Có khả năng sao?
Mục Kiếm Linh ôm nỗi nghi hoặc và tò mò, cô ngưng thần phân ra mấy sợi tơ tinh thần của mình hướng bên người Quý Dữu dò xét, nhưng một khi vừa tới gần thì gặp phải một lực cản rất mạnh mẽ, cô còn chưa kịp rút về thì cảm giác trước mặt có một trận gió mạnh đánh úp lại, sợi tinh thần của Quý Dữu trực tiếp đánh bật mấy sợi tinh thần của cô trở về.
Đùng ~
Lạch cạch ~
Răng rắc ~
Đột nhiên gặp phải công kích mà không kịp phòng bị, thế là Mục Kiếm Linh vội vàng cắt đứt kết nối với sợi tinh thần của mình, cùng lúc đó, đột nhiên Quý Dữu phát hiện thế giới tinh thần của mình truyền tới một đợt dị động, cô nhanh chóng quay ra nhìn thì phát hiện hình như Lão Đại đang tạo phản, hướng vào một chỗ hung hăng quăng một cái đuôi, động tác tấn công mãnh liệt, hơn nữa còn hung hãn; năm sợi tơ khác thấy Lão Đại động thủ, tuy tất cả đều nằm bò không nhúc nhích nhưng thân mình cả đám căng thẳng, tạo tư thế phòng bị tùy thời hành động, Quý Dữu hơi nghi hoặc, đã xảy ra cái gì?
Nhưng thấy giảng viên Mục Kiếm Linh nhăn mi lại trong nháy mắt làm trong lòng Quý Dữu khó hiểu nên không nín được hỏi: “Cô ơi, em biểu hiện như vậy không được sao ạ?” Có thể chạy có thể nhảy còn có thể xoạc một cái, ưu tú như vậy thế mà còn không được sao?
Oa ~
Quý Dữu thấy khó chịu.
Mục Kiếm Linh nhíu mày rồi suy tư đây là có chuyện gì.
Cô muốn lại lấy ra mấy sợi tinh thần đi điều tra tình huống của Quý Dữu nhưng lại sợ bị thương đến sinh viên, khi sợi tinh thần giao phong với sợi tinh thần nếu không chú ý một chút là tạo ảnh hưởng rất lớn đối với tinh thần lực. Mục Kiếm Linh không lo lắng cho chính mình mà cái cô lo lắng chính là tinh thần của Quý Dữu không chịu nổi.
Tuy rằng ---
Ý thức lãnh thổ của sợi tinh thần ở con nhóc này rất mạnh, còn cực kỳ hung hãn……
Nhưng là ---
Bởi vì vừa rồi Mục Kiếm Linh chỉ phái ra mấy sợi tơ, hơn nữa sợ bị thương tới sinh viên nên mới không nghiêm túc đối đãi mà thôi, bằng không nếu Mục Kiếm Linh thật sự nghiêm túc lên thì cô cho rằng Quý Dữu chỗ nào thừa nhận được tinh thần công kích của cô đây?
Nhưng mà ---
Tình huống này của Quý Dữu vẫn cần phải coi trọng.
Qua đợt này lại kiểm tra tinh thần lực của trò ấy một lần nữa, xem xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Vì thế Mục Kiếm Linh thu lại hoàn hoàn sợi tinh thần của mình, cùng lúc đó trong thế giới tinh thần của Quý Dữu, sáu sợi tơ phát hiện kẻ xâm lấn đã rời đi, cảnh cáo đã giải trừ thì lúc này mới rung đùi đắc ý một lần nữa rồi vui vẻ chơi đùa tiếp……
Đối mặt với biểu cảm chờ mong của Quý Dữu, Mục Kiếm Linh khó có lúc dãn mày ra và nói: “Cũng không tệ lắm.”
Quý Dữu vừa mới nhếch miệng cười thì nghe thấy Mục Kiếm Linh tiếp tục phán: “Nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, tuy rằng cấp bậc tinh thần lực của trò thấp nhưng như cũ trò vẫn là tinh thần lực biến dị giả, là loại cực kỳ hiếm thấy trong hàng tỷ nhân loại, cũng có thể nói trò là kỳ tích trong nhân loại…… Mà đến nay tất cả những gì trò làm? Nói một câu thật lòng, đối với biểu hiện của trò cô thực sự thất vọng.”
Quý Dữu: “……”
Đâm tim.
Có…… Có đồ vô dụng kỳ tích như mình vậy sao?
Thậm chí không hiểu sao cô nảy ra một ý tưởng, cảm thấy dùng từ kỳ ba để hình dung tinh thần lực của mình có thể càng thích hợp hơn hay không?
Mục Kiếm Linh nói: “Quý Dữu số 4444, trò cho rằng tất cả những gì mình làm trước mắt có thể xứng đôi với tinh thần lực biến dị của trò sao?”
Vẻ mặt của Quý Dữu phát ngốc: “Em…… Em không biết ạ.”
Này……
Chủ yếu là không có đối lập, không có vật tham chiếu mà, cô cũng không biết biểu hiện trước mắt là tốt hay xấu nữa.
Mục Kiếm Linh nói tiếp: “Theo ý tôi thì trò có thể biểu hiện càng tốt hơn, càng xuất sắc hơn! Hiện tại tôi muốn trò điều khiển cơ giáp ngay lập tức, sử dụng chiêu thức phương pháp chiến đấu cơ sở! Hạn hoàn thành trong 30 phút, nếu trò không làm được……”
Câu nói kế tiếp Mục Kiếm Linh chưa nói nhưng cả người Quý Dữu đã rùng mình một cái.
Quý Dữu lập tức nghe theo: “Vâng! Cô giáo! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Xem ra ---
Muốn hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này thì vẫn cần tiếp tục áp bức đám sợi tinh thần lười biếng đó.
Sau lưng ~
Mục Kiếm Linh buồn bã động viên: “Cố lên, cô xem trọng trò đấy.”
Quý Dữu: “……”
Mẹ ơi ~
Cứ cảm thấy thật đáng sợ nha.
Quý Dữu cũng không dám phân tâm mà bắt đầu chuyên tâm điều khiển cơ giáp, sử dụng phương pháp chiến đấu cơ sở, phương thức này, đơn giản là đơn giản đá, đánh, đá…… Nhưng chiêu thức đơn giản nhất mới là cơ sở của tất cả, ở giai đoạn trước giảng viên Mục Kiếm Linh vẫn luôn đặt nền móng cho các sinh viên, cho dù là Quý Dữu cùi bắp như vậy cũng không chút cẩu thả nào mà hoàn thành tất cả nhiệm vụ huấn luyện.
Nhưng ---
Rõ ràng là chiêu thức đơn giản nối tiếp nhau gần như thuần thục nhưng sử dụng trên cơ giáp lại khó như lên trời.
Quý Dữu nhăn mi lại:
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ lại là bọn tơ lười biếng không nghe lời?
Cô ngưng thần cẩn thận xem xét thì phát hiện cũng không phải mà là động tác của bọn tơ này rất loạn, rất lộn xộn, căn bản không hề có kết cấu.
Khi Lão Đại làm việc thường thường lúc lắc cái đuôi bắt nạt Lão Nhị ở bên cạnh một chút.
Lão Nhị vẫn luôn phân tâm phòng bị chuyện trong lúc vô tình bị Lão Đại quất trúng, nơi nào có thể toàn tâm toàn ý công tác được?
Lão Tam thì sao?
Thường thường chơi một trận rồi nghỉ một trận.
Thằng nhóc Lão Tứ này thường thường dừng lại nhìn xem các sợi tơ khác, căn bản không chịu chuyên chú……
……
Tóm lại chính là một đám ranh con không nghe lời không làm người bớt lo.
Quý Dữu hơi đau đầu.
Thần sắc của cô căng thẳng và lớn tiếng dọa nạt: “Tất cả nghe theo sự sắp xếp của tao, trong hai mươi phút cần đạt tới yêu cầu của tao, nếu không ---”
Chưa nói hết lời mà ý đã rất rõ ràng.
Lời nói này ngầm có ý lạnh lẽo làm sáu sợi tơ rụt cổ ngay lập tức:
[Thật…… Thật đáng sợ.]
Nhưng mấy sợ tơ này cũng ngoan lên, cũng không dám làm việc riêng nữa mà toàn bộ đều vùi đầu vào công tác.
Thông qua máy kết nối tinh thần, Quý Dữu thao tác cơ giáp làm ra một động tác đá đơn giản, chân này là Lão Đại thao tác nên khi Quý Dữu vừa lỡ đãng lỡ dùng sức quá mạnh, thế nên sơ ý đánh lên tường ngoài của phòng huấn luyện.
Chỉ nghe:
Loảng xoảng ---
Một tiếng vang lớn, chân của cơ giáp cỡ nhỏ lập tức hằn vào bên trong tường hợp kim.
Quý Dữu: “……”
Mắt Quý Dữu ngó trái ngó phải, thừa dịp giảng viên Mục Kiếm Linh không phát hiện bèn nhanh chóng rút chân ra.
“Khụ……”
Bỗng nhiên có một bộ cơ giáp rất lớn được điều khiển trực tiếp đi qua cơ giáp cỡ nhỏ mà Quý Dữu đang điều khiển, tuy đối phương không có động tác gì nhưng khi bộ Phá Quân này như một tòa núi nhỏ đứng sừng sững ở trước mặt cơ giáp cỡ nhỏ vẫn tạo cho Quý Dữu áp lực vô hình.
“Khụ……”
Phá Quân to lớn truyền ra một giọng nói rất vang dội: “Ơ, con kiến nhỏ này là từ đâu chạy tới? Ba ba không thấy rõ nên suýt chút nữa đã dẫm chết rồi!”
Quý Dữu: “……”
Nhạc Tê Quang nói cực khí phách: “Sâu nhỏ này, nhanh chóng nhường đường cho ba ba này mau, nếu không --- Đừng trách gót sắt vô tình của ba ba dẫm chết mày.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Nhạc Tê Quang, có phải cậu rất đắc ý hay không?”
Nhạc Tê Quang ngoáy ngoáy lỗ tai cố ý nói: “Cái gì? Đứng cao quá, gió lại lớn, không nghe thấy!”
Quý Dữu: “……”
Nhạc Tê Quang còn cố ý nói một cách khoa trương: “Ồ, ba ba việc gì mà muốn nghe con kiến bé tí xíu nói cái gì chứ? Đi đi……”
Nói xong, trong lúc Nhạc Tê Quang điều khiển Phá Quân nghênh ngang muốn một chân vượt qua đỉnh đầu của cơ giáp cỡ nhỏ thì ánh mắt của Quý Dữu trầm xuống, đồ chết dẫm này khinh người quá đáng thật! Quý Dữu không nói hai lời bèn bỗng nhiên ra tay luôn.