***Nhân sĩ: Người trí thức có danh vọng trong xã hội cũ, vốn không thuộc về giai cấp nào và có tư tưởng tiến bộ. Ý của câu này trong chương này đó là người có tri thức vẫn có sự thiếu hiểu biết về cái gì đó mà họ không nhận ra hay không biết rõ.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Quý Dữu đợi, lại chờ, trước sau không chờ được câu nói kế tiếp của giảng viên Mục Kiếm Linh, Quý Dữu ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cô: “Cô ơi, không có gì nữa sao ạ?”
Mục Kiếm Linh: “Không có.”
Quý Dữu: “Giống như loại tình huống này thì sau đó hẳn là có từ chuyển biến ‘nhưng là’ mà.”
Mục Kiếm Linh ngó nhìn cô và nói: “Nhưng là, trò là đồ vô dụng như cũ.”
Quý Dữu: “……”
Nhìn sắc mặt của Quý Dữu phảng phất như bị táo bón, tựa hồ cuối cùng Mục Kiếm Linh cũng đến lúc thoải mái nhàn hạ: “Hoặc là trò muốn nghe đến cái gì?” Quý Dữu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em muốn nghe cô nói kỳ thực em là một thiên tài ẩn hình.”
Mục Kiếm Linh nghe vậy bỗng nhiên cười cười: “Yêu cầu của em hơi khó khăn mà cô lại là người thành thật --- Lời này trò bảo cô phải nói ra như thế nào đây?”
Quý Dữu: “……”
Nói chuyện phiếm với giảng viên sớm hay muộn cũng nhồi máu cơ tim mất, vẫn nên nhanh chóng kết thúc đề tài này đi, Quý Dữu hỏi: “Cô ơi, vì sao vừa rồi trong giây ngắn ngủi đó em có thể quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ được ạ?”
Vấn đề này làm Mục Kiếm Linh nghiêm túc lên: “Người máy hiện có chọn dùng vài loại tín hiệu kỹ thuật truyền tin, thực ra đều có thể bị tinh thần lực của nhân loại chúng ta quấy nhiễu. Không chỉ có người máy mà nhân loại và các loại động thực vật đều chịu ảnh hưởng bởi tinh thần lực, tiền đề là cường độ tinh thần lực cũng đủ lớn. Độ rửa sạch sợi tinh thần của trò đã đạt tới 100%, theo lý mà nói trò có thể hoàn toàn vận dụng 6 sợi tinh thần một cách tùy ý, nhưng trước đó trò không có khái niệm về phương diện này nên cũng không biết sử dụng nói như thế nào.” ***Tùy ý: Bản convert là ‘tùy tâm sở dục’. Muốn làm gì thì làm tùy theo tâm nguyện mong muốn của bản thân.
Trong mắt Quý Dữu ánh lên sự vui vẻ: “Nói như vậy là phương pháp em làm trước đó là chính xác ạ?”
Mục Kiếm Linh nói: “Coi như sờ đến bậc cửa đi.”
Quý Dữu cười ha ha: “Nói như vậy em thật sự là thiên tài ạ, mới bao lâu mà em đã nhập môn rồi.”
Mục Kiếm Linh hết chỗ nối được vài giây rồi giội gáo nước lạnh: “Trò rất đắc ý? Nếu tôi có độ hoàn thành 100% như trò thì không cần người khác dạy dỗ, đã sớm không thầy dạy cũng hiểu.”
Về điểm này thật ra Quý Dữu cũng nhìn nhận rõ được: “Cô là thiên tài, em là phế tài, không giống nhau mà.”
Mục Kiếm Linh: “……Trò còn rất biết tự an ủi mình cơ đấy.”
Quý Dữu gãi gãi đầu và cười hì hì: “Mua vui trong đau khổ…… Mua vui trong đau khổ thôi……” Nói xong cô lại hỏi vấn đề nữa: “Cô ơi vì sao em có khả năng làm nhiễu người máy cỡ nhỏ trong thời gian ngắn ngủi vậy ạ? Về sau em có thể đề cao thời gian quấy nhiễu lên một chút được không?” Vừa rồi thành công quấy nhiễu ba lần, thời gian thật sự ngắn ngủi, Quý Dữu tự cảm thấy chắc không vượt qua 1 giây, thậm chí là không phẩy mấy giây ấy chứ. Mục Kiếm Linh trả lời: “Điều này quyết định bởi thao tác sợi tinh thần của trò đạt tới tình trạng gì. Thực ra khi trò sử dụng tinh thần lực đó chính là thao tác sợi tinh thần, nếu trò thao tác sợi tinh thần đạt tới 100% tự nhiên là có thể kéo dài thời gian quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ.”
Quý Dữu nghe xong trong mắt sáng ngời, cảm thấy được hy vọng nên bỗng nhiên hỏi: “Vậy --- Hiện tại cô có khả năng quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ trong bao lâu ạ?”
Mục Kiếm Linh đáp: “Ờ --- Không nhiều lắm, cũng trên dưới nửa giờ thế này.”
Quý Dữu kinh ngạc há to miệng, sau đó cô lại tìm đường chết hỏi luôn một câu: “Vậy --- Nếu em có thể thao tác sợi tinh thần đạt tới 100% thì nhiều nhất có thể quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ trong bao lâu ạ?”
Nói xong, Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm cô rồi lộ ra ánh mắt thâm thúy: “Tồn tại không tốt sao?” Quý Dữu: “……”
Đâm tim quá.
Quý Dữu không tin tà nên thúc giục: “Cô à, cô cứ việc nói đi, em có thể chịu được.”
Mục Kiếm Linh thở dài: “1 giây. Không thể nhiều hơn được.”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh hỏi: “Có khỏe không? Có muốn hữu nghị tài trợ trò một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh không?”
Sau khi Quý Dữu hung hăng xoa nắn cái mặt mới nói: “Em không tin! Nếu em đã hết thuốc chữa như vậy thì vì sao cô còn chộp em tới hệ chiến đấu để huấn luyện? Em không tin em sẽ vô dụng như vậy!”
Ồ ---
Phản ứng rất nhanh nhẹn đây.
Mục Kiếm Linh không trả lời, ngược lại lại tung ra một vấn đề: “Trò biết tình huống hiện tại của trò tương đương với cái gì không?”
Quý Dữu đáp theo bản năng: “Thiên tài?”
“……” Mục Kiếm Linh đỡ trán: “Tinh thần lực của trò là biến dị, nói thật dễ nghe chút thì đây là biến dị, nói không dễ nghe chút thì hiện tại trò tương đương với người tàn phế!” Đồng tử Quý Dữu co lại, nhanh chóng che lấy miệng.
Mục Kiếm Linh hỏi với vẻ cạn lời: “Trò muốn làm gì?”
“Không cần sợ hãi, chỉ là dự phòng về việc mình đột nhiên hộc máu thôi.” Quý Dữu hít sâu một hơi rồi xua tay nói: “Cô à, không sao, em còn chịu đựng được, cô tiếp tục nói đi ạ.”
Mục Kiếm Linh hỏi: “Trò biết người mù nhìn đồ vật như thế nào không?”
Quý Dữu: “Nghe ạ?”
Mục Kiếm Linh hỏi tiếp: “Không tồi, vậy trò biết người câm nói chuyện ra sao không?”
Quý Dữu: “Ngôn ngữ của người câm điếc ạ?”
Mục Kiếm Linh lộ ra ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy: “Sợi tinh thần của người khác đều có thể tăng trưởng nhưng trò không được. Cho nên hiện tại trò có thể coi mình trở thành một sợi tinh thần tàn phế.”
Quý Dữu: “……”
Bị đâm tim cũng không phải một lần hai lần, Quý Dữu dứt khoát không để ý tới mấy điều này, cô hơi sốt ruột hỏi: “Nói như vậy em nên huấn luyện năng lực khác của mình phải không? Nhưng có thể bù vào lúc năng lượng của sợi tinh thần không đủ sẽ là cái gì? Thể chất? Hay là?” Mục Kiếm Linh nhìn cô rồi nói: “Thế mà trò không làm trò hỏng mất ngay tại chỗ trước mặt cô, cô thực sự thất vọng.”
Quý Dữu: “……” Thực xin lỗi đã làm cô thất vọng rồi, nhưng em cảm thấy về sau cô cũng sẽ không có cơ hội này.”
Cuối cùng Mục Kiếm Linh lộ ra được ý cười khó có được: “Cô rửa mắt mong chờ.” Tiếp theo cô tiếp tục nói: “Tuy sợi tinh thần của trò không có khả năng tăng trưởng nhưng trò và sợi tinh thần của mình có độ phù hợp 100%, chỉ cần trò học được cách sử dụng nói thì tương lai sẽ không có bất kỳ chướng ngại gì! Người khác phải tốn thời gian rất dài đi rửa sạch sợi tinh thần, lại còn phải tiêu phí thời gian và rất nhiều tinh lực để học cách sử dụng chúng nó, thao tác chúng nó…… Nhưng trò không cần, đây là ưu thế của trò!” “Tựa như vừa rồi tôi có nói người mù muốn nhìn đồ vật sẽ chuyên nhất đi cường hóa thính lực của mình. Nhiệm vụ về sau của trò chính là không ngừng chuyên tâm đi cường hóa ưu thế này của mình! Huấn luyện sợi tinh thần của mình thành chân chính tùy ý hoạt động, cũng không chặt đứt khai phá công năng của chúng nó, sử dụng chúng nó đến mức cao nhất!”
Quý Dữu hơi há mồm: “Nhưng em làm thế nào để sử dụng được đến mức tùy ý hoạt động, em đánh với người máy cỡ nhỏ cũng chỉ có thể quấy nhiễu nổi 1 giây, sau đó vẫn bị nó treo lên đánh mà. Oa ~”
Mục Kiếm Linh xụ mặt xuống mắng: “Ngu xuẩn! 1 giây trò còn chê ít? Chiến trường thực sự, người thực sự hiểu được chiến đấu thì 1 giây đủ để thay đổi bất kỳ việc gì! Trò có thể tranh thủ thời gian 1 giây này cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng của người máy, người máy không có nguồn năng lượng thì còn không phải tùy ý trò đắn đo sao? Trò muốn phá hư chip trung tâm của nó, dỡ bỏ kho vũ khí của nó hoặc trực tiếp tháo dỡ nó chẳng lẽ còn không phải từ trò hay sao?” Quý Dữu mở to miệng: “Còn…… Còn có thể như vậy được ạ?”
Mục Kiếm Linh nói: “Đương nhiên điều này còn cần phối hợp năng lực khác của trò nữa, cho nên --- Thiếu nữ à, cố lên đi, cô xem trọng trò.”