Có vẻ Quý Dữu hiểu rõ hơn, cô Mục nói những lời này với mình thực ra chính là muốn mình lợi dụng ưu thế sợi tinh thần có độ hoàn thành 100% và không ngừng cường hóa ưu thế này, khai phá công năng với khả năng lớn nhất và sáng tạo ra càng nhiều phương pháp sử dụng hơn.
Ví dụ như, vừa rồi nhắc tới chuyện quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ thì mình hoàn toàn có thể bằng vào việc quấy nhiễu được 1 giây mà phá hủy chip trung tâm của người máy cỡ nhỏ, cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng của nó……
Hoặc là khi chiến đấu với kẻ địch, vừa yếu thế vừa thừa dịp kẻ địch hết sức lơi lỏng thì bùng nổ tinh thần lực đi quấy nhiễu hành động của kẻ địch rồi lại chạy trốn ngay lập tức, hoặc là làm một cú phản kích dồn vào đường cùng!
Thậm chí, cô có thể……
……
Tóm lại cụ thể sử dụng như thế nào, khai phá ra sao còn cần huấn luyện không ngừng.
Nhưng càng nghĩ đôi mắt của Quý Dữu càng ngày càng sáng!
Cô tin tưởng nhất định chính mình có thể bằng vào ưu thế này tạo ra con đường lớn đầy hứa hẹn không giống người thường.
Mục Kiếm Linh nhìn Quý Dữu đang tinh thần phấn chấn bừng bừng, không hiểu sao tâm tình tốt hơn: “Rèn luyện tinh thần lực thực ra chính là rèn luyện thao tác nó, sau lần thứ ba vừa rồi trò quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ thì tinh thần lực bị mệt mỏi quá độ, đây là bởi vì trò sử dụng phương pháp không đúng. Hạng mức giá trị tinh thần tổng cộng mới có 120, nhưng chỉ mới quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ được ba lần mà trò tiêu hao hạng mức giá trị tinh thần lực 120 hầu như không còn --- Điều này thật xuẩn!”
“Trò lên chiến trường sử dụng tinh thần lực một lần đã hao hết nó thì chẳng lẽ kẻ địch sẽ ngoan ngoãn chờ tinh thần lực của trò khôi phục một lần nữa mới gϊếŧ trò sao?”
“Sẽ không! Tôi dám cam đoan chờ đến khi trò khôi phục tinh thần lực thì kẻ địch đã làm thịt trò mấy trăm mấy ngàn mấy vạn lần rồi.”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh nói: “Cái gọi là thao tác chính là độ khống chế sợi tinh thần và hạng mức giá trị tinh thần lực, sợi tinh thần của trò có thể lợi dụng hạng mức giá trị tinh thần lực 120 hữu hạn thành công quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ 70 lần, 80 lần, thậm chí 100 lần; tính bình quân thì mỗi lần chỉ mất mấy hạng mức giá trị thì xem như trò mới chân chính là giỏi.”
Quý Dữu há to miệng: “Em có thể…… Có thể đạt tới sao ạ?”
Mục Kiếm Linh mỉm cười: “Không biết, tôi thực sự chờ mong biểu hiện của trò.”
Nghe xong câu này, trong lòng Quý Dữu kích động vạn lần, cô cẩn thận nghĩ nghĩ, thậm chí bật ra một ý tưởng kỳ lạ: “Cô ơi, nếu, em nói nếu, chỉ cần năng lực thao tác của em hơi mạnh hơn thì có khả năng như vậy hay không, mỗi lần sợi tinh thần của em chỉ tốn mất 1 hạng mức giá trị tinh thần lực, quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ 1 giây, sau đó em tiếp tục quấy nhiễu nó 10 lần 8 lần thậm chí là 100 lần 120 lần không ngừng không nghỉ thì chẳng phải em có thể biến tướng đi đạt được 100 giây? Thậm chí là 120 giây?”
Hạn mức cao nhất là 1 giây?
Nhưng --- Chồng số lần lên nhiều thì không chỉ là 1 giây!
Không hiểu sau Quý Dữu dâng lên vô số tin tưởng về mình! Cô tin rằng nhất định chính mình có thể.
Không được thì rèn luyện.
Rèn luyện đến không làm được gì nữa.
Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì một trăm năm, hai trăm năm; chỉ cần tồn tại thì nhất định cô có thể đạt tới!
Mục Kiếm Linh nghe vậy, ánh mắt chợt lóe.
Hả?
Nhanh như vậy đã biết suy một ra ba?
Không tồi.
Thật không sai.
Vì thế, ánh mắt nhìn Quý Dữu của Mục Kiếm Linh càng ngày càng hòa ái, từ ái, nếu sinh viên có tình cảm mãnh liệt, có tin tưởng như vậy thì hà cớ gì mình muốn đổ nước lạnh vào trò ấy? Căn bản là trò ấy không biết ý nghĩ của trò ấy ngây thơ đến bao nhiêu, tỷ lệ thành không khó đến mức nào…… Nhưng trẻ con mà, cứ muốn đâm vào tường nam một lần mới biết quay đầu lại. Vì thế, Mục Kiếm Linh nói: “Ý tưởng rất không tồi! Tôi chờ mong có ngày trò thực hiện được.”
Nghe xong giảng viên Mục Kiếm Linh nói, đôi mắt của Quý Dữu hoàn toàn phát sáng:
Giảng viên không phản bác cũng không trào phúng mình, chứng minh ý nghĩ này của mình có tính khả thi.
Vì thế Quý Dữu càng vui vẻ.
Bỗng nhiên ---
Mục Kiếm Linh gõ gõ màn hình rồi chỉ vào đồng hồ đang đếm ngược: “Được rồi, đã qua giờ giảng viên giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc rồi, tiếp tục đi huấn luyện đi, thời gian huấn luyện không đủ 1 giờ là không cho phép tan học.”
Lời vừa nói ra, người máy cỡ nhỏ đang bất động bắt đầu tấn công Quý Dữu một lần nữa, Quý Dữu kéo lê cái chân tàn phế của mình nhanh chóng trốn chạy ---
Đến lúc này Quý Dữu mới biết được vừa rồi người máy cỡ nhỏ ngừng hành động cũng không phải bị ấn tạm dừng mà là giảng viên Mục Kiếm Linh trực tiếp dùng tinh thần lực quấy nhiễu nó, làm nói đình chỉ hoạt động tạm thời --- Đây là thao tác tinh thần lực mạnh đến mức nào mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy?
Được sự ủng hộ này, đột nhiên Quý Dữu cảm thấy có phương hướng, cảm thấy dù mình chỉ có thể quấy nhiễu nó 1 giây thì cô cũng muốn đem 1 giây này làm ra được những gì!
Bởi vậy huấn luyện gì gì thì cô không cảm thấy khổ một chút nào.
Quý Dữu hứng thú lên, kéo cái cơ thế sắp hỏng của mình tiếp tục chiến đấu với người máy cỡ nhỏ, lúc này cô đã biết nguyên lý thao tác tỉ mỉ là không bao giờ ngây ngốc dùng sạch hạng mức giá trị tinh thần lực.
Sau đó ---
Sau đó chính là cô không thành công quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ dù chỉ một lần.
Người máy cỡ nhỏ bắt được cô là đánh mạnh một trận điên cuồng.
Quý Dữu tru lên liên tục.
Người máy cỡ nhỏ không nói tình cảm một chút nào, Quý Dữu có quỷ khóc sói gào cũng đánh cô không lầm ---
Quý Dữu chạy trốn không ngừng, từ chạy 5 phút đã bị người máy cỡ nhỏ đuổi theo đến chỉ có thể chạy được 30 giây đã bị người máy cỡ nhỏ đuổi theo --- Không có biện pháp, thật sự là thể lực không theo kịp, dù cô có tâm địa gian xảo đầy mình và tâm tư quỷ quái cũng không có cách nào sử dụng được với người máy.
Không nhớ rõ bị đánh bao nhiêu lần, ăn khổ nhiều ít thế nào ---
Cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên.
Được cứu trợ……
“Oa oa oa~” Quý Dữu dùng vẻ mặt đau khổ bò dậy từ trên mặt đất rồi nhìn về phía Mục Kiếm Linh hỏi: “Cô ơi, em có thể đi ăn cơm được không?”
Mục Kiếm Linh gật đầu.
Trong nháy mắt, Quý Dữu nhảy ra ngoài thật xa, trong mấy cái chớp mắt đã không thấy bóng dáng của cô đâu.
Mục Kiếm Linh: “……”
Xem ra ranh con này còn giữ lại lực đây.
Không được, lần sau cần tăng lên lực độ huấn luyện.
Quý Dữu chạy nhanh như bay, cô giữ lại lực ở chỗ nào? Cô hoàn toàn là dựa vào tín niệm mạnh mẽ của một đồ tham ăn chống đỡ cô chạy vội --- Nếu cô biết hành động của mình tạo ra sự hiểu lầm cho giảng viên Mục Kiếm Linh thì có lẽ khóc chết mất.
Nhà ăn trong trường học.
Dòng người chen chúc xô đẩy, rộn ràng náo nhiệt.
Quý Dữu không đi cửa sổ múc cơm khác, cô đã nhận chuẩn cửa sổ của đàn chị Thi Nhã rồi, cũng không biết lúc này đàn chị Thi Nhã có ở đây hay không?
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên bên cạnh bộc phát ra một trận cười điên cuồng: “Ha ha ha…… Ngu xuẩn, có phải mày mới từ trại chăn nuôi heo ra hay không mà sao lại thành bộ dáng quỷ này vậy?”
--- Là Nhạc Tê Quang.
Quý Dữu đen mặt: “Đi tìm chết hả?”
Nhạc Tê Quang vừa nghe thì hứng thú: “Tới tới tới…… Ba ba đang muốn nếm thử xem mùi vị khi đánh ngu xuẩn đây.”
Hàm răng của Quý Dữu cắn chặt đến mức vang lên tiếng kẽo kẹt: “…… Không hẹn.”
Nhạc Tê Quang: “Đồ nhát chết!”
Vừa đúng lúc Sở Kiều Kiều bưng mâm đồ ăn đi ngang qua đây, vừa nhìn thấy Quý Dữu lôi một cái chân què, một cánh tay gần như bị gãy, toàn thân tím tím xanh xanh, hai hốc mắt đều là vết bầm tím làm cô sợ tới mức kinh hãi: “Bạn học này! Sao cậu lớn xên xấu hư vậy?”
Quý Dữu: “……”
Thiếu nữ à, đâm tim quá.
Chú ý câu từ nha.
Người này ---
Không hiểu sao quen mắt.
Sở Kiều Kiều nghiêng cổ ngó trái ngó phải nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, cuối cùng cũng nhận ra, thế mà lại là Quý Dữu, cô sợ tới mức trắng cả mặt: “Bạn học Quý Dữu, sao cậu trở nên xấu như vậy?”