***Xảo lưỡi như hoàng: ý nói dối trá lươn lẹo, giả dối khiến người khác tin sái cổ.
Người là dao thớt, ta là thịt cá.
Nhưng trên chiến trường lại thay đổi trong nháy mắt, hoàn cảnh rất xấu cũng có thể chuyển biến thành ưu thế tuyệt đối.
Nhìn bốn người Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nhan; khóe môi của Quý Dữu khẽ nhếch rồi cao giọng: “Tôi là Quý Dữu số 4444 --- Thể chất cấp E, tinh thần lực cấp E, đồ bỏ đi song E danh xứng với thực! Ai thấy tôi đều nhất định muốn đến bổ một đao!”
“Hơn nữa ---”
“Tôi còn có 4999 kẻ thù!”
“Thử hỏi còn có ai thích hợp làm mồi nhử như tôi đây?” Quý Dữu nói xong ngước mắt liếc nhìn bốn người một cái.
Những đôi mắt của ba người Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều phát sáng lên, càng ngày càng sáng, càng ngày càng rực rỡ……
Mắc câu.
Khóe môi của Quý Dữu cong lên rồi chỉ về phía Nhạc Tê Quang và Sở Kiều kiều: “Hai người các cậu không được --- Người khác nhìn thấy các cậu đều phải đi đường vòng.”
Giọng nói vừa thốt lên, sắc mặt của Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều đều không tốt.
Quý Dữu lại giơ tay chỉ vào Nhạc Tê Nguyên: “Tuy rằng nhìn cậu không dọa người nhưng anh trai của cậu dọa người a.”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
“Còn cậu?” Quý Dữ nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Thanh Nhan, chợt lắc đầu: “Thôi, không đề cập tới cũng thế.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Nghĩ nghĩ, Thịnh Thanh Nhan cắn cắn môi ra vẻ ấm ức: “…… Người ta thì làm sao vậy nha? Người ta làm gì không xứng có tên có họ nha?”
Sở Kiều Kiều: “Im miệng!”
Thịnh Thanh Nhan: “Chán ghét nha.”
Nhưng cuối cùng cũng không dám lại phát biểu ý kiến.
Quý Dữu xụ mặt, lại đến một đòn ngay tim: “Tôi hỏi lại một vấn đề, hiện tại các cậu có bao nhiêu điểm? Tôi nói trước, tôi đã có 65 điểm rồi. Tôi còn nghe nói trong trận diễn tập này Thẩm Trường Thanh lợi hại nhất đã có 200 điểm, còn có cái người tên Louis gì đó cũng có 150 điểm…… Các cậu thì sao?”
Vấn đề này vừa đưa ra tức khắc đâm tim.
Đừng nhìn thấy vài người này vô cùng kiêu ngạo hoành hành toàn bộ trận diễn tập này mà nhầm, nói đến việc kiếm điểm tích lũy thật không có mấy cái, vất vả kiếm lời được điểm còn bị các loại nguyên nhân không thể hiểu được trừ sạch.
Nhạc Tê Quang đen mặt.
Nhạc Tê Nguyên vẫn giữ đôi mắt vững vàng.
Sở Kiều Kiều nhăn mi lại.
Thịnh Thanh Nhan dẩu miệng: “…… Người ta chính là có……”
Quý Dữu giơ tay nhanh chóng đánh gãy bé con dễ thương quá cay mắt phát huy: “Tôi muốn hỏi là các cậu có nghĩ muốn kiếm điểm? Có nghĩ tới làm một vụ lớn?”
Cả bốn không nói chuyện nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng.
Quý Dữu hơi mỉm cười: “Được! Tôi đây liền mang theo các cậu làm một vụ lớn!”
Nhạc Tê Quang ra vẻ bất mãn: “Gì? Cái gì mà kêu mày mang theo chúng tao làm một vụ lớn? Nhiều nhất mày chỉ là mồi! Con giun con bọ biết đi? Một trong những sinh vật địa cầu cổ xưa, mày lớn lên giống y như con giun, đều xấu hoắc giống nhau……”
“……” Quý Dữu nheo mắt nghĩ thầm: Thôi, không so đo cùng thằng nhóc đó nữa, bảo mệnh mới là quan trọng. Vì thế cô nở một nụ cười: “Muốn thi hành kế hoạch này các cậu cần thiết phải liên thủ bảo vệ tôi, không thể làm tôi lập tức chết được, chỉ có tôi còn sống thì các cậu mới có thể kiếm được càng nhiều điểm tích lũy! Mới có thể sáng tạo ra lợi ích lớn nhất!”
Sở Kiều Kiều nhìn thần thái tung tay của Quý Dữu rồi cười tủm tỉm: “Tớ đồng ý.”
Tuy Nhạc Tê Quang không muốn nhưng cũng gật đầu: “Được thôi.”
Nhạc Tê Nguyên suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có thêm mồi là có thể nhẹ nhàng săn được điểm tích lũy, cũng không tính là nhiều phiền toái, nếu ‘mồi’ không cẩn thận chết thì cùng lắm đội ngũ một phách hai tán thôi. Vì thế cũng gật đầu đồng ý.
Thịnh Thanh Nhan đâu? Bé con dễ thương chỉ nghĩ đế việc trở về ngủ, đương nhiên cũng không có ai để ý đến ý kiến của bé con dễ thương.
Phòng điều khiển.
Một cảnh này ngược lại vượt qua dự kiến.
“……” Các giảng viên nhìn nhau, mất một lúc mới thi nhau cười:
“Nhân tài a.”
“Đến như này còn chưa chết.”
“Loay hoay một lúc mấy kẻ mạnh cấp S còn trở thành tay đấm và bảo tiêu của trò ấy.” Mấu chốt là mấy người bị lừa dối còn rất vui vẻ.
“Ôi chao! Lúc này các thầy nói khi nào trò ấy mới chết đây?”
“Ờ……”
“Không dám đánh cuộc, không dám đánh cuộc, năm lần bảy lượt vẫn chưa chết, mấy cái mặt của chúng ta đều bị đánh sưng lên rồi mà vẫn còn ngại không đủ bị vả mặt sao?”
Ở bên cạnh, hiệu trưởng Hồng cười nhạo một tiếng: “Mấy cái đồ chơi đang sốt ruột kết đội với nhau thì cái tổ hợp này có thể có cái gì đáng tin cậy? Làm không tốt thì không bao lâu cũng phải giải tán, chính là tạo điều kiện cho người ta mà thôi! Tôi đánh cuộc toàn bộ mấy đứa không sống quá một đêm.’
“……”
****
Ánh mắt Quý Dữu chợt lóe rồi chỉ hướng vào một chỗ: “Nhạc Tê Quang, nơi đó có người, cậu đi bắt cậu ta lại đây làm cậu ta phụ trách truyền lời.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Đồ khốn này cũng dám sai bảo mình?
Nhưng Nhạc Tê Quang nghĩ đến chuyện có thể kiếm được một khoản lớn thì vẫn không tình nguyện chạy tới rồi dùng một tay tóm lấy một nam sinh viên đang nấp trong bụi cỏ mang về đây, nam sinh viên oa oa hét lớn: “Ối! Tôi chỉ đi ngang qua thôi, đừng giết tôi mà.”
“Trương Duệ số 1888.” Quý Dữu nhìn chằm chằm vào bảng số của đối phương vài giây, đột nhiên hơi oán trách, nhìn số ‘cát phát phát phát’ của người ta xem, nghĩ lại số quỷ đoản mệnh của mình…… Quý Dữu giơ tay dùng sức vỗ lên đầu của nam sinh viên rồi cười tủm tỉm: “Cậu làm việc cho chúng tôi thật tốt vào thì sẽ giữ lại mạng chó của cậu.”
Nam sinh viên: “???”
Tình huống gì đây?
Cặn bã song E bây giờ cũng dám bừa bãi như vậy?
Quý Dữu cười cười: “Chúng tôi thả cậu đi, đợi tí nữa cậu đi ra ngoài gặp được người liền nói Quý Dữu số 4444 còn sống, không chỉ không chết mà cô ta còn sống được cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa còn rất khinh thường người khác, thậm chí còn phát ngôn bữa bãi rằng toàn bộ người ở trong trận diễn tập này đều yếu thảm hại! Bởi vì những ai muốn giết cô ta đều đã chết……”
Nam sinh viên: “……”
Mọi người: “……”
Quý Dữu cào cào đầu, đỏ mặt vẻ hơi hẹn thùng: “Các cậu đừng nhìn tôi như vậy, cái này gọi là --- Kéo thù hận, biết chứ? Muốn làm đại sự cần phải kéo được nhiều thù hận.”
Nam sinh viên: “……”
Mọi người: “……”
Từng gặp kẻ tìm chết nhưng thật ra chưa từng thấy kẻ nào tìm chết một cách đa dạng thế này.
Thôi.
Như mong muốn của cô vậy.
Nam sinh viên đang muốn đi thì Quý Dữu lại nói tiếp: “Bạn học Trương Duệ số 1888, nhớ rõ làm cho tốt vào, nếu nghĩ muốn chơi đa dạng gì ---” Cô đem âm cuối kéo thật dài, chỉ chỉ vào hai người Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang đang ở bên cạnh mình rồi tiếp tục nói: “Biết hai người này là ai đúng chứ? Cậu dám làm gì đa dạng thì sau khi kết thúc diễn tập cậu cũng không chạy được.”
Trương Duệ: “……”
Vì thế ---
Trương Duệ vừa rời khỏi, gặp được người liền hung hăng tuyên truyền Quý Dữu kiêu ngạo cuồng vọng một lần, không chỉ truyền nguyên câu nói của Quý Dữu một lần mà cậu ta còn tự do phát huy thêm mắm thêm muối ra sức kéo thù hận cho Quý Dữu.
Sau đó ---
Quý Dữu chạy ra ngoài thì gặp ngay một tiểu đội trước mặt, số lượng người là 5.
“Số 4444 ngu xuẩn đáng chết kia? Con nhóc đó thật sự nói như vậy?”
“Con nhóc đó ở ngay chỗ này?”
“Hẳn là gần đây, chúng ta tìm xem, lúc trước ông đây không so đo với ranh con đó, muốn bóp chết nó còn không phải bóp chết một con kiến sao?”
Quý Dữu liền cất bước chạy!
“Là con nhóc đó!”
“Đuổi theo!”
“Làm thịt con nhóc kia.”
Xôn xao ---
Toàn bộ cả một tiểu đội ùa lên, Quý Dữu cũng chạy nhanh nhưng ngay khi cô bị đuổi theo, đột nhiên cô lảo đảo một cái thì cả người lăn trên mặt đất, một người giơ tay liền muốn vặn gãy ‘cổ’ của cô.
Bỗng nhiên ---
Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên đang nấp trong bụi cỏ nháy mắt hiện thân, tiểu đội 5 người này bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, gần như trong chớp mắt đã bị mấy người giải quyết.
Quý Dữu búng tay một cái rồi cười: “Quá đẹp.”