Nhạc Tê Quang vẫn chưa từng nghĩ đến việc Quý Dữu sẽ ra tay, đương nhiên --- Tâm lý kiêu ngạo và tự đại cũng khiến cho cậu ta hoàn toàn không để ý đến Quý Dữu muốn ra tay hay không.
Thử hỏi:
Một con voi sẽ để ý đến hành động của một con kiến sao?
Hiển nhiên là không.
Cho nên ---
Nhạc Tê Quang hoàn toàn không đem Quý Dữu để vào mắt, cậu ta tùy tiện nhấc chân lên hướng đến đỉnh đầu của cơ giáp cỡ nhỏ Quý Dữu mà bước qua; đúng lúc này đột nhiên cơ giáp cỡ nhỏ vươn một chân, Nhạc Tê Quang đã cảm giác được động tác nhỏ của cô, chính là?
Một bộ cơ giáp cỡ nhỏ?
Đáng giá lo lắng sao?
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì không cần bất luận kỹ xảo gì, chỉ cần trực tiếp mạnh mẽ nghiền áp là được. Bởi vậy Nhạc Tê Quang trực tiếp nâng chân lên và muốn gạt ngã cơ giáp cỡ nhỏ ---
Bỗng nhiên ---
Thấy hoa mắt, thế nhưng cơ giáp cỡ nhỏ này không thấy bóng dáng đâu.
Xuyên thấu qua đôi mắt điện tử của cơ giáp, Nhạc Tê Quang quan sát kỹ một chút thì phát hiện cơ giáp cỡ nhỏ vòng tới sau lưng của mình, lập tức cậu ta kinh ngạc:
Chuyện gì vậy?
Cái đồ ngu xuẩn số 4444 này sao có thể có tốc độ mau như vậy?
Thân thể phản xạ có điều kiện làm Nhạc Tê Quang nhanh chóng chếch đi, cũng vươn chân muốn đánh cơ giáp cỡ nhỏ đến mặt mũi đi quét rác.
Nhưng đúng ngay lúc này, cơ giáp cỡ nhỏ của Quý Dữu đã bay lên một chân đá vào khớp xương của Phá Quân:
Răng rắc ~
Chạm vào ---
Phá Quân mất trọng tâm rồi té ngã một cái, Quý Dữu không nói hai lời, nhân cơ hội nhảy lên tới phần đầu của Phá Quân nện một cú đấm!
Oanh ---
Nhạc Tê Quang tức giận đến mức mặt đen xì chỉ trong thoáng chốc.
Nhưng mà, theo sát đến là cú đấm thứ hai.
Cú đấm thứ ba!
Cú đấm thứ tư!
Cú đấm thứ năm!
……
Từng cú đấm tấn công vào nơi trọng điểm của Phá Quân, tuy rằng có lớp phòng hộ chống đỡ nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lực độ tấn công cực lớn như thế vẫn làm chấn động tới Nhạc Tê Quang trong khoang điều khiển, ghế phía dưới mông sắp không ngồi nổi.
Vốn dĩ điều khiển cơ giáp cậu ta là tay mới, hơn nữa kỹ thuật điều khiển rất kém cỏi, chỉ mới vừa học được cách đi vài bước mà thôi.
Còn phương thức phản kích?
Căn bản là cậu ta sẽ không.
Tay đấm chân đá…… Loại phương pháp cơ bản này đã khắc vào trong xương cốt, nhưng mà một khi muốn sử dụng trên cơ giáp thì căn bản không làm được phương pháp này, nó như bị chắn ở ngoài cửa, vô luận dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không khống chế được……
Tay và chân hoàn toàn không phải là của chính mình.
Quý Dữu đánh một trận tơi bời, hoàn toàn đánh Nhạc tê Quang đến phát ngốc. Trong nhất thời mồ hôi lạnh trên trán của cậu ta toát ra.
Nhạc Tê Quang luống cuống tay chân một lúc mới dần dần khôi phục lại trấn định, nghĩ nếu không có cách nào tấn công đối phương vậy thì ném đối phương xuống rồi nhanh chóng vụt đi.
Vì thế ---
Nhạc Tê Quang hung hăng rung lắc thân hình lớn của mình một chút, muốn làm con kiến nhỏ trên người bị chấn động mà rơi xuống, nhưng mà --- Quý Dữu điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ lại cực kỳ linh hoạt, không chỉ không bị chấn động đến rơi xuống mà ngược lại còn kịp thời vươn móng vuốt bò sát treo lủng lẳng trên cái đầu to của Phá Quân.
Nhạc Tê Quang: “……”
Điều này không hợp lý nha.
Vì sao mình điều khiển Phá Quân vụng về như vậy mà cái đồ ngu xuẩn này điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ lại nhanh nhạy đến thế?
Điều này không khoa học tí nào.
Nhưng Quý Dữu không cho Nhạc Tê Quang có thời gian tự hỏi, cô đu chặt trên đầu của Phá Quân, nháy mắt nhấc chân lên hung hăng đá lên trán của Phá Quân.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
……
Tốc độ công kích này cực nhanh, số lần nhiều đến mức làm người líu cả lưỡi.
Nhóm sinh viên đang huấn luyện xung quanh đã dần dần xúm lại.
Nhạc Tê Quang: “……”
Xong rồi.
Lần này mất mặt thật rồi, mặt đã bị ném sạch.
Dưới sự tấn công của Quý Dữu, Nhạc Tê Quang không hề có lực phản kích, cậu ta có ý đồ đánh rớt con sâu nhỏ trên đầu nhưng con sâu chết bầm này giống như ruồi bọ khiến người phiền lòng, cưỡng chế di dời thì lại bay tới, cưỡng chế di dời thì lại bay trở về……
Khó lòng phòng bị.
Bốn phía cười vang lên, Nhạc Tê Quang ở trong khoang điều khiển mà hận không thể rời khỏi cơ giáp ngay lập tức rồi hung hăng đánh Quý Dữu một trận, cậu ta bực bội kêu lên: “Cái đồ ngu xuẩn số 4444 này, có ngon thì xuống cơ giáp đấu một mình với ba ba coi!”
Bỗng chốc Quý Dữu dừng tay, nhìn chằm chằm vào Phá Quân vài giây mới lắc đầu thở dài: “Ôi ~ Không thú vị gì cả, tên ngốc to con bị đánh đến thế mà không hề có sức phản kháng, căn bản một chút cảm giác thành tựu đều không có, không hứng thú gì cả.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Quý Dữu thu lại móng vuốt bò sát rồi nhảy xuống từ trên trán của Phá Quân.
Đôi mắt của Nhạc Tê Quang chợt lóe lên, vừa mới nâng chân cơ giáp lên thì bỗng nhiên Quý Dữu quay người làm một cú đá xoay xinh đẹp khiến Nhạc Tê Quang hoàn toàn không kịp trở tay, cuối cùng bị ngã thành dáng cẩu bò.
Quý Dữu hung hăng đạp một chân vào cái mông lớn của Phá Quân rồi mới vỗ vỗ bụi bặm trong tay và buồn bã nói: “Ái chà, hoa mắt nên không cẩn thận đá chân vào cậu mất rồi, cậu không sao chứ?”
Nhạc Tê Quang: “……”
Sinh viên: “……”
Nhạc Tê Quang: “Được lắm, cái đồ ngu xuẩn số 4444 này, mày thành công chọc giận ba ba! may thành công chọc giận ba ba rồi! Mày thật sự thành công chọc giận ba ba!”
Quý Dữu ngoáy lỗ tai: “A? Gió lớn quá không nghe thấy.”
Nói xong cô điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ nhảy nhót lung tung chạy đi, dáng người tự nhiên linh hoạt linh động kia hoàn toàn không cảm giác ra đây là đang điều khiển cơ giáp, không khác mấy khi bản thân đang nhảy nhót.
Nhạc Tê Quang sắp tức chết rồi.
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Mùi vị này ---
Miễn bàn thống khoái nhiều đến thế nào.
Lúc này Quý Dữu đã ra được một hơi, lại được rèn luyện chiêu thức tấn công của mình.
Trong một lần thử này phát hiện cũng không khó gì mấy.
Hơn nữa ---
Quý Dữu phát hiện bản thân không cần đến 20 phút đã hoàn thành nhiệm vụ đặt ra của giảng viên Mục Kiếm Linh, lập tức cô vui sướng không thôi rồi vội vàng chạy bước nhỏ tới bên người giảng viên Mục Kiếm Linh muốn kiếm chút khen ngợi, thuận tiện vòi một chút khen thưởng.
Ví dụ như đường đậu gì đó, tùy tiện lấy được một viên, không! 10 viên thì tốt rồi.
Tất cả những việc phát sinh trong phòng huấn luyện sao có thể qua mặt được Mục Kiếm Linh? Nhìn Quý Dữu số 4444 trước mắt, trong lòng cô đã khiếp sợ lại vui mừng, cảm thấy bản thân áp bức học trò có phải quá ít hay không?
Hay --- còn có tiềm lực không biểu hiện ra?
Quý Dữu nói xong và dùng ánh mắt mong chờ sự khích lệ.
Sau khi Mục Kiếm Linh nghe xong, thần sắc vẫn rất thờ ơ rồi bỗng nhiên lại giơ tay chỉ vào màn hình lớn nói: “Tự mình xem đi.”
Trên màn hình đúng là cảnh tượng một chân của Quý Dữu thọc vào vách tường.
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh nói: “Đối xử bình đẳng, cô trừng phạt bạn học Nhạc Tê Quang số 2222 thì đương nhiên cũng không thể bỏ sót trò, nếu không chẳng phải là không công bằng một chút nào sao, trò nói đi?”
Quý Dữu hận không thể biến mình trở thành trống bỏi mà dùng sức lắc đầu thanh minh: “Cô à, sao có thể giống nhau được ạ? Cậu ấy là cố ý còn em không phải cố ý đâu.”
Mục Kiếm Linh lạnh lùng nói: “Tạo thành hậu quả phá hỏng thì tính chất giống nhau.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu hít sâu một hơi rồi phản bác: “Dù chúng em đều phá hủy bức tường ở sân huấn luyện nhưng tạo thành diện tích phá hủy không giống nhau mà, cơ giáp cỡ nhỏ của em nhỏ như vậy, một chân đá xuống cũng chỉ phá ra một cái lỗ nhỏ mà thôi, tùy tiện dán cái ‘băng keo cá nhân’ là có thể sửa xong, cái đồ ngu xuẩn Nhạc Tê Quang kia sắp phá hủy cả một mặt tường đấy ạ.”
“Ồ ---” Mục Kiếm Linh nói với vẻ buồn bã: “Nếu như vậy thì phạt trò quét tước sân huấn luyện nửa tháng là được.”
Quý Dữu: “……”
Mục lột da không chỉ thích lột da mà tâm còn đen nha.
Mục Kiếm Linh nhìn cả mặt buồn bực của Quý Dữu thì bỗng nhiên cười: “Đương nhiên còn có một loại phương pháp có thể miễn sự trừng phạt.”
____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Mẹ ốm, con cũng ốm, bạn ý sốt mấy ngày nay rồi, có lúc lên đến 41 độ, đi khám thì viêm tai giữa và viêm A, đêm cứ quấy suốt.
Hôm qua đến giờ đã hết sốt nhưng đêm ngủ vẫn không yên, mũi nghẹt, khổ thân.