Quý Dữu thực sự bị hoảng sợ, cô lắp bắp hỏi: “…… Cô Mục, xin mạo muội hỏi cô một câu…… Là…… Là…… Phương diện nào ạ?”
Trên khuôn mặt của Mục Kiếm Linh treo nụ cười mỉm, nụ cười này giống y như nụ cười của sói bà ngoại: “Phương diện kia đều không bình thường.”
Quý Dữu: “……”
Đã xác định.
Không thể nghi ngờ là đang dọa dẫm.
Mẹ ơi ~
Nếu không phải trái tim mình có năng lực chịu đựng khá mạnh thì thật sự sẽ bị hù chết.
Trong lòng Quý Dữu nhẹ nhõm hơn, ngay lập tức bắt đầu nghịch ngợm lên: “Cô Mục à…… Cô không nói em còn không cảm thấy gì, cô vừa nói một cái là em thật sự cảm thấy trên cơ thể chỗ nào cũng có vấn đề, lúc này nếu có tám viên mười viên đường đậu thì không chừng em thuốc đến bệnh trừ đấy!”
Mục Kiếm Linh: “……”
Mục Kiếm Linh ẩn ý nói: “Tôi thấy vị trí trò cần kiểm tra nhất là sọ não.”
Quý Dữu: “…… Cô đừng đùa nữa mà, em chỉ suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp hơn thôi……”
Sắc mặt của Mục Kiếm Linh vừa mới giãn ra thì đột nhên thấy Quý Dữu khúm núm tiến đến rồi lắp bắp nói: “Cô ơi…… Cái đó…… Một viên cũng đủ rồi, em không tham lam đâu.”
Mục Kiếm Linh: “……”
Cô giơ tay lên hung hăng gõ lên đầu của Quý Dữu: “Nằm mơ đi! Trong mơ cái gì cũng có.”
Quý Dữu ôm đầu.
Mục Kiếm Linh dùng chân đá lên mông cô: “Đừng lãng phí thời gian của tôi, nhanh cút đi kiểm tra đi!”
Quý Dữu liếc trộm quang não của giảng viên Mục Kiếm Linh rồi yếu ớt lên tiếng: “Là trì hoãn thời gian xem phim của cô chứ gì?” Phim truyền hình máu chó kia đã chiếu đến tập 203 rồi mà còn chưa kết thúc đâu, đúng là giống như vải bó chân của bà lão vậy, vừa dài vừa thối.
Thứ đáng sợ hơn chính là --- Thế hệ các chú các thím cùng độ tuổi của giảng viên Mục thích xem đến mức muốn ngừng mà không được. Quý Dữu hoàn toàn không tài nào hiểu nổi……
Mục Kiếm Linh nguy hiểm buông quang não ra: “Không muốn sống nữa?”
Quý Dữu không dám trốn tiếp mà lăn vào trong thiết bị.
Chỉ là ---
Rốt cuộc muốn kiểm tra cái gì vậy?
Cô không có bất kỳ khái niệm gì.
Giảng viên Mục Kiếm Linh phụ trách hỗ trợ kiểm tra lại có thái độ hoàn toàn vô trách nhiệm, chỉ tập trung xem phim truyền hình máu chó của cô, mặc cho Quý Dữu tự sinh tự diệt.
Quý Dữu vừa mới ngơ ngác vài giây thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của thiết bị: “Mời nhắm mắt lại.”
Quý Dữu vội vàng nhắm mắt lại.
Sau đó.
Máy này bắt đầu rà quét Quý Dữu theo mọi phương diện.
Sau khoảng hơn mười phút, tiếng nhắc nhở kết thúc vang lên, Quý Dữu đi ra khỏi thiết bị. Lúc này, Mục Kiếm Linh cũng lập tức buông quang não ra, đi tới gần thiết bị rồi nhìn chằm chằm số liệu được đưa ra trong vài giây, xem biểu hiện trên mặt cô thì không nhìn ra thay đổi gì.
Quý Dữu không nhịn được hỏi: “Cô…… Điều tra ra chưa ạ? Là chỗ nào không bình thường?”
Mục Kiếm Linh tích chữ như vàng, chỉ gật đầu: “Ừ.”
Quý Dữu hỏi: “Là ở đâu vậy ạ?”
Mục Kiếm Linh ngước mắt lườm cô một cái: “Sọ não có vấn đề.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu cười khổ: “Cô đừng nói đùa mà.”
Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm vào số liệu: “Hạng mức giá trị tinh thần lực của trò tăng lên, hiện tại là cấp D.”
Quý Dữu không nhịn được mừng như điên ---
Mục Kiếm Linh nghiêm túc nói: “Cũng không có gì đáng phải vui vẻ, ăn nhiều đường đậu cao cấp của tôi đến vậy mà lại không thăng cấp thì đó chính là đồ cực phẩm ngu ngốc trong đám phế vật.”
Quý Dữu: “……”
Hít thở không thông chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, Quý Dữu u oán trừng mắt với Mục Kiếm Linh: “Cô Mục…… Cô…… Cô có cảm thấy mỗi lần cô mở miệng có đôi khi còn không ưa bằng hiệu trưởng Hồng hay không?”
A ha ~
Nói đến hiệu trưởng Hồng, đột nhiên Quý Dữu lại cảm thấy trình độ độc miệng của giảng viên Mục Kiêm Linh và hiệu trưởng Hồng đúng là cùng một cấp bậc, đều thuộc dạng làm người chết sặc không đền mạng.
Khụ khụ ~
Thật muốn đánh cho hai người một trận.
Đáng tiếc ---
Lòng thì muốn mà không có gan làm.
Mục Kiếm linh nói tiếp: “Thể chất kém hơn một chút, về sau cần tăng cường rèn luyện ở phương diện này, nỗ lực tăng thể chất lên tới cấp D.”
Ngẫm nghĩ một lát, Mục Kiếm Linh dặn dò: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đặc biệt huấn luyện thể chất cho trò, trò nhớ rõ thành thật hoàn thành, đừng nghĩ đến thủ đoạn gian đối. Trên chiến trường trước nay đều chú ý thực lực là trên hết, cũng không phải trò biết vài thủ đoạn gian dối là có thể sống tạm.”
Bởi vì --- Đại đa số kẻ địch của nhân loại là tinh thú. Tinh thú sẽ không lý luận với bạn, cũng không để ý tới điệu bộ này của nhân loại.
Quý Dữu gật đầu một cách nghiêm túc: “Vâng! Cô yên tâm, em nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành.” Tinh thần lực của mình đã tiến bộ, còn thể chất vẫn dừng lại ở cấp E, điều này sao có thể chịu được?
Nhất quyết không thể nhịn!
Hơn nữa, bản thân Quý Dữu cũng có thể cảm giác được hậu quả của việc thể chất không theo kịp tinh thần lực, đặc biệt là khi điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ thì phản ứng được thể hiện rõ ràng nhất.
Tính kỷ luật tự giác của Quý Dữu rất mạnh, về điểm này Mục Kiếm Linh sẽ không lo lắng, cô nhìn Quý Dữu, ánh mắt trở nên mềm mại hơn: “Đi ra ngoài đi.”
Quý Dữu vừa chuẩn bị rời đi ---
Bỗng nhiên Mục Kiếm Linh thốt lên: “Đợi đã.”
Quý Dữu quay đầu lại nghi hoặc: “Sao cô???”
Mục Kiếm Linh nói: “Mạng nội bộ của liên minh tổ chức cuộc thi đấu internet đấy, trò có tham gia không? Không tham gia thì lập tức đi đăng ký đi.”
Quý Dữu: “A --- Cái đó, em đã đăng ký rồi cô.”
Mục Kiếm Linh nghe vậy thì sửng sốt, cũng hơi kinh ngạc nói: “Không thể tưởng tượng được trò lại không sợ chết đến vậy.” Dù sao thiên phú kém như thế mà cũng dám đi thi đấu, tinh thần không sợ chết không sợ thua vẫn đáng để cổ vũ. Vì thế, Mục Kiếm Linh hỏi tiếp: “Thua mấy trận?”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh mỉm cười: “Thua không đáng sợ, thua thêm mấy trận rồi cũng quen.”
Quý Dữu: “……”
Thấy Quý Dữu tức giận đến ngây người, Mục Kiếm Linh cố gắng không ngừng: “Trò tham gia cho vui là được, cũng đừng nghĩ phải thăng cấp. Muốn trò chiến thắng trận đấu đúng thật là gây khó dễ cho trò rồi.”
Quý Dữu: “……”
Thật sự Quý Dữu không nhịn được nữa bèn vội nói: “Cô à…… Cho em một chút niềm tin đi! Cô nhiều lần đả kích em như thế thì rất dễ dàng tạo thành tổn thương không thể cứu vãn được trong lòng em đấy.”
Mục Kiếm Linh lườm cô một cái: “Da mặt dày như vậy mà sao tâm linh yếu ớt thế?”
Quý Dữu: “……”
Cuối cùng Mục Kiếm Linh cũng nói tiếng người: “Cô đề nghị trò đi thi đấu là bởi vì nó có tác dụng rèn luyện rất tốt đối với việc vận dụng và thao tác tinh thần lực của trò, người khác không biết nhưng chính trò đã biết tình huống của mình rồi, nói trắng ra, trò chính là người tàn tật. Bất kể là thi đấu cũng tốt hay đánh nhau với kẻ địch cũng thế, chỉ cần chiến đấu là trò sẽ không có tâm lý đối phó cho có mà phải coi mỗi một trận chiến đấu thành cuộc chiến ngươi chết ta sống!”
Quý Dữu trừng mắt: “???”
Nghĩ ngợi một lúc, Quý Dữu thấy có vẻ hơi kỳ quái bèn hỏi: “Cô…… Không…… Không cần tàn nhẫn như vậy chứ?” Đánh nhau với kẻ địch thì cũng thôi, cùng thi đấu với sinh viên cũng ôm quyết tâm ngươi chết ta sống cứ cảm thấy rất kỳ quái.
Mục Kiếm Linh nghe vậy thì sắc mặt tối sầm rồi mắng: “Sợi tinh thần của người khác vô số, thủ đoạn liên tiếp, trò thì có cái gì? Trò chính là kẻ tàn tật, mỗi một lần không ôm quyết tử đi chiến đấu thì chẳng lẽ còn chờ mong người khác nhường cho trò?”
Ngữ điệu của cô rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng.
Quý Dữu bị hoảng sợ nên thành thật đứng vững: “Em…… Em đã biết ạ.”
Sắc mặt của Mục Kiếm Linh hoà hoãn lại nhưng ngữ điệu vẫn rất nhiêm túc: “Bạn học Quý Dữu, trò không có một chút sắc bén nào, cả người thì mềm oặt, nói dễ nghe thì gọi là tính tình mềm yếu, nói trắng ra thì chính là trò không có bất kỳ thí thế nào, một chiến sĩ, một chiến sĩ cơ giáp nếu không có khí thế, không có góc cạnh, không có sắc bén…… Rất khó làm người yên tâm đưa trò vào chiến trường. Quá yếu mà đưa vào chính là tặng cho kẻ địch lương thực, loại hại mình lợi người như vậy liên minh chúng ta không làm nổi.”
Quý Dữu: “……”