Lời nói của hiệu trưởng Hồng vừa mới ra khỏi miệng thì xung quanh ‘oanh’ lên một tiếng, lập tức mọi người ầm ĩ lên, Quý Dữu càng trợn tròn đôi mắt: “!!!”
50 điểm!
50 điểm!
50 điểm!
Cộng thêm 10 điểm khen thưởng cho 10 người đầu tiên đến đích là cô đã lấy được 60 điểm! Đây chính là 60 điểm nha! Phải biết rằng đợt diễn tập này vừa mới bắt đầu, đánh rắm còn chưa ra một quả đâu, còn có không ít người bị trừ mấy chục điểm…… Mà tình huống cộng điểm thì sao?
Trước mắt người có điểm cao nhất cũng mới chỉ có 10 điểm thôi.
Nếu chính mình có thể đi đến cuối cùng thì trong quá trình chính thức diễn tập chẳng sợ mình không lấy được một điểm nào cũng tuyệt đối không cần phải phí công lo lắng.
Cả người Quý Dữu run rẩy --- thuần túy là vì kích động!
Mười lăm phút trước, ma xui quỷ khiến thế nào mà sau khi miệng cô hô lên câu ‘xem kìa! Có phi cơ!’ theo cảm tính, Quý Dữu chỉ cảm thấy mình là đồ ngu ngốc, là đồ dị thường ngu ngốc đến nỗi thoát khỏi nơi trần tục này, là vua ngu ngốc! Rốt cuộc thì lời kịch diễn tả táo bạo cảm thấy thẹn như thế cũng không phải là người bình thường có thể mở miệng được.
Mà ---
Giờ phút này cái gì ngu ngốc chứ? Cô chỉ cảm thấy mình là đứa bé lanh lợi mà thôi.
Lanh lợi, lanh lợi, quá thông minh.
Tuy rằng ---
Kế tiếp không thể tránh khỏi bị thằng nhóc nóng tính tên là Nhạc Tê Quang kia coi như kẻ thù, nhưng thì sao chứ ---
[Hôm nay bản thân ta đây tồn tại chính là vì lấy điểm tích lỹ!]
Một kẻ tầm thường mà thôi!
Chỉ cần có thể lấy được điểm tích lũy thì cần gì quản việc thằng nhóc đó ghét bỏ hay yêu thích chứ? Đến lúc đó vào trận diễn tập rồi thì mình lén lút tìm cái đỉnh núi ẩn náu, trốn thằng nhóc đó đến kín mít thì nó tìm được mình sao?
Đang cười hì hì thì bỗng nhiên Quý Dữu cảm giác có một tầm mắt thực chất đang nhìn chằm chằm vào mình một cách hung tợn, cô vừa mới ngẩng đầu thì gặp phải Nhạc Tê Quang với cái đầu đỏ quạch, hai mắt đang phun lửa đang cắn chặt răng đến mức kêu răng rắc: “Con nhóc này được lắm!”
“Hóa ra là mày!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Hôm nay nhất định ba ba sẽ khiến đầu mày lăn xuống đất! Máu chảy thành sông!”
“……” Cả người Quý Dữu lạnh ngắt, vội vàng lui về phía sau một bước để muốn tránh đi ánh mắt hung ác như ăn thịt người này.
Lúc này ---
Đài phát thanh hiệu trưởng Hồng lại vang lên: “Toàn thể yên lặng!”
Tính kỷ luật của sinh viên trường quân sự vẫn còn rất mạnh, hiệu trưởng Hồng nói một câu là xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Quý Dữu nhìn gương mặt vuông vức chính trực, biểu cảm hiện lên sự hòa ái của hiệu trưởng Hồng thì nghĩ thầm: Nghiêm túc cái gì? Dọa người cái gì vậy? Đây chẳng phải chính là bé con đáng yêu biết tặng điểm sao?
Bỗng nhiên ---
Hiệu trưởng Hồng đang hòa ái bỗng chốc biến đổi cả khuôn mặt rồi nổi cơn thịnh nộ: “Các anh chị quá ngu xuẩn! Trên cổ mọc súp lơ sao? Tùy tiện nói một câu là có thể làm các anh chị mất phân tấc, rối loạn trận tuyến; các anh chị là ăn cái gì lớn lên vậy? Khi còn nhỏ bù canxi cho cái đầu rồi sao? Thiếu sắt thiếu kẽm sao? Tôi thấy toàn bộ các anh chị đều muốn ăn đánh ăn mắng thì đúng hơn!”
Các sinh viên: “……”
Hiệu trưởng Hồng: “Bạn học Quý Dữu số 4444 chẳng qua là tùy tiện nói một câu, thế nhưng các anh chị nhìn cái đầu súp lơ của các anh chị đi…… Tất cả các anh chị đều tự giác giơ lên cái đầu súp lơ giống như đang hiến vật quý chờ xếp hàng để được thu hoạch!”
Các sinh viên: “……”
Không!
--- Chúng ta không phải là đầu súp lơ.
Quý Dữu: “……???”
Vì sao lão hiệu trưởng Hồng cứ nói đi nói lại tên và bảng số của mình?
Cảm giác quái quái.
Hiệu trưởng Hồng mắng đến mức nước miếng bay tứ tung: “Đầu súp lơ giống như các anh chị! Một khi lên chiến trường là các anh chị có thể chết mấy trăm mấy ngàn mấy vạn lần rồi! Có mang tế bào não súp lơ của các anh chị ra để copy paste mấy trăm lần cũng không đủ để các anh chị chết đâu!”
Các sinh viên: “……”
Không!
--- Chúng ta không muốn lại nghe phải từ súp lơ nữa.
Hình như hiệu trưởng Hồng mắng mỏi cả mồm nên có dừng lại một chút, đôi mắt ưng quét qua các tân sinh viên đang héo hon ở dưới rồi đột nhiên phun ra một câu: “Toàn thể chú ý!!! Tất cả mọi người, ngoại trừ bạn học Quý Dữu số 4444 ra thì toàn thể bị trừ 10 điểm! --- Đây là thứ chuyên môn dùng để trị liệu cái đầu súp lơ của các anh chị.”
Các sinh viên: “!!!”
Không!
--- Chúng ta chán ghét súp lơ! Cả đời chúng ta chán ghét súp lơ!
“???” Bỗng chốc Quý Dữu trừng mắt: “!!!”
Không tốt!
Xong thật rồi!
Tâm địa quá hiểm ác……
Tư tưởng thật ác độc……
Thủ pháp cực đê tiện……
……
Trong nháy mắt Quý Dữu đã hiểu rõ vì sao hiệu trưởng Hồng cứ lặp đi lặp lại bảng số và tên của mình, chỉ với một lần này thế mà ông ta kéo 4999 điểm thù hận cho mình!
4999 điểm!
Trong thiên hạ ngoại trừ mình ra tất cả đều là kẻ thù!
A a a!!!
Mạng của mình xong rồi ---
Quý Dữu chỉ cảm thấy trời đất như cuồng quay, không còn nghe thấy hiệu trưởng Hồng hiểm ác, ác độc, đê tiện, vô sỉ…… Đang nói cái gì nữa, trước mắt cô dần dần biến thành màu đen, không hiểu sao trong đầu hiện lên một câu ca kinh điển và cũng không nhận ra được mình đang cất tiếng hát:
“Dù cho vận mệnh có lang thang khắp chốn……”
“Dù cho vận mệnh có trắc trở lạ thường……”
“Dù cho vận mệnh có đe dọa chính bạn……”
“Làm người không thấm thía được điều thú vị…… Đừng rơi lệ…… Chua xót……”
***Lang thang khắp chốn: Bản convert là ‘lang bạt kỳ hồ’, là nay đây mai đó, chỉ việc sống trôi dạt đây đó. Thực ra lang bạt kỳ hồ là một câu của bài thơ ‘Lang Bạt 1’ thuộc nhóm thơ Mân Phong (Bân Phong) của phần Phong trong Kinh Thi của Trung Quốc, nguyên văn như sau: “Lang bạt kỳ hồ, tái trí kỳ vĩ, công tốn thạc phu, xích tích kỷ kỷ”. Tạm dịch là “Chó sói bước tới thì đạp nhằm miếng da thòng ở cổ, thoái lui thì đạp nhằm cái đuôi, Chu Công từ tốn nhưng vinh quang to tát và đẹp đẽ, ngài mang đôi giày đỏ một cách rất tự nhiên trang trọng”. Vậy nên nghĩa gốc của nó dùng để chỉ hình ảnh con sói giẫm lên cái yếm của chính nó, ý chỉ sự lúng túng không đi tới được, chỉ cái thế mắc kẹt không biết làm sao. (sưu tầm)
***Trắc trở lạ thường: Bản convert là ‘khúc chiết ly kỳ’. Khúc chiết => quanh co, uốn khúc, trắc trở; Ly kỳ => lạ lùng, khác thường.
Hóa ra giọng hát đứt quãng của người thiếu nữ sạch sẽ trơn tru kèm theo sự run run rẩy rẩy rất dễ nghe.
Trên đài phát thanh, hiệu trưởng Hồng tò mò hỏi: “Bạn học Quý Dữu số 4444, trò đang hát cái gì vậy?”
Quý Dữu ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng Hồng với ánh mắt thống hận: “Ca…… Bài ca vận mệnh tương lai bi thảm, thê lương, thống khổ của em.”
Hiệu trưởng Hồng nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Sống sót.”
Quý Dữu: “……”
Mẹ nó chứ!
Thế mà ông ta còn cười!
Đây là ông ta đang vui sướng khi có người gặp họa!
Tuyệt đối là vậy!
Mình phải tự tay làm thịt ông ta mới được!
……
Từng ánh mắt mang theo gai nhọn, theo lưỡi đao, theo kim châm sắc bén không ngừng hướng về Quý Dữu mà bổ, mà đâm, mà cắt…… Quý Dữu cảm giác mình bị 4999 điểm thù hận này lăng trì vô số lần, núi đao chảo dầu, địa ngục biển lửa…… Tóm lại trong nháy mắt đó mình cũng đã trải qua ngàn vạn lần.
Cả người run run, Quý Dữu không ngừng lùi về phía sau, cũng tự hỏi rằng hiện tại mình từ bỏ diễn tập có được tính là một con đường sống không?
Có khả năng sao?
Các sinh viên này sẽ bỏ qua cô hả?
“Ông đây muốn làm thịt con nhóc đó!”
“Hôm nay ông đây cái gì cũng chưa làm đã bị trừ mất 35 điểm! Ông đây không làm thịt con nhóc đó thì không thể xóa được nỗi hận trong lòng!”
“Quý Dữu! Chịu chết đi!”
“Bất kỳ ai cũng không được nhúc nhích, cái đầu của số 4444 này tao đã định rồi!”
“Ai dám đoạt với ông đây? Ông đây muốn mạng chó của nó!”
……”
Quý Dữu: “……”
Cả người Quý Dữu càng run rẩy hơn, cô cảm thấy dù mình có mổ bụng tạ tội trước mặt mọi người cũng không dập tắt được lửa giận của họ.
Oa ~
“Toàn thể chú ý!” Hiệu trưởng Hồng thấy không khí đã được hâm lên khá nóng, từ lúc mọi người đang ủ rũ biến thành lòng ngập tràn căm phẫn che trời lấp đất thì cực kỳ vừa lòng, ông ta nhìn về bốn phía rồi lớn tiếng nói: “Tất cả đều câm miệng!!! Hiện tại lập tức bước lên phi thuyền tiến vào bãi diễn tập. Trong 5 phút tôi muốn toàn bộ các anh chị đăng ký xong, người cuối cùng kéo dài thời gian, vượt quá 1 giây thì toàn thể trừ 1 điểm! Quá 10 giây toàn thể bị trừ 10 điểm!”
“Cứ lấy cái này mà suy ra!”
Hí ---
Mọi người hít hà một hơi, hiện tại ai còn dám nhớ thương cái đầu của Quý Dữu số 4444 nha! Nhanh chóng đăng ký, tiến vào bãi diễn tập rồi nói sau.
Lập tức các tân sinh viên xôn xao xếp hàng ngay ngắn trật tự đi đăng ký, ai cũng không giám chậm chạp, ai cũng không dám làm đầu sỏ gây tội hại mọi người, trong khoảng khắc đó, thế nhưng từ xưa tới nay chưa từng có trật tự nào phù hợp với quy tắc như vậy!
Quý Dữu xếp ở thứ hạng đầu nên là người bước lên phi thuyền tương đối sớm. Cô đi đến chỗ ngồi, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói sâu kín: “Nhóc con xong rồi.”
--- Là Nhạc tê Quang.
Quý Dữu: “……”
Kẻ thù a.