Quý Dữu: “……”
Cứ việc sợ hết cả hồn, sợ muốn chết nhưng biểu cảm trên mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, còn làm bộ không nghe thấy câu nói thâm sâu của Nhạc Tê Quang, sau khi đeo trang bị cách ly của mình, ngăn cánh hết tất cả âm thanh và những lời đánh giá không có ý tốt thì chỉ trong nháy mắt thế giới được thanh tịnh.
Quý Dữu an lòng một chút.
……
Lần này không có sinh viên nào rớt dây xích, chưa đến 5 phút là tất cả các tân sinh viên đều thuận lợi bước lên phi thuyền, phi thuyền khởi động ngay sau đó để bay tới Nam bán cầu của tinh cầu Lãm Nguyệt --- Nơi diễn tập cũng không phải ở trong trường học mà là ở một ngọn núi trong rừng.
Ngọn núi này thưộc sở hữu của trường quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt, từ trước tới nay đều dùng để cho sinh viên diễn tập, mỗi một cây mỗi một ngọn cỏ, mỗi một miếng đất mỗi một hòn đá và thậm chí là hàm lượng dưỡng khí ở không khí trong ngọn núi đó đều được trường học tỉ mỉ thiết kế.
Điều này liền lộ rõ --- Ở bên trong có khả năng cất giấu vô số bẫy rập.
Đến được địa điểm, hiệu trưởng Hồng không thèm nói nửa câu vô nghĩa mà đi luôn vào chủ đề chính: “Toàn thể chú ý, chuẩn bị hạ cánh. Tại đây tôi lại cường điệu một câu: Toàn trường 5000 người ở đây chỉ có 500 người có thể sống sót, nhưng --- Tôi chỉ cho các anh chị thời gian là 3 ngày! Vừa đến kỳ hạn 3 ngày, nhân số ‘tử vong’ tiêu chuẩn thấp nhất là 4500 người, thêm 1 người cũng không được, nếu không đạt được tiêu chuẩn này thì tất cả mọi người sẽ bị trừ 100 điểm tích lũy!”
Các tân sinh viên: “!!!”
Quá đen tối.
Quá tàn nhẫn.
Quá độc ác.
……
Hiệu trưởng Hồng nói tiếp: “Trong lúc đó, đánh chết 1 người được khen thưởng 1 điểm, lấy được đạo cụ quan trọng được khen thưởng 10 điểm, mặt khác đạo cụ có thể cướp đoạt. Những quy tắc còn lại đã được gửi đến máy nhận tin lâm thời của các anh chị, tự mở ra xem.”
Thấy được vẻ mặt buồn bực của các tân sinh viên.
Hiệu trưởng Hồng vừa nhìn khắp một lượt liền cực kỳ hài lòng, sau đó bỗng nhiên ông ta nghiêm mặt lại: “Từ khi khoa học kỹ thuật phát triển đến nay, từ khi nhân loại chúng ta tiến được vào vũ trụ, sáng tạo ra 6 lĩnh vực của tinh hệ và đều được tự do di chuyển trong vũ trụ, chúng ta có phi thuyền, có cơ giáp, có quang não, có tinh hạm…… Khoa học kỹ thuật và phát triển kỹ thuật của chúng ta từng bước lớn mạnh, chúng ta cũng càng ngày càng quen thuộc và thích ứng, hơn nữa không tách rời lực lượng khoa học kỹ thuật này. Nhưng --- Hôm nay trường học và các giảng viên phải cho các anh chị học khóa học đầu tiên là: Vĩnh viễn không được bỏ qua tự thân lực lượng mạnh mẽ của chính chúng ta!”
Các tân sinh viên nghe được, từ vẻ mặt ủ rũ đến sắc mặt ngưng trọng……
Hiệu trưởng Hồng nói: “Nhân loại từ hai bàn tay trắng phát triển được đến hiện nay đều bằng vào lực lượng và trí tuệ của bản thân chúng ta. Đến một ngày nào đó các anh chị lâm vào đường cùng, phi thuyền bị tổn hại, cơ giáp tan vỡ, nguồn năng lượng hao hết…… Toàn bộ ngoại lực các anh chị có thể mượn dùng không còn nhạy mà kẻ địch của các anh chị vẫn hổ rình mồi như cũ, vậy khi đó các anh chị muốn như thế nào?”
Tung ra một câu nghi vấn xong, hiệu trưởng Hồng cũng không đợi mọi người trả lời liền nói tiếp: “Bọn ngu xuẩn đương nhiên là không hề có biện pháp, bọn họ chỉ có thể rửa cổ sạch sẽ để đưa ra cho người khác giết. Theo tôi thấy giữa các anh chị có không ít kiểu ngu xuẩn này.”
Các tân sinh viên: “……”
Hiệu trưởng Hồng --- Phạm vi đả kích những lời này của thầy có phải hơi lớn hay không?
Hiệu trưởng Hồng: “Từ khi nhân loại phát triển khoa học và kỹ thuật đến nay, chúng ta cho rằng chúng ta cũng đủ mạnh rồi, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn như cũ không có cách nào khỏe mạnh vững vàng. Chúng ta gặp phải rất nhiều khiêu chiến, trước là ưu phiền vì bên trong có hải tặc chém giết vô tội vạ, sau có họa ngoại xâm tinh thú bùng nổ, thậm chí một số tinh cầu khốn khó vẫn mất mùa như cũ…… Sở dĩ các anh chị có thể an tâm đứng ở trường để học tập chẳng qua là có người thay các anh chị đi trước gánh vác trọng trách mà thôi.”
Im lặng.
An tĩnh.
……
Hiện trường hoàn toàn không một tiếng động, giọng nói của hiệu trưởng Hồng bỗng nhiên mềm đi: “Học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt của chúng ta là một trong mười trường danh tiếng nhất toàn liên minh, trăm ngàn năm qua chúng ta đã bồi dưỡng ra rất nhiều sinh viên ưu tú, họ vì để liên minh vững mạnh và dân chúng được an khang mà những cống hiến họ làm ra không thể đong đếm được…… Họ làm tất cả chúng ta kiêu ngạo và tự hào. Các bạn đang ngồi ở đây, tôi hy vọng một ngày nào đó các bạn cũng có thể trở thành một thành viên trong đó. Như vậy --- Cứ hết lòng hết dạ vào khóa đầu tiên của các anh chị đi.”
……
Phi thuyền hạ cánh.
Các tân sinh viên bị ném vào khu rừng núi đã được thiết trí trước, có người bị ném vào cùng nhau, cũng có người lại đơn thương độc mã.
Quý Dữu cõng phải cái bảng số quỷ đoản mệnh 4444 thế mà vận khí không hề tệ chút nào, sau khi rơi xuống cô được đi một mình. Cứ nhìn nhìn khắp nơi, Quý Dữu không dám chủ quan, đầu tiên là tìm một cái cây bò lên trên để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vừa nhìn thấy, Quý Dữu cực kỳ hoảng sợ, trước mặt cô khoảng 500m có vài người nhưng họ đang đánh nhau, không đến một phút là có tên xui xẻo đeo giá trị sinh mệnh chuyển màu đỏ, chưa kịp phát ra còi báo động đã bị đào thải.
Tên xui xẻo này nằm trên mặt đất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà chờ người máy đến kéo ‘xác’ của mình, trong miệng thì ồn ào: “A a a…… Mình không cam lòng! Mình còn chưa tự tay chém chết Quý Dữu số 4444 kia đâu! Sao mình có thể chết được chứ?”
Nhìn thấy cảnh này, cả người Quý Dữu run run, cả người co cụm lại thành con chim cút, một cử động cũng không dám.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển huấn luyện viên.
Một vị giảng viên nói: “Chất lượng tân sinh viên lần này thực sự không tệ đâu, tinh thần lực đột phá đến cấp S có hai người là Nhạc Tê Nguyên ở hệ cơ giáp chiến đấu và Thẩm Trường Thanh ở hệ chế tạo cơ giáp. Thể chất đột phá đến cấp S có 9 người là Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Lance You, Louis Caser…… Ở hệ cơ giáp chiến đấu. Ngoài ra tinh thần lực đột phá đến cấp A có 507 người, thể chất cấp A có 809 người, còn có……”
Hiệu trưởng Hồng mỉm cười: “Đều là hạt giống tốt, hy vọng chúng chịu khó tranh đua hơn.”
Có giảng viên tò mò hỏi: “Mọi người cảm thấy nhóm cuối cùng sẽ lưu lại bao nhiêu người?”
Tuy nói rằng chỉ cho lưu lại 500 người nhưng đến khi đám sinh viên này chém giết nhau thì cũng sẽ không cố ý đi nhớ số lượng, cuối cùng có thể lưu lại hơn 400 người đã được xem như không tồi.
Có giảng viên nói: “Tôi thấy hẳn là có thể lưu lại hơn 400 người đấy.”
Một người cũng nói: “Tôi cũng cho là vậy.”
Hiệu trưởng Hồng giơ tay xoa xoa cái cằm một lát rồi nói: “Ồ…… Nhiều như vậy không thể được, sống quá nhiều người thì chúng sẽ dễ dàng kiêu ngạo, tí nữa làm một số việc, để chúng sống còn khoảng trên dưới 200 người là được.”
Các giảng viên: “……”
Hiệu trưởng quá đen tối rồi.
Quả nhiên --- Không hổ là người đàn ông được vinh đăng ngồi trên vị trí đệ nhất của giảng viên không được sinh viên hoan nghênh và kính yêu suốt bao năm qua.
Các giảng viên ngồi trông coi ở trong phòng điều khiển đang tham khảo nội dung dạy học thì bỗng nhiên có một giảng viên nam cười cười: “Hiệu trưởng Hồng, lúc này thầy hố bạn học số 4444 kia thảm quá. Nghe nói là đến từ tinh cầu số 101. Thể chất và tinh thần lực mới ở cấp E……”
“Bị nhiều người vây giết như vậy, bạn học Quý Dữu này thật đáng thương, vận mệnh đúng là thảm.”
“Tư chất của trò ấy kém như vậy cho dù không có ai vây giết thì cũng không sống được lâu đâu.”
“Chao ôi! Tồn tại đã đủ gian nan lại còn bị hiệu trưởng ngầm xuống tay ác độc.”
***Ngầm xuống tay ác độc: Bản convert là ‘ám hạ độc thủ’.
“Thảm!”
Hiệu trưởng Hồng: “Khụ……”
Đương sự vẫn còn ở đây đấy nhé, có nói nhỏ thì vẫn là nói xấu đương sự, vì thế lập tức câm miệng luôn.
Hiệu trưởng Hồng hoàn toàn không cảm thấy đuối lý khi tự tay mình tạo nên cảnh ngộ bi thảm của Quý Dữu, ngược lại còn mỉm cười: “Uổng có chút ít thông minh nhưng lại không có trí tuệ lớn thì sống không lâu, cũng nên để cho trò ấy nhớ lâu hơn.”
Thấy trước sau nhàn rỗi không có việc gì, hiệu trưởng Hồng bèn đưa ra kiến nghị: “Bằng không thì chúng ta bắt đầu phiên giao dịch đi, đánh cuộc một lần xem trò ấy có thể sống bao lâu?”
Các giảng viên vừa nghe xong lập tức gợi lên hứng thú rồi sôi nổi lên tiếng:
“10 phút. Với cái tướng đoản mệnh của trò ấy có thể sống sót được 10 phút là cũng không tồi đâu.”
“Nửa giờ, không thể nhiều hơn.”
“Tôi cược 2 tiếng đồng hồ, nhỡ đâu may mắn đi một mình thì sao? Không chuẩn còn có thể móc được thêm vài phút.”
“4 tiếng đồng hồ là trò ấy phải chết không thể nghi ngờ.”
“Sao các thầy lại đoán thời gian như vậy chứ? Cho con bé một chút lòng tin đi…… Tôi lớn mật dự đoán trò ấy có thể sống đến 4 tiếng 04 phút 04 giây.”
“……”
Sau đó ---
Quý Dữu bị hiệu trưởng và các giảng viên dự đoán lập tức sẽ chết luôn đang ở trên cây làm ổ một lúc, đến khi phía đối diện sắp đi đến hồi kết thì bỗng nhiên cô nhảy xuống.