Sáu sợi tơ lười biếng của Quý Dữu chỉ biết ăn, cho ăn mới bằng lòng làm việc, không cho ăn thì tuyệt đối không thèm liếc mắt nhìn Quý Dữu một cái, từng đứa từng đứa đều mang đôi mắt danh lợi.
Nhưng ---
Sáu sợi tơ biếng nhác này cũng có khí cốt.
AI bảo người trước mắt này cũng dám xâm phạm tới tôn nghiêm của chúng nó. Quý Dữu khóa chặt cái đầu to của đối thủ rồi điên cuồng tấn công tinh thần, nhưng bị ngăn cách một lớp phòng hộ quá dày, thêm cả lớp vỏ cơ giáp nên sáu sợi tinh thần dồn hết sức lực mất một lúc mới cắt ra được một khe hở nhỏ, cảm giác này thực sự là:
Mất mặt.
A không.
Ném tơ.
Đối với sáu sợi tơ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chủ nhân cắt xén lương thực mà nói thì đây đúng là vô cùng nhục nhã.
Sáu anh em chúng nó có thể không muốn tìm lại mặt mũi sao?
Nhẫm chết nó!
Vì thế ---
Mọi người cũng không nghĩ tới chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dùng thủ đoạn gian dối, xuất công không xuất lực nữa; ngay cả Lão Tứ lười biếng nhất, khôn ranh nhất cũng lộ ra bộ mặt thật chỉ trong nháy mắt, mã lực của con hàng này được khai hỏa toàn bộ, chỉ mới chớp mắt mà cả người đã phình to ra, cơ thể to lớn không thua kém Lão Đại một chút nào.
Lập tức Lão Đại cảm thấy không có mặt mũi, cũng trong chớp mắt đó thân mình đã biến đổi.
Roẹt roẹt roẹt ---
Thân hình phình to ra vô số lần.
Chỉ với Lão Đại và Lão Tứ đã chiếm đầy thế giới tinh thần to lớn.
Các sợi tơ khác thấy thế liền biết không ổn rồi.
Độ nổi bật đều bị đoạt còn chưa tính, nhỡ đâu công lao cũng bị hai sợi tơ đáng ghét không biết xấu hổ này cướp đi nữa thì bọn chúng sẽ phải tức chết mất. Vì thế, cả đám không cam lòng bị tụt hậu, toàn bộ phóng đại thân mình.
Một con cự mãng trên trời xanh ra đời.
Một con cự mãng cao chọc thủng trời hiện hình.
Một con cự mãng ngầu đét gầm rú lên.
……
Quả thực.
Quý Dữu bị cảnh tượng này làm đơ người.
Chuyện gì vậy?
Không gian tinh thần này của mình có thể chịu đựng được không?
Có thể bị phát nổ vì quá căng không?
Còn nữa ---
Đám tơ lười biếng này ngày thường nhìn gầy gầy yếu yếu, không nghĩ tới cảm đám lại mạnh mẽ vạm vỡ khủng bố như vậy…… Lúc mấu chốt dắt đi ra dọa người thì đều có thể hù chết vô số người.
Ối chà ---
Ngay cả Lão Ngũ mà Quý Dữu cho rằng yếu đến mức không bò nổi thì thân hình cũng vừa to vừa khỏe, tuy kém Lão Đại và Lão Tứ nhưng so với Lão Lục bên cạnh nó cũng không chênh lệch là mấy nha.
Nói như vậy --- Đứa bé Lão Ngũ thành thật này thực ra cũng là đồ tinh ranh sao? Là bởi vì ngày thường che giấu thực lực không chịu xuất toàn lực?
Được nha.
Cả đám khôn khéo này, về sau chớ trách tao vô tình vô nghĩa áp bức bóc lột.
Hừ hừ ---
Có thể là do Quý Dữu rót canh gà và hò hét rít gào cực kỳ hiệu quả, tóm lại sau khi sáu sợi tơ lười nhác xé rách phòng hộ của Độc Bá Vũ Trụ ra một khe hở nhỏ bèn lập tức tấn công.
Ầm ---
Độc Bá Vũ Trụ liên tục kêu lên thảm thiết!
Độ tương xứng với Phong Dực cũng hạ thấp xuống 0% chỉ trong nháy mắt.
Rầm rầm ---
Độc Bá Vũ Trụ bị đau đến mức ngã xuống trong khoang điều khiển, cùng lúc đó, Quý Dữu sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy; cô nhanh chóng quyết định để đám sợi tinh thần trực tiếp tiếp nối với máy kết nối tinh thần của Phong Dực, ngay lập tức mở lớp phòng ngự của đối thủ.
Sau đó ---
Khán giả trơ mắt nhìn cơ giáp đồ cổ đang treo trên người Phong Dực, đồng thời bắt đầu dùng tay không tháo dỡ lớp phòng hộ của Phong Dực, mọi người: “!!!”
“Buồn cười vậy?”
“Tay không phá hủy cơ giáp?”
“Diễn cái gì thế?”
“Độc Bá Vũ Trụ đang làm gì? Chết thẳng cẳng rồi hả?”
“Nhanh chóng đánh trả đi nào!”
“Đây đúng là đang chờ người tháo máy ra thành từng mảnh sao?”
“Đồ ngu kia!”
“Đừng vậy! Đứng lên mau! Điểm tích lũy của tôi! Điểm tích lũy của tôi!”
“Mày đứng lên nhanh, trái tim của tao không chịu nổi đâu!”
Nhưng mà ---
Khán giả trên khán đài có kêu gọi thâm tình như thế nào, hò hét dữ dội như thế nào thì Độc Bá Vũ Trụ điều khiển cơ giáp vẫn không có chút động tĩnh, cứ kệ người điều khiển cơ giáp đồ cổ tháo dỡ từng cái một.
Lớp phòng hộ bị dỡ xuống.
Vỏ cơ giáp bị phá vỡ.
Khoang điều khiển bị đá văng ra.
……
Khán giả trừng mắt ngẩn người, trơ mắt nhìn người điều khiển cơ giáp đồ cổ cầm một thanh khảm đao còn lớn hơn cả bộ cơ giáp của cô dùng một đao, một đao, lại một đao không ngừng chém lên thân máy của Phong Dực.
Loảng xoảng ~
Loảng xoảng ~
Cuộc bạo lực kinh khủng cứ xảy ra như vậy, hàng phòng ngự của Phong Dực bị phá hủy hoàn toàn một cách hung tàn, sau đó người điều khiển cơ giáp đồ cổ Nữ Vương Đồng Nát giơ tay xách Độc Bá Vũ Trụ lên như đang xách một con gà ---
Độc Bá Vũ Trụ đâu?
Tên nhóc này được lắm!
Lúc này cũng không ngất hẳn, đủ để thấy được tinh thần lực của tên nhóc này rất mạnh.
Nhưng ---
Khán giả ngờ rằng, chắc chắn Độc Bá Vũ Trụ chỉ nghĩ muốn ngất đi.
Cảnh tượng này ---
Đúng là còn đau hơn cả hàng vạn mũi tên xuyên tim!
Qua trận này, mặt mũi của Độc Bá Vũ Trụ có còn muốn nữa hay không đây?
Có còn muốn nữa hay không đây?
Còn dám tự xưng là Độc Bá Vũ Trụ nữa không?
Xem chừng, sẽ xấu hổ đến mức muốn chui vào trong bụng mẹ tái tạo lại!
Trên thực tế, trong lòng của Độc Bá Vũ Trụ lúc này hoàn toàn tan vỡ!
Sỉ nhục?
Hổ thẹn?
Đây chỉ là chuyện nhỏ! Mấu chốt là tình cảnh hiện tại của cậu ta thật con mẹ nó xấu hổ, bị đối thủ xách lên không nói còn bị treo giữa không trung nhục nhã…… Khắp xung quanh, còn có vô số khán giả không biết cụ thể bao nhiêu người đang xem.
Độc Bá Vũ Trụ: “Chết tiệt! Người anh em này, cậu có thể dứt khoát được không?” Hiện tại cậu ta chỉ muốn xin chết luôn, rời xa nơi mất mặt xấu hổ này.
Quý Dữu: “Không cho!”
Độc Bá Vũ Trụ: “……”
Quý Dữu cười hề hề rồi giơ tay lên chém mạnh về phía cổ của đối thủ.
Hai mắt Độc Bá Vũ Trụ tối sầm, lập tức không còn biết thế sự.
Quý Dữu ném cơ thể mềm nhũn như cục bông của Độc Bá Vũ Trụ sang một bên, ngay sau đó nhìn xung quanh, cô nhẹ nhàng lắc lắc mái tóc đỏ rực như thác nước, cũng lay lay cơ thể 1m8 cao lớn của mình, mái tóc đẹp và dáng người này là do chính cô tự thiết lập ra. Tóm lại là Quý Dữu rất vừa lòng dáng người hiện tại, sau khi âm thầm thưởng thức một lượt, Quý Dữu ngước mắt lên và hơi nhướn mày nhìn về khu vực khán đài:
Hừ ~
Đám trần tục!
Ngay sau đó rời khỏi chiến trường.
Trận đấu đã kết thúc, nhưng --- Nữ Vương Đồng Nát điều khiển cơ giáp đồ cổ trước khi đi có liếc mắt về hướng khán đài lộ ra hàm ý rõ ràng.
Ánh mắt khinh thường này ~
Dáng người phập phồng này ~
Khí thế ngầu lòi này ~
A a a a a a ~
Khán đài: “……”
Một lúc lâu sau.
Có người phá vỡ sự tĩnh lặng: “Vậy…… Có người muốn phát biểu cái gì không?”
Im lặng.
Im phăng phắc.
Người này còn chưa từ bỏ ý định bèn tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ không có cảm nghĩ nào đáng nói?”
Thật không có cảm nghĩ nào, mọi người nhanh chóng rút lui thôi, còn ngồi ngẩn ngơ ở chỗ này làm cái gì? Nuôi muỗi sao? Nhưng đấu trường mô phỏng lấy đâu ra muỗi!
1 giây.
2 giây.
3 giây.
……
Cuối cùng có người mở miệng: “Tao chỉ muốn biết trận này tao thua bao nhiêu điểm tích lũy.” Chợt, người này cúi đầu rồi nói với vẻ không còn gì luyến tiếc: “Ông đây mất 100 điểm tích lũy. Còn có tên nào xui xẻo thê thảm hơn tao không?”
Không ai hé răng.
Khá lâu sau.
Có người khóc nức nở: “Ông đây không sống nổi! Cuộc sống này không có cách nào trôi qua được nữa rồi!”
Thế là cả đám thi nhau kêu gào:
“Oa oa oa ~ Tao cũng không sống nổi ~ Không sống nổi nữa~”
“Thảm ~ Tao thật sự thảm quá ~ Mày mất 100 thì tính là gì, ông đây thua mất 500 đấy!”
“Bà đây mất 1.000.”
Tao mất 1.001.”
“Ô oa ---”
Nháy mắt chỉ còn lại cảnh mọi người lăn lê bò lết khóc lóc thảm thiết.
_____________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Bé nhà mình lại ốm tiếp, ăn vào cái gì là trớ cái đó, uống nước lọc cũng trớ, có lúc phun ra như vòi rồng, quần áo chăn ga giặt liên tọi. Từ sáng hôm qua đến giờ chỉ có sữa cầm hơi, mà mỗi lần uống là sợ con bé trớ. Người thì còi chả có mấy lạng thịt mà cứ hay ốm.
Chỉ cầu mong con khỏe mạnh là vui rồi.