Quý Dữu đang thao thao bất tuyệt, nói nhiều đến mức nước bọt bay tứ tung, mấu chốt là những sinh viên xung quanh lại nghe cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy những câu Quý Dữu nói đều có lý, đúng lúc này, Mục Kiếm Linh chắp tay sau lưng chậm rì rì đi tới, cô nhẹ nhàng liếc nhìn mọi người một lượt, cả đám câm như hến.
Quý Dữu hào hứng nói chuyện, trong lúc đang hùng hồn nói, cô không chú ý được Mục Kiếm Linh đang đến gần.
Sau lưng.
Mục Kiếm Linh nói đầy ẩn ý: “Không tệ, nói rất không tệ, cách giải thích rất độc đáo.”
Quý Dữu quay đầu lại thì thấy giảng viên Mục Kiếm Linh bèn lập tức dừng nói lại, trong nháy mắt đã nở nụ cười tươi rói rồi bẽn lẽn tâng bốc: “Ôi chao --- Là cô Mục nha, em chỉ nêu một chút ý kiến hời hợt mà thôi, tấy cả đều do cô dạy bảo, là cô dẫn dắt em mà."
Mục Kiếm Linh: “Ồ ---”
Không biết vì cái quái gì, rõ ràng được khích lệ nhưng trong nội tâm lại cảm thấy rờn rợn. Quý Dữu yếu ớt hỏi: “Cô ơi…… Cô di giá lại đây là có gì căn dặn ạ?”
Mục Kiếm Linh: “Ừ.”
Quý · chó săn · Dữu lập tức nói: “Có gì cần dặn dò thì cô cứ việc nói, em lập tức đi làm ngay.”
Sinh viên: “……”
Bàn về da mặt thì toàn bộ lớp vẫn không ai có thể địch nổi với số 4444 nha.
Mục Kiếm Linh lườm cô một cái rồi dội gáo nước lạnh: “Dặn trò là trò cách xa tôi 5 mét, thấy bản mặt dày này của trò là tôi thấy đau đầu.”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh: “Còn chưa cút?”
Quý Dữu lùi về sau một bước, hai bước, ba bước, cứ lùi lại đến khi đạt được khoảng cách là 5 mét thì Mục Kiếm Linh mới không nhìn chằm chằm cô nữa.
Quý Dữu: “……”
Mẹ ơi ~
Vì cái lông gì mà uy áp tinh thần của giảng viên Mục khủng bố như vậy chứ?
Các sinh viên khác có khả năng không cảm giác được bất kỳ lạ thường gì, bởi vì uy áp tinh thần lực của giảng viên Mục chỉ được giải phóng nhằm đúng vào Quý Dữu, Quý Dữu cảm thấy một khắc kia gần như bản thân không có cách nào phản kháng, đành phải kiêng dè sợ hãi, không đúng, là lùi về sau cách xa giảng viên 5 mét.
Quý Dữu tập trung tinh thần tiến vào thế giới tinh thần, sau đó liếc nhìn sáu sợi tơ của mình, vừa nhìn thấy, lập tức Quý Dữu giận sôi máu, ngoại trừ Lão Ngũ còn đang vui vẻ bơi lội trong không gian hư ảo này, trên không trung đều không thấy bóng dáng cả năm sợi tơ khác đâu.
Quý Dữu: “……”
Lão ngũ vừa thấy Quý Dữu thì lập tức vui sướng bơi lại gần rồi quay xung quanh cô, trước mặt Quý Dữu nó uốn éo ra các hình dạng khác nhau, hoặc là vẫy đuôi, hoặc là duỗi thẳng đầu, hoặc là xoắn thành bánh quẩy……
Quý Dữu ngạc nhiên: “Lão Ngũ, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?”
Lão Ngu vẫy vẫy cái đuôi ý bảo Quý Dữu xem thân hình của nó, Quý Dữu thấy thế bèn cười cười: “Ô, khôi phục rồi nha. Không tồi, bụ bẫm đấy, lại trở thành một sợi tơ mập mạp rồi.”
--- Nhưng để làm thịt.
Lão Ngũ không hề nhận ra, nó vẫy đuôi vui sướng tỏ vẻ bản thân đang vui mừng.
Thực ra lần trước bị Quý Dữu áp bức quá độ nên phải mất mấy ngày Lão Ngũ mới khôi phục như này, hơn nữa trong mấy ngày nay Quý Dữu dứt khoát yêu cầu không có phép các sợi tơ khác bắt nạt Lão Ngũ, không cho phép để Lão Ngũ làm việc nên Lão Ngũ mới có thể được nghỉ ngơi.
Ơ?
Các sợi tơ khác đâu?
Lâu như vậy sao không thèm tới chào đón mình chứ?
Quý Dữu đang cảm thấy kỳ quái bỗng nhiên nhìn lướt qua mặt đất thấy đám tơ đang nằm bẹp ra --- Chúng cứ đan xen quấn quanh thành một cục, căn bản không phân biệt rõ ai với ai, năm sợ tơ gần như chiếm toàn bộ bề mặt mặt đất trong thế giới tinh thần.
Quý Dữu buồn bực hỏi: “Chúng mày đang làm gì đấy?”
Lão Đại im lặng.
Lão Nhị câm như hến.
Lão Tam nhìn Lão Tứ, hàm ý đã quá rõ, đó là để Lão Tứ nói, nhưng Lão Tứ khôn khéo như thế thì sao có thể dễ dàng đứng mũi chịu sào? Khiến cho chủ nhân ghét bỏ? Nó lập chí phải làm tơ bé tơ đáng yêu trong lòng chủ nhân cơ mà, vì thế, Lão Tứ ngẩng đầu lên rồi vung đuôi đánh lên người Lão Lục đang ở bên cạnh.
Lão Lục muốn giả vờ hèn nhát nhưng dưới sự áp bách của bốn sợi tơ khác, nó đành ra sức đập cái đuôi xuống đất:
[Quý lột da!]
[Dữu lòng dạ hiểm độc!]
[Hoàng Thế Nhân!]
……
Cái đuôi của Lão Lục càng quất càng nhanh, tuy đám tơ này không có miệng nên không thể nói chuyện nhưng Quý Dữu chính là chủ nhân của chúng nó thì sao không hiểu ý của Lão Lục cho được?
Quý Dữu thấy thế, khuôn mặt tối sầm lại.
Có chuyện gì vậy?
Từng đứa đang muốn tạo phản hả?
Lão Lục thấy sắc mặt Quý Dữu tối lại thì lắc đầu rồi ngoắc ngoắc cái đuôi, lần kể khổ này đã không ngậm miệng lại được rồi, lời nói nào cũng dám xổ hết ra: [Mệt chết tơ rồi, áp bức chúng tôi cả một ngày rồi mà chưa cho chúng tôi ăn chút gì, cô không phải là dột da nữa mà là lòng dạ đen tối nha, mọi người đều mệt đến mức không động đậy được đây này.]
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu liếc nhìn cái đuôi đang quẫy đến sung sướng của Lão Lục.
Nháy mắt, Lão Lục không quẫy đuôi nữa mà cuộn cả người thành một cục, giống y như sợi tơ chết.
Quý Dữu ngẫm nghĩ một lát, bản thân điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ thời gian dài như vậy mà vẫn chưa từng nghỉ ngơi lần nào, hơn nữa còn đối luyện với Từ Châu và Trương Duệ, điều này tiêu hao tinh thần lực rất nhiều, khó trách đám tơ này mệt đến thế, nhưng mà --- Cô vẫn cảm thấy hơi buồn bực……
Có lẽ sợi tơ của người khác chịu thương chịu khó đúng không?
Thế sao đến khi bản thân mình chỉ bảo làm một chút việc thôi mà hận không thể đòi mình tám viên mười viên đường đậu đây?
Mình chính là chủ nhân của chúng nó mà!
Là chủ nhân đấy!
Chắc chắn không phải chủ cũ!
Chủ nhân để tơ của mình làm việc còn phải thành kẻ lung lạc cho chỗ tốt, thế đạo này là kiểu gì?
Quý Dữu tức giận: “Còn lải nhải nữa thì ngay cả chút chỗ tốt cũng không có đâu!”
Lão Lục không dám mở miệng nữa.
Các sợi tơ khác chầm chậm di chuyển, tận lực kéo dài khoảng cách với Lão Lục để tránh cho bị sợi tơ ngu xuẩn là Lão Lục này liên lụy.
Lão Lục: “……”
Tức rồi nha.
Rõ ràng những câu này đều do chúng nó bảo mình nói, vì cái lông gì mình nói rồi mà chúng nó còn đối xử với mình như vậy nha?
Lão Lục không vui bèn cuộn tròn đuôi lại rồi im lìm.
Quý Dữu nhìn đám tơ vui vẻ hoạt bát giống như tiểu tổ tông, cô không nói tí nữa sẽ cho phần thưởng cũng không đề cập tới việc liên quan đến điều đó, ngược lại còn bắt đầu cổ động chúng nó, ra sức rót cho chúng nó canh gà khích lệ lòng người: “Hôm nay chúng mày vất vả rồi, biểu hiện của chúng mày cực kỳ tốt, tao hy vọng chúng mày cố gắng không ngừng, mỗi ngày tiến bộ chút một, lấy mục tiêu vượt qua bản thân của ngày hôm qua! Có thể làm được không?”
Sáu sợi tơ: “……”
Quý Dữu lớn tiếng nói: ‘Làm người không có lý tưởng thì có khác gì con cá mặn chứ? Làm tơ cũng giống thế, nếu không có lý tưởng, không có mực tiêu thì nó chỉ là một con cá mặn mà thôi!”
***Cá mặn: là một từ lóng trên mạng nhằm chỉ những người không có mơ ước, không có hoài bão khát vọng, sống ko có mục tiêu, sống nhạt nhẽo.
Sáu sợi tơ: “……”
Chỉ thấy không khí im ắng lạ thường, không có bất kỳ sợi tơ nào có phản ứng, một bầu không khí xấu hổ lan tràn khắp toàn bộ thế giới tinh thần hư ảo ---
Quý Dữu cảm giác mặt hơi nóng lên:
Xem ra đã không còn dễ lừa dối nữa rồi.
Đám lười nhác này quả thật đều có đôi mắt danh lợi, tất cả đều là đám không thấy con thỏ là không thả chim ưng. Muốn thuận miệng lừa gạt chúng nó thật quá khó, quá khó khăn.
Quý Dữu thở dài một hơi thật sâu: “Biểu hiện hôm nay của chúng mày đều tốt, thưởng chúng mày một viên đường đậu.”
Xôn xao ---
Trong chớp mắt, thế giới tinh thần mang tử khí nặng nề trở nên sôi trào, tất cả sợi tơ lấy Lão Đại cầm đầu bắt đầu lắc lắc cái đuôi đắc ý lượng vòng quanh ---
Nhìn --- Cảnh tượng vui vẻ này, Quý Dữu nhìn đi nhìn lại, cảm thấy ngượng ngùng đả kích chúng nó.
Nhưng Quý Dữu vẫn chậm rì rì nói: “Ghi sổ.”
Tất cả đám tơ bị đông cứng ngay lập tức: “???”
Ha?
Lại lừa tơ?
Lại ghi chi phiếu khống chứ gì?
Quý Dữu rặn ra một nụ cười rồi pha trò: “Gần đây tiền bạc eo hẹp quá, ghi sổ trước đã, nếu tao thực sự có đường đậu thì chẳng phải đều cho chúng mày ăn còn gì? Bên ngoài tao lại không có sợi tơ khác --- Cả đám chúng mày so đo với tao nhiều như vậy làm gì? Cẩn thận tao bỏ gánh không làm!”
Hừ ---
Cho chúng mày tự sinh tự diệt!
Chủ nhân không phát uy tưởng cô dễ bị ức hiếp hả?
Sáu sợi tơ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vì thế chỉ trong chớp mắt cả đám trở nên nhát gan.