Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Nghe thấy Tạ Xuyên khung ra phán quyết thì Quý Dữu nhanh chóng buông tay ra rồi lùi lại về phía sau một bước, cô vỗ vỗ phủi đi tro bụi trên người, nhìn sang Tạ Linh Chi đang tức giận đến mức dậm chân liên tục rồi ôm quyền cười tủm tỉm: “Cảm ơn.”

Thật ra ---

Quý Dữu cũng không nhịn được thở ra một hơi.

Nếu Tạ Xuyên Khung không mở miệng ngăn cản thì cô cũng không khống chế Tạ Linh Chi được bao lâu, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì được một phút là cô không có biện pháp nào chế trụ Tạ Linh Chi được nữa.

Đến tận giờ phút này Quý Dữu mới hiểu được hóa ra sự khác biệt giữa các cấp bậc lại lớn đến thế, Tạ Linh Chi chỉ cần dựa vào thân thể cậy mạnh là có thể chống đỡ được toàn bộ thế công và tất cả kỹ xảo của mình.

Không xong.

Phải nghĩ biện pháp tăng lên cấp bậc thiên phú của bản thân mới được.

Nếu không ---

Bản thân chỉ có thể bị nhốt tại tinh cầu rác này, vĩnh viễn không có ngày xuất đầu chứ đừng nói đến chuyện muốn rửa sạch oan khuất trên người nguyên chủ để kẻ làm chuyện ác Từ Tư Vũ nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Trong lòng Quý Dữu hết sức quyết tâm và kiên định với điều đó, còn trong lòng của Tạ Linh Chi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ta nhìn về phía Quý Dữu, trên mặt như bôi lên sắc đỏ đầy xấu hổ, miệng hơi mở ra, trước sau không nói nên được một lời.

Tạ Xuyên Khung nói: “Nhận thua, xin lỗi đi, hứa về sau sẽ không tái phạm nữa.”

Anh ta uy nghiêm như người đứng đầu một nhà, mặt xụ xuống, khí thế của kẻ có thể chất cấp B được phóng thích hoàn toàn khiến Tạ Linh Chi không dám do dự nữa, cô ta há mồm nói nhỏ: “Tôi nhận thua…… Tôi……”

Tạ Xuyên Khung: “Hử?”

Tạ Linh Chi nhắm tịt mắt lại dứt khoát nói: “Tôi nhận thua! Tôi xin lỗi! Về sau tôi sẽ không gọi cô là đồ bỏ đi nữa.”

Quý Dữu thấy sự việc chuyển biến tốt liền không lấn tới, chỉ cười tủm tỉm: “Em nhận lời xin lỗi của chị.”

Tạ Linh Chi: “Hừ ~”

Nói xong cô ta nhanh chóng xoay người chạy đi.

Tạ Xuyên Khung nhìn Quý Dữu, hơi ngượng ngùng hòa giải: “A Dữu, tính tình của Linh Chi vốn như vậy rồi, hy vọng em đừng để ý.”

Quý Dữu nhìn sang Tạ Xuyên Khung cười cười: “Anh A Khung, em không so đo với chị Linh Chi, thật sự không có.”

“Được.” Tạ Xuyên Khung giống như anh trai nhẹ nhàng dặn dò: “Em và Linh Chi đi thu thập cùng một hướng, khả năng nó đang cáu kỉnh nên không làm cùng em, chính em cần phải chú ý nguy hiểm xung quanh, nếu phát hiện có gì không thích hợp nhất định phải báo cho anh ngay lập tức nhé.”

Quý Dữu: “Vâng ạ.”

Tạ Xuyên Khung dặn dò Quý Dữu xong, khi chuyển sang phía Leah thì ánh mắt của anh ta càng ôn hòa hơn: “Leah, em và bà Jenny cũng cần chú ý, biết không?”

Leah cười sang sảng: “Biết ạ.”

Tạ Xuyên Khung nói: “Được rồi, chúng ta xuất phát đi.”

Quý Dữu vác rổ, cõng khảm đao năng lượng trên lưng đi theo hướng Tạ Linh Chi đã đi, vừa nhìn thấy Quý Dữu đến là Tạ Linh Chi quay mặt đi luôn.

Quý Dữ cười hì hì, thậm chí vui vẻ đến nỗi vừa cười vừa hát một bài: “Người dân của tôi a, hôm nay là ngày thật vui vẻ, thật vui vẻ nha……”

“……” Nghe tiếng ca hát vui sướng của Quý Dữu, Tạ Linh Chi đen mặt, bộ dáng tiểu nhân đắc chí này của cô mới chói mắt làm sao, Tạ Linh Chi không nhịn được hừ nói: “Cô không cần đắc ý quá như vậy, lý do cô thắng được tôi chẳng qua là vừa khéo mà thôi, nếu anh của tôi không kêu dừng lại thì nhiều lắm cô chỉ căng được hai phút……”

Hai phút là cô ta có thể chuyển bại thành thắng!

Thật ra cuộc so đấu vừa rồi đúng vào lúc Tạ Linh Chi đang nổi nóng cho nên không phản ứng kịp, đến lúc này bình tĩnh lại cô ta cũng nghĩ rõ ràng sự việc vừa xảy ra, lấy cấp bậc áp chế của cô ta với Quý Dữu thì tuyệt đối Quý Dữu không áp được cô ta quá năm phút.



Chỉ cần chịu đựng qua vài phút là mình có thể hung hăng đánh cho Quý Dữu một trận!

Nhưng ---

Nề hà tình thế ép người quá, anh trai của cô ta cũng thiên vị đi giúp người khác……

Quý Dữu cười nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tôi đắc ý thì sao, đương nhiên tôi đắc ý, làm sao tôi lại không thể đắc ý được? Tôi thắng nha.”

Tạ Linh Chi: “Cô……”

Trong lòng cô ta tức giận nha.

Quý Dữu quay đầu nói: “Tôi không cùng cô lải nhải nhiều làm gì, đi làm việc quan trọng đây.”

Dù sao cô đánh bại Tạ Linh Chi thì Tạ Linh Chi cũng hứa sẽ không gọi cô là đồ bỏ đi nữa.

Vậy cũng đủ rồi.

Trước mắt kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Quý Dữu quan sát khắp xung quanh, chọn trúng một cây Thiết Lê mộc có đường kính khoảng 10cm, cao khoảng 1m5 rồi ra tư thế chuẩn bị làm việc --- Thấy vậy, Tạ Linh Chi cảm thấy cứ lằng nhằng cũng không thú vị bèn xoay người cũng chọn một cây Thiết Lê mộc.

Sau khi Quý Dữu cẩn thận quan sát một chút thì lập tức rút ra khảm đao năng lượng rồi chém xuống!

Thình thịch ---

Cả thân cây đổ xuống đất kèm theo tiếng vang.

“Không tồi.”

“Sắc bén ghê.” Quý Dữu nhìn Thiết Lê mộc bị một đao chặt xuống trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô cất khảm đao đi rồi ngồi xổm ngay bên cạnh, rút ra một thanh chủy thủ kim loại bình thường bắt đầu lột vỏ cây, rút ra tổ hợp các sợi tơ bên trong.

Sau khi Thiết Lê mộc bị chặt đổ thì đại khái tổ hợp các sợi bên trong sẽ xơ xứng lại trong vòng nửa tiếng, cho nên cần nắm chặt thời gian.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

……

Đôi tay của Quý Dữu cực kỳ linh hoạt, các sợi tơ từng cái từng cái đều được rút ra rồi để hết vào trong rổ của mình.

Lúc sau.

Lại chọn thêm một cây.

Tiếp theo.

Là cây thứ ba.

Nhìn sợi tơ cứ chồng chất trong rổ của mình càng ngày càng nhiều, quả thực trên mặt Quý Dữu cười đến nở hoa! Chất lượng của tổ hợp các sơi này cực kỳ tốt, ước tính lúc này có thể thu thập được khoảng trên dưới bảy tám cân, có thể bán được 100 điểm tín dụng.

Việc này đúng là tốt quá.



Mang theo ý mừng tràn ngập trong lòng, Quý Dữu tiếp tục chiến đấu hăng hái, lần này cô chọn một cây có đường kính lớn nhất, muốn làm một vụ lớn thì bỗng nhiên ---

Bốn phía vang lên tiếng ong ong.

Không rõ ràng lắm, hình như là tiếng đập cánh ---

Quý Dữu ngừng tay rồi giương mắt lên nhìn, lập tức ánh mắt đình trệ, chỉ thấy Tạ Linh Chi đã cách xa mình khoảng 500m, cô ta chạy đến một lùm cây thấp bé, mà trên lùm cây đó có nhiều đóa màu trắng, hồng, vàng….. Những đóa hoa xinh đẹp.

Những đóa hoa tươi này tản ra một mùi hương thơm.

Lại cẩn thận nghiêng tai lắng nghe ---

Những tiếng đạp cánh càng ngày càng gần.

Hình như mục tiêu của chúng cũng là bụi hoa này.

“Đừng tới gần!” Quý Dữu hô to một tiếng.

Tạ Linh Chi dừng lại, có vẻ không kiên nhẫn quay đầu lại: “Cô muốn gì?”

Quý Dữu nói: “Đừng hái hoa!”

Tạ Linh Chi không vui: “Tôi thích hái hay không liên quan rắm gì tới cô?” Lời vừa ra khỏi miệng, tay vừa duỗi ra hướng về một đóa hoa màu hồng phấn trên lùm cây……

“Đừng nhúc nhích!” Quả thực Quý Dữu khó thở quá! Nhưng cô ở cách một khoảng nên không thể ngăn cản Tạ Linh Chi ngay lập tức.

Này ---

Con nhóc chết dẫm này sao không nghe hiểu tiếng người vậy chứ?

Tay của Tạ Linh Chi mới vươn ra còn chưa kịp ngắt lấy thì khóe mắt thoáng nhìn thấy trong lùm cây có một hình bóng màu sắc sặc sỡ đang bay ra ngoài……

Đây là ---

Ban Lan điệp!

Đồng tử của Tạ Linh Chi hơi mở, nhất thời thiếu chút nữa cô ta hối hận muốn xanh ruột.

Tìm đường chết nha!

Xong rồi nha!

Cô ta làm gì lại muốn tìm đường chết nha!

Dưới tình huống thông thường, Ban Lan điệp ‘đơn thương độc mã’ đậu trên một bụi hoa là để phụ trách chuyên môn trinh thám, dẫn đường. Sau khi nó tìm được nơi thích hợp để thu thập mật hoa thì sẽ phóng ra một loại tín hiệu dao động, nói cho đồng loại biết chính mình đã tìm được mục tiêu để đồng loại nhanh chóng bay tới……

Cho nên ---

Bạn đừng nhìn thấy một con Ban Lan điệp bay một mình là nghĩ muốn giải quyết nó luôn, không khéo nó và bầy đàn lập tức liền bay đến!
Nhấn Mở Bình Luận