúc rồi thì cậu còn lại gần tôi làm cái gì?”
Con ngươi xinh đẹp của Thịnh Thanh Nhan chớp chớp: “Kiều Kiều nói với người ta nha……”
“Là cậu mời cậu ấy ăn mười con thỏ nướng nha……”
“Cậu ấy nói chỉ cần người ta trông kỹ cậu liền chia cho người ta năm con nha……”
Quý Dữu: “……”
Hóa ra là quỷ đòi nợ.
Quý Dữu giơ tay lên chỉ chỉ vào một khoảng cách rồi nói: “Vậy ít nhất cậu cần phải cách xa tôi 5m vào.”
Thịnh Thanh Nhan nghi hoặc: “Vì sao nha……”
Quý Dữu trợn trắng mắt: “Quỷ đòi nợ chọc người ngại, phần tự giác này còn không có sao?”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Chán ghét nha……
Cái người này lại bắt nạt bé con đáng yêu nha……
Đang nói thì bỗng nhiên cô thấy Thẩm Trường Thanh bước nhanh tới, sau đó ngơ ngác đứng trước mặt Quý Dữu.
Quý Dữu hoảng sợ rồi lùi lại phía sau một bước.
Thẩm Trường Thanh không hé răng mà vẫn luôn im lặng.
Tư thế này hung hăng thật, Quý Dữu không hiểu ra làm sao ---
Trả thù?
Trả thù?
Đánh nhau?
Tóm lại khẳng định là người tới không có ý tốt!
Quý Dữu xụ mặt rồi mặt cứ tỉnh bơ quan sát đối phương.
***Mặt cứ tỉnh bơ: Bản convert là ‘bất động thanh sắc’. Là mặt không có biểu tình gì, không đổi sắc mặt.
Đôi đồng tử đen nhánh của Thẩm Trường Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, trước sau như một không hề mở miệng.
Không khí như đọng lại.
Im lặng.
Im lặng đến tĩnh mịch.
Các sinh viên ở xung quanh cũng thi nhau dừng bước và bắt đầu vây xem.
Đây ---
Là muốn đánh nhau rồi! Chính xác là muốn đánh nhau đấy! Không thấy nắm tay của Thẩm Trường Thanh đều siết chặt sao?
Người vây xem thi nhau ghé mắt ---
Bỗng nhiên bước chân của Thẩm Trường Thanh bước lên trước nửa bước, bỗng chốc Quý Dữu lui ra sau một bước, cũng nhanh chóng giơ tay lên, mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Trường Thanh: “Bạn học Thẩm Trường Thanh! Đừng nói gi nữa! Ý của cậu tôi đã hiểu rồi ---”
Ô?
Đã hiểu?
Cô ấy biết cái gì?
Thẩm Trường Thanh hơi nghi ngờ thì lại nghe Quý Dữu lớn tiếng: “Cậu là người tốt --- Nhưng tôi đã có người yêu thích cho nên chúng ta không có khả năng!”
“……” Nháy mắt sắc mặt của Thẩm Trường Thanh đỏ lên.
Gì?
Mọi người kinh hoảng.
Thẩm Trường Thanh thổ lộ với Quý Dữu?
Còn bị cự tuyệt ngay tại chỗ?
Đội ngũ phía trước không biết tình huống cụ thể, cũng không biết đã xảy ra cái gì nhưng Quý Dữu nói to như thế thì gần như tất cả đều nghe thấy được.
“Thẩm Trường Thanh thật sự thổ lộ?”
“Thật sự! Tớ tận mắt nhìn thấy!”
“Bị từ chối? Thảm thật nha.”
……
Đối mặt với lời nghị luận xung quanh thi nhau nổi lên, mặt của Thẩm Trường Thanh đỏ tựa như vỏ cua đã luộc chín, trong nhất thời tay chân cũng không biết để ở chỗ nào.
Quý Dữu nhìn trộm vẻ mặt của cậu ta rồi thấy kỳ quái: Ơ, chẳng lẽ không phải tới trả thù?
Nhìn Thẩm Trường Thanh siết chặt tay, trên cánh tay gân xanh đều nổi hết lên, Quý Dữu sợ hãi nha, vì tự bảo vệ mình nên không nói hai lời thì đã phát cho đối phương thẻ người tốt trước!
Tóm lại có một phương châm: Không nắm rõ nguyên nhân thì phải đánh đòn phủ đầu!
Quý Dữu: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, thương tổn đến cậu không phải ý muốn của tôi, xin cậu hiểu cho, nhưng --- Chúng ta thật sự không thích hợp đâu……”
Cho nên ---
Cầu xin cậu cách xa tôi ra một chút đi!
Thẩm Trường Thanh hơi há mồm: “Bạn…… Bạn…… Bạn học Quý Dữu! Tôi…… Tôi đã xem xong trận diễn tập của cậu rồi, tôi…… Tôi thừa nhận biểu hiện của cậu thật ưu tú! Nhưng…… Tôi cũng không hề kém cậu một chút nào.”
Quý Dữu: “……”
Thẩm Trường Thanh nghẹn một hơi, rốt cuộc đã nói ra được, sau khi nói xong cậu ta quay đầu đi luôn.
Quý Dữu sờ sờ đầu: Thật…… Thật sự không phải tới trả thù hả?
Chỉ cần không phải tới đánh nhau, kiếm chuyện, trả thù thì tất cả đều dễ nói.
Quý Dữu vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhân phẩm của bạn học Thẩm Trường Thanh cũng không tệ lắm nha.
Một bên, Thịnh Thanh Nhan chớp chớp mắt, khi nhìn Quý Dữu thì lại lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa: “Cậu xấu thật nha……”
“Ngay cả Thẩm Hoài An cậu cũng bắt nạt nha……”
“Cậu xong rồi nha……”
Quý Dữu: “Gì???”
Thịnh Thanh Nhan che lại khóe miệng rồi cười hì hì: “Ông nội của Thẩm Trường Thanh chính là thượng tướng Thẩm thống lĩnh quân đoàn số 3 của liên minh nha……”
Quý Dữu trừng mắt: “!!!”
Liên minh có mấy quân đoàn? Cũng…… Cũng có 6 cái mà thôi. Ông nội của Thẩm Trường Thanh thế mà lại là thượng tướng Thẩm!
Doa…… Dọa chết người.
Hình như Thịnh Thanh Nhan còn chưa thấy đủ, cậu ta che miệng cười khanh khách: “Thống lĩnh hơn 10 triệu binh lính nha…… Một người một quyền là ngay cả tro cậu cũng không còn nha……”
“Thượng tướng Thẩm còn rất bênh vực người của mình nha……”
“Trước kia có người bắt nạt Thẩm Trường Thanh thế là thượng tướng Thẩm trực tiếp mở ra cơ giáp tới trường học treo người lên đánh một trận nha……”
“Tớ nhìn thấy tận mắt nha……”
Theo từng câu từng lời của Thịnh Thanh Nhan nói ra, sắc mặt của Quý Dữu càng ngày càng trắng……
“Không…… Không đến mức đó chứ?”
Thịnh Thanh Nhan cười: “Ba đời đơn truyền nha…… Thật sự đến mức đó nha……”
Quý Dữu đen mặt: “Có phải cậu cố ý nói chuyện giật gân đúng không?”
“Người ta cùng Thẩm Trường Thanh lớn lên cùng một nhà trẻ, tiểu học, cấp hai…… Nha, người ta sẽ lừa cậu nha?” Thịnh Thanh Nhan nhìn cô lắc đầu, xua tay ra vẻ thâm ảo rồi đi luôn.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu sợ ngây người. Thẩm Trường Thanh có hậu trường lớn như vậy? Cũng…… Quá dọa người một chút đi?
Tướng quân Thẩm thật sự bênh vực người của mình như vậy?
MÌnh cũng chỉ trêu cợt Thẩm Trường Thanh một chút thôi mà? Vui đùa một chút thôi, không đến mức đó chứ?
Trong nhất thời đầu của Quý Dữu lớn thêm một cỡ, đứng tại chỗ, thật lâu vẫn không bước nổi chân.
Phía trước, sau khi đi được vài bước thì Thịnh Thanh Nhan lén che khóe miệng, nghĩ đến lúc ấy bạn học Quý Dữu số 4444 thoáng cứng đờ, sắc mặt khó coi phảng phất như bị táo bón vậy. Thịnh Thanh Nhan rất muốn cười, cậu ta mới không nói cho bạn học Quý Dữu rằng cái kẻ bắt nạt Thẩm Trường Thanh và sau đó bị ông nội của Thẩm Trường Thanh mở ra cơ giáp treo người lên đánh thực ra chính là mình đâu!