Ở sân huấn luyện, trên khuôn mặt của mấy trăm sinh viên đều mang theo sự hưng phấn nhảy nhót không thôi, Quý Dữu liếc trộm Thẩm Trường Thanh thì phát hiện trên khuôn mặt của người trầm ổn như Thẩm Trường Thanh cũng không che giấu được cảm giác hưng phấn……
Nhạc Tê Quang càng khoa trương hơn, thằng nhóc này xoay quanh khắp phòng huấn luyện, trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Sao còn chưa tới? Sao còn chưa tới? Sao còn chưa tới chứ? Đã đến giờ học rồi cơ mà, cô đây là đến quá muộn đi?”
Cô?
Ai?
Quý Dữu đang nghĩ ngợi thì giảng viên Mục Kiếm Linh đang chắp tay sau lưng đi chậm rì rì vào sân huấn luyện: “Các bạn học, buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói của toàn thể vang dội: “Cô Mục, buổi sáng tốt lành.”
Quý Dữu: “???”
Có việc gì sao?
Cả một đám tăng vọt nhiệt tình huấn luyện như thế?
Toàn thể uống lộn thuốc?
Quý Dữu chuẩn bị tóm lấy một bạn học để hỏi tình huống thì cô bỗng nhiên hoa mắt, một bóng người cao gầy thon dài như đang lơ lửng trên không đè ép xuống Quý Dữu, lập tức chặn lấy tầm mắt của cô, Quý Dữu tập trung nhìn vào thì phát hiện đó là Sở Kiều Kiều.
Quý Dữu: “……”
Sở Kiều Kiều trừng to mắt nhìn chằm chằm Quý Dữu một cách gắt gao, đặc biệt là đôi đồng tử căng to ra, chỉ thiếu chút nữa là dán lên má Quý Dữu, bên trong đồng tử chằng chịt tơ máu đều hiện lên rõ ràng.
Quý Dữu: “…… Bạn học Sở Kiều Kiều này, cậu còn như vậy là tớ sẽ báo nguy đấy.”
Sở Kiều Kiều cắn chặt miệng, tuy không hé rắng nhưng đồng tử lại ửng hồng.
Quý Dữu: “……”
Đột nhiên Sở Kiều Kiều giơ tay lên che mặt: “Oa oa oa…… Có thể lại thấy gương mặt này lần nữa rồi, tớ…… Tới thật sự quá cảm động.”
“Ô oa ---”
“Ô ô…… Là gió quá lớn mới có xúc động muốn khóc thôi.”
Quý Dữu: “……”
Gặp quỷ đi.
Sở Kiều Kiều xoa xoa mắt rồi dùng vẻ mặt si mê nhìn Quý Dữu chằm chằm.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu hít sâu một hơi, phát hiện Sở Kiều Kiều không chỉ không bớt bớt đi mà ngược lại được một tấc còn muốn tiến thêm một thước muốn duỗi tay ra sờ mặt của mình, cô nâng tay lên gạt tay Sở Kiều Kiều ra rồi lớn tiếng nói với Mục Kiếm Linh: “Báo cáo cô, bạn học Sở Kiều Kiều bị nghi ngờ có liên quan đến việc quấy rầy em ạ!”
Mắt lạnh của Mục Kiếm Linh đảo qua: “Ai không muốn đi học thì lập tức lăn ra khỏi sân huấn luyện đi! Xử lý thành trốn học.”
Phần cổ của toàn trường chợt lạnh.
Nháy mắt Sở Kiều Kiều thành thật hắn, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Dữu chất chứa u oán.
Quý Dữu xoay mặt đi nhẫn tâm không để ý tới cô ấy.
[Hừ ~
Chê mình xấu?
Cái này gọi là gì?
Hôm qua bạn lạnh nhạt với tôi, hôm nay tôi làm bạn không trèo cao nổi.
Hừ ~]
Mục Kiếm Linh lớn tiếng hô: “Toàn thể tập hợp.”
Không ai dám làm việc riêng, toàn bộ nhanh chóng tập hợp bên nhau.
Mục Kiếm Linh nhìn sinh viên ở phía dưới và nói: “Đã nhiều ngày qua vẫn luôn huấn luyện cơ sở phương pháp chiến đấu cho các trò, rèn luyện tố chất thân thể cho các trò, từ hôm nay trở đi gia tăng huấn luyện thao tác cơ giáp thật. Về sau nửa ngày huấn luyện thể chất, nửa ngày huấn luyện thao tác cơ giáp thật.”
“Woa ---”
“Vậy ư ---”
“Ngao ---”
Nhóm sinh viên quả thực là quá đỗi vui sướng.
Mục đích mọi người đứng nơi này nỗ lực huấn luyện là gì? Chính là vì trở thành một chiến sĩ cơ giáp, ngày nào đó chém hết tinh thú, bình định nạn hải tặc tinh tế; cho liên minh, cho nhân loại sáng tạo ra một thế giới hòa bình thịnh thế.
Ảo tưởng và mong đợi lâu như vậy, hiện giờ cuối cùng có thể sờ tới cơ giáp thì có thể không hưng phấn sao?
Bởi vì tinh thần lực của nhân loại đặc thù, khi còn trong gian đoạn vị thành niên thì không nên rèn luyện tinh thần lực quá sớm, hơn nữa điều khiển cơ giáp quá sớm sẽ có rất nhiều nguy hại ngầm đối với tinh thần lực của trẻ vị thành niên, cho nên không chỉ liên minh mà đế quốc ngay bên cạnh, thậm chí là chính quyền toàn nhân loại đều cấm người chưa đủ mười tám tuổi không được điều khiển cơ giáp. Đương nhiên một khi đủ mười tám tuổi, lên đại học thì lệnh cấm này không tồn tại.
Chưa đủ mười tám tuổi thì làm thế nào rèn luyện và đề cao tinh thần lực đây? Có vài phương pháp rất ôn hòa:
Một là dùng đồ ăn tự nhiên ăn.
Hai là sử dụng hồn khí để ôn dưỡng.
Ba là sử dụng thuốc tắm có tác dụng ôn dưỡng.
Tất cả sinh viên ở đây bao gồm Thẩm Trường Thanh sinh ra ở thế gia quân nhân cũng không chân chính chạm tới cơ giáp, đương nhiên --- Không tính cơ giáp bắt chước trên Tinh Võng, cơ giáp bắt chước và cơ giáp ở hiện thực vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Từng đôi mắt sáng lấp lánh sáng lấp lánh không hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào Mục Kiếm Linh.
Mục Kiếm Linh cong môi nói: “Trước kia có phải các trò trách người lớn trong nhà, giáo viên trong trường vì luôn nhắc nhở và ngăn cản không cho các trò điều khiển cơ giáp? Đó là bởi vì tinh thần của các trò đang trong giai đoạn phát dục, không chỉ không đạt được cường độ điều khiển cơ giáp mà thậm chí nếu muốn cưỡng chế điều khiển còn tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển đối với sự phát dục tinh thần lực của các trò. Hiện tại --- Các trò có cơ hội, tôi nói rõ trước là điều khiển cơ giáp thật cực kỳ khó khăn, mỗi một chiến sĩ cơ giáp xuất sắc nhất định phải trải qua thiên truy bách luyện mới trổ hết tài năng, hy vọng mọi người ở đây dụng tâm huấn luyện, quý trọng mỗi một giây phút huấn luyện, trở thành chiến sĩ cơ giáp ưu tú.”
Mục Kiếm linh nói thêm: “Bởi vì tinh thần lực của các trò cơ bản đã phát dục trưởng thành nên hiện giờ huấn luyện kỹ thuật cơ giáp, đồng thời cũng là một loại huấn luyện tinh thần lực! Tôi không hy vọng thấy bất kỳ một người nào ở đây trên đường lựa chọn từ bỏ! Hiện tại đến đây đi --- Tất cả mọi người tới nhìn cơ giáp chân chính một cái nào.”
Oanh ---
Vừa dứt lời thì một mặt khác của sân huấn luyện vẫn luôn bịt kín hòa thành 1 thể với tường bỗng nhiên dần dần mở ra ---
Theo ánh sáng dần dần sáng lên thì từng con quái vật khổng lồ lộ ra chân dung.
“Oa ---” Tất cả nhóm sinh viên không nhịn được thi nhau sợ hãi thốt ra tiếng, trường hợp này thật sự là --- Quá mức chấn kinh rồi, mấy trăm hơn một nghìn bộ cơ giáp với các loại kích cỡ và công dụng khác nhau đang lẳng lặng đứng ở kho hàng, phảng phất như hàng ngàn chiến sĩ đang rơi vào giấc ngủ say, chỉ còn chờ người có duyên tới đánh thức từng người một.
Trong nháy mắt trái tim Quý Dữu thiêu đốt lên khi nhìn thấy cơ giáp, ngọn lửa đó đón gió thắp sáng, càng đốt càng rực cháy ---
Đột nhiên cô đã giải thích được tâm tình như tiêm máu gà của tất cả các bạn học, trường hợp long trọng như vậy căn bản là không phải người thường có thể ngăn cản được.
Không không không ---
Đừng nói tới cái đồ yếu nhớt song E như Quý Dữu, ngay cả thiên tài tinh thần lực cấp S đều không chống cự được nha.
Nhìn ---
Hình dáng khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Thanh rõ ràng đều đỏ lựng, lúc cậu ta nhìn chằm chằm vào thịt xương sườn kho tàu vô cùng đáng thương kia thì mặt cũng chưa từng hồng như vậy.
Một bên, gương mặt kia của Nhạc Tê Nguyên cũng nóng lên như tôm luộc.
Đúng lúc giọng nói của Mục Kiếm Linh vang lên: “Mọi người, dựa theo hứng thú và định vị của mình cùng với số liệu hệ thống đề cử cho các trò mà chọn lựa cơ giáp mình thích đi.”
Xôn xao ~
Các sinh viên đều hận không thể cất bước nhắm về phía kho hàng cơ giáp.
Mục Kiếm Linh: “Xếp hàng.”
Nháy mắt các sinh viên trật tự ngay ngắn.
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào bên trong quái vật khổng lồ thì nội tâm ngo ngoe rục rịch, cô nghĩ ngợi bản thân nên lựa chọn một bộ cơ giáng dạng gì thích hợp với mình đây?
Đầu tiên, cần muốn mạnh mẽ khí phách.
Tiếp theo là phải đẹp, phải có nhan sắc, đó là đại biểu thân phận địa vị của mình đấy.
Lại nữa, nếu có thể đánh thì cũng cần có thể khiêng, cũng muốn có thể chạy trốn……
Trong lúc Quý Dữu đang mơ mộng quá xa xôi thì bỗng nhiên nghe thấy Mục Kiếm Linh gọi: “Số 4444, trò lại đây.”
Quý Dữu: “???”
Mục Kiếm Linh không nói câu vô nghĩa nào mà đi vào vấn đề chính: “Trò không cần chọn lựa, cơ giáp của trò ở chỗ này.”
Theo tầm mắt của Mục Kiếm Linh, Quy Dữu nhìn qua thì nháy mắt trái tim thắt lại, súy chút nữa không có cách nào hô hấp ---
Này ---
Này ---
Này ---
Đây là cơ giáp sao?
Cơ giáp của người khác ít nhất đều cao hơn 10m, từng bộ nhìn oai hùng bất phàm, vậy mà bộ trước mắt này của mình đánh giá còn chưa cao tới 2m, nhìn không khác là mấy với người máy cỡ nhỏ ở bên cạnh, thậm chí người máy cỡ nhỏ còn cường tráng hơn so với nó.
Quý Dữu có cảm giác bị lừa gạt: “Cô…… Cô ơi…… Không lầm chứ?”
Mục Kiếm Linh chém đinh chặt sắt: “Không có mà.”
Quý Dữu không tin: “Như thế nào lại vậy ạ? Rõ ràng không hề giống với người khác.”
Mục Kiếm Linh cong môi: “Cơ giáp bản đơn giản hóa.”
Quý Dữu: “……”
____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Dạo này mình đang rục rịch chuyển nhà ra ở riêng và kinh doanh nên khá bận, chương có ra chậm thì các bạn thông cảm nha {◕ ◡ ◕}
Tiếp theo đó là mình ốm nằm bẹp 1 chỗ, dạo này ốm nhiều quá. Giờ mình vẫn đang lết cái thân tàn tạ vừa sửa sang nhà cửa vừa edit nè (╥﹏╥)