Sân huấn luyện.
Quý Dữu vừa rời xa giảng viên Lục Kiếm Linh xong lập tức đen mặt lại, lúc này sáu sợi tơ trong thế giới tinh thần đều ngoan ngoãn nằm bò ra, dường như đang chờ đợi lãnh đạo đi thị sát vậy, mỗi người thể hiện tư thế cực kỳ đoan trang --- Nhưng Quý Dữu không dao động, cô dùng ánh mắt vững vàng và nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi có đứa nào không làm việc? Tự mình chủ động đứng ra ngay.” Cô muốn cả sáu sợi cùng nhau tấn công, dùng một lần là thành công, thế nhưng chỉ thành công năm phát, nhất định là có ai lười biếng.
Lời vừa mới nói ra thì có năm sợi ngẩng đầu lên, cả một đám chỉ hướng sợi thứ tư.
Sợi thứ tư chậm nửa nhịp nhưng nó không thiếu sự khôn khéo nên không chỉ chết không chịu thừa nhận mà vẫn dám chỉ hươu bảo ngựa, đem nồi đá sang cho lão Ngũ.
Lão Ngũ bị oan bèn liều mạng lắc lắc cái đầu tỏ vẻ trong sạch.
Thấy tình cảnh này, sao Quý Dữu có thể mắc mưu được? Cô bực bội nói: “Lão Tứ! Quả nhiên là cậy gậy thọc cứt nhà mày!” Sợi thứ tư này tuy nhỏ gầy hơn các sợi khác nhưng khá ranh mãnh quỷ quái , căn bản không phải là đứa thành thật.
Đệ tứ thấy bị chọc thủng lập tức gục đầu xuống.
Quý Dữu mắng: “Đừng tưởng rằng vu oan sang cho lão Ngũ là tao sẽ không tra ra mày! Thằng nhóc này không thành thật cũng không phải lần một lần hai, lần trước chính là mày ra công không ra lực, cố ý kéo dài công việc mới làm hại ông đây bị người máy đánh, lần này thế mà mày còn dám đục nước béo cò? Cho rằng ông đây không trị được mày sao?”
Đệ tứ rụt cổ lại như khoe mẽ.
Quý Dữu dùng bản mặt lành lùng vô tình nói: “Ông đây không tin nổi cái bộ dáng này của mày! Hiện tại phạt mày trong vòng ba ngày không cho phép ăn bất cứ thứ gì; lão Đại, lão Nhị, lão Tam, lão Ngũ, lão Lục, chúng mày tới giám sát nó, nếu nó đoạt đồ ăn vào miệng thì chúng mày cũng đào từ trong bụng nó ra cho tao!”
Quá…… Quá hung tàn.
Đệ tứ hoàn toàn bị dọa đến.
Lập tức năm sợi khác hưng phấn lên, đặc biệt là lão Đại, thậm chí nó bắt đầu quay xung quanh đệ tứ vòng lấy một vòng dường như đang trào phúng và giáo dạy dỗ tứ vậy.
Lão Tứ cuộn tròn, hoàn toàn coi bản thân là một sợi tơ chết rồi.
Quý Dữu mặc kệ những việc này, chỉ lớn tiếng nói: “về sau sáu người chúng mày dò xét lẫn nhau, phát hiện ai sau lưng lười biếng thì lập tức báo cáo cho tao, tao sẽ đơn độc khen thưởng Điệp mật ăn ngon cho đứa nào báo cáo!”
[Muốn lười biếng?
Hừ hừ ~
Cũng không tin không trị được chúng mày.
Một khi tổ báo cáo được thành lập thì từ nay về sao tao xem còn có đứa nào dám lười biếng.]
Xôn xao ~
Câu này Quý Dữu vừa nói ra thì toàn thể cả một đám sáu sợi tinh thần hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nơi nào sắp chết đến nơi như vừa rồi? Ngay cả lão Tứ cũng đột nhiên như tiêm máu gà, cứ ưỡn ngực ngẩng đầu.
Nháy mắt Quý Dữu đã rõ, hóa ra trước kia những sợi tinh thần này của mình không phải do mệt nhọc quá độ mà là cả một đám đều lười biếng không chịu làm việc nhiều.
Xem ra ---
Về sau có thể áp bức nhiều hơn.
Quý · lòng dạ hiểm độc · lột da · Dữu âm thầm nghĩ.
Trong quá trình chạy trốn, người máy cỡ nhỏ đuổi theo không bỏ, thể lực và sức tấn công của Quý Dữu đều kém hơn người máy cỡ nhỏ, nhưng cô có sợi tinh thần có thể thúc giục nha? Một câu hạ lệnh trong thế giới tinh thần là lập tức người máy cỡ nhỏ lật xe.
1 lần.
2 lần.
3 lần.
……
Suốt sáu lần quấy nhiễu toàn bộ thành công.
Quý Dữu nhìn chằm chằm, trên mặt ngưng trọng, một khi thành công quấy nhiễu là cô tuyệt đối không chậm trễ, một cú đấm oanh vào đầu của người máy cỡ nhỏ ---
Răng rắc ---
Một tiếng vang rất nhỏ qua đi, thân máy của người máy cỡ nhỏ quơ quơ, có ý đồ phân tích nhưng đột nhiên trình tự biểu hiện hỗn loạn, không có cách nào đọc được số liệu ---
“Báo nguy ~”
“Chip lọt vào ác ý phá hoại, khởi động chíp dự bị.”
“Chip dự bị khởi động thành công, bắt đầu chuẩn bị phản kích.”
Toàn bộ quá trình đại khái chỉ tốn không đến năm giây, Quý Dữu vừa đánh trúng, trong lòng không nhịn được mừng thầm, đang muốn khoe khoang với giảng viên Mục một vài câu thì thấy người máy cỡ nhỏ khôi phục bình thường chỉ trong nháy mắt, tiếp tục phát động cuộc tấn công mãnh liệt tới mình.
Quý Dữu đành phải chật vật chạy trốn.
Có thể là đã chịu uy hiếp, có thể là sợ hãi bị báo cáo nên kế tiếp, tất cả sợi tinh thần của Quý Dữu không dám lười biếng, một đám ra sức làm việc, trong vòng một giờ đồng hồ, Quý Dữu phát động thành công 12 lần quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ.
Chính Mục Kiếm Linh cũng ngạc nhiên không thôi.
Quý Dữu dừng lại, mồm to thở hổn hển, còn vẻ mặt thì đắc ý nhìn Mục Kiếm Linh nói: “Cô Mục ơi, vừa rồi em lặp đi lặp lại quấy nhiễu đến sáu lần, cô nhớ cho em không? Thời gian quấy nhiễu tổng cộng là bao lâu ạ?”
Cô đánh giá, muốn đạt tới thời gian nửa giờ dài như vậy giống giảng viên Lục thì chính mình cần nỗ lực huấn luyện bao lâu mới có thể đạt được đây?
Không thể không nói, bản lĩnh đánh rắm còn không có nhưng Quý Dữu dám nghĩ, gan to, da mặt dày.
Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Hàng này?
Thật sự là đồ vô dụng?
Hay là?
Tinh thần lực biến dị thật sự đặc thù như vậy sao?
Mục Kiếm Linh im lặng.
Vài giây sau, cô mới nói: “0.6 giây.”
“Nhiều nhưu vậy?” Quý Dữu nghe xong vui sướng nói: “Thật sự là em có khả năng một lần nhiễu được 0.6 giây ạ? Nói như vậy sáu sợi cùng nhau tấn công mỗi lần 0.6 giây, em chỉ cần nỗ lực huấn luyện tranh thủ tới 10 lần cả sáu sợi phát động thì chẳng phải nói là có sáu giây? 100 lần cả sáu sợi phát động chẳng phải là có 60 giây?”
Mẹ nhà nó ~
Cô càng nghĩ càng kích động.
Mục Kiếm Linh buồn bã nói: “Có thể thử xem. Nhiệm vụ huấn luyện tiếp theo của trò liền lấy cái này làm mục tiêu đi.”
Quý Dữu: “……”
Nói như vậy là cần luôn đối luyện với người náy cỡ nhỏ? Còn vẫn bị người máy cỡ nhỏ đánh?
Quý Dữu nhanh chóng nói: Cô Mục à, có thể thương lượng được hay không ạ? Chúng ta đổi thiết bị khác hoặc là đổi thành người khác cũng được, vẫn luôn đánh với người máy thì đối với thiên tài như em mà nói em cảm thấy thực xấu mặt quá đi mất……”
“Ồ ---” Mục Kiếm Linh kéo dài âm ra: “Muốn tôi gọi Sở Kiều Kiều đối luyện với trò hay không?”
“Không không không không……”
“Này sao lại thế được?”
“Đây chẳng phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao ạ?”
“Em tương ái tương sát với người máy cũng được.” Ý ban đầu của Quý Dữu là muốn tìm một người yếu thứ hai trong hệ chiến đấu trừ mình ra để luyện tập, nhưng hệ chiến đấu không thấp hơn cấp B cho nên có vẻ khó khăn ---
Hoặc là dứt khoát nhờ giảng viên hỗ trợ túm một người cấp E cấp D từ hệ khác tới cho mình thử tay xem thế nào.
Sở Kiều Kiều?
Tên cuồng bạo lực này dùng một cú đấm là có thể đánh xuyên thủng tường hợp kim bình thường, để cô ấy bồi luyện với mình?
Được rồi.
Được rồi.
Được rồi.
Không nhận nổi.
Mục Kiếm Linh: “Hừ.”
Quý Dữu liếc nhìn sắc mặt của giảng viên rồi nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, cái đường đậu kia cô còn có không ạ? Em cảm thấy có thêm một viên em còn có thể biểu hiện càng tốt hơn.”
Điệp Mật cao cấp làm đường đậu đấy.
Đây cũng không phải là tiền có thể mua được.
Huống hồ ---
Căn bản đường đậu này không chỉ dừng lại 50 nghìn điểm tín dụng đúng chứ?
Mục Kiếm Linh liếc mắt nhìn cô một cái rồ buồn bã nói: “Phải không ---”
Không xong!
Bỗng nhiên Quý Dữu có cảm giác không ổn bèn lập tức lớn tiếng: “Cô ơi, cô coi như vừa rồi em chưa nói cái gì nhé, coi như em đang đánh rắm đi, ôi chao!” Cô bóp chặt cái mũi, vừa kêu vừa lui ra phía sau: “Rắm này sao thối như vậy? Con người của em sao lại không văn minh thế này? Phạt em cách xa cô 50m, không --- Ít nhất cách xa 100m mới được.”
Mục Kiếm Linh: “……”
Mục Kiếm Linh giơ tay bắt Quý Dữu trở lại: “Lời nói của trò đúng là đánh rắm thật nhưng trò thiếu tiền của tôi thì tính khi nào trả?”
Quý Dữu giãy giụa không ngừng rồi thong thả kêu oan cho mình: “Cô à, vừa rồi chẳng phải là cô có nói chỉ cần em hoàn thành mục tiêu huấn luyện trong thời gian gia hạn là được sao?”
Mục Kiếm Kinh liếc cô: “Tôi chỉ nói hoàn thành mục tiêu đúng thời hạn sẽ không bị phạt nhưng chưa nói miễn trừ nợ nần của trò.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu tỉnh lại rồi nhếch miệng nở nụ cười lấy lòng hướng về Mục Kiếm Linh: “Mối quan hệ của hai anh em chúng ta tốt như vậy thì chút tiền trinh này không cần để ý chứ ạ?”
Mục Kiếm Linh: “Hừ hừ?”
Quý Dữu nhanh chóng sửa miệng: “Hai ông cháu chúng ta?”
Khuôn mặt của Mục Kiếm Linh tối sầm.
Quý Dữu cười lên: “Hai thầy trò chúng ta?”
Mục Kiếm Linh hừ mạnh: “Còn dám nói hươu nói vượn thì trả gấp đôi!”
Quý Dữu không dám bèn thức thời câm miệng.