Phòng điều khiển.
Hiệu trưởng Hồng vẫn luôn rung đùi bèn thu chân lại rồi hỏi một vị giảng viên bên phòng giáo vụ: “Trận diễn tập không có thiết lập quy định đối với ngoại hình của đạo cụ sao?”
Giảng viên được hỏi gật đầu: “Là không có quy định này.”
Hiệu trưởng Hồng: “Ồ ---”
Một vị giảng viên ở trong lòng dâng lên dự cảm xấu bèn hỏi: “Đột nhiên trò ấy hỏi như vậy hẳn là không có vấn đề gì đúng không?”
Dựa theo thường lệ, sinh viên trình đạo cụ lên ví dụ như con thỏ này là đều còn sống như nhau, là hoàn chỉnh, chân thật không có giả, có thể chứng minh là con thỏ……
Đương nhiên trước kia cũng có nguyên nhân vì tranh đoạt quá kịch liệt nên tình huống con thỏ bị chết, nhưng dù sao cũng là theo lệ thôi.
Cô nhóc Quý Dữu số 4444 này tuy rằng biểu hiện có hơi xảo quyệt, tinh ranh nhưng một mình trò ấy có thể làm gì được đạo cụ này?
***Tinh ranh: Bản convert là ‘gà tặc’, là phương ngữ Bắc Kinh/Quan thoại [鸡贼] bính âm là jī zéi. Có nghĩa là keo kiệt, bủn xỉn; nó cũng có nghĩa là rất tính toán, đặc biệt là keo kiệt, và ẩn ý của sự ích kỷ; còn một nghĩa khác, đó là sự tinh ranh, khôn khéo, đồng thời có một chút gian xảo. (baidu)
“Những lần trước cũng không xảy ra chuyện gì mà.”
“Đạo cụ con thỏ này của chúng ta chuyên môn xin từ bộ nông nghiệp, sức bật và tốc độ chạy kinh người nên người bình thường không bắt được đâu.”
“Bằng vào tố chất cơ thể của bạn học Quý Dữu số 4444? Ngay cả Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Thịnh Thanh Nhan thêm vào cũng không nhất định bắt được hai con thỏ.”
“Không tạo nổi sóng gió gì đâu.”
Nghe đến đó, nét mặt căng thẳng của hiệu trưởng Hồng đã dãn ra một chút, ông ta vắt chéo chân một lần nữa rồi rung chân theo tiết tấu.
Loài thỏ này là tác phẩm đắc ý của nộ nông nghiệp, năng lực sinh sản mạnh mẽ lại còn có năng lực cực kỳ mạnh thích ứng được hoàn cảnh, hơn nữa có thể hoàn toàn chống cự được độc tố X của tinh thú; khi hiệu trưởng Hồng đi xin có chạm phải vách tường vài lần, ông ta dựa vào da mặt dày lì lợm la liếm mới tìm được bộ chủ quản nông nghiệp đặc biệt phê duyệt.
Hê ~
Đừng nói đến thể chất của số 4444 mà chính là thể chất cấp S muốn thi chạy với những con thỏ đó đều có khả năng bại trận.
Nghĩ đến điều này, hiệu trưởng Hồng tiếp tục thảnh thơi rung chân.
Trận diễn tập.
Không khí trong xanh, ánh nắng tươi sáng.
Quý Dữu nghe thấy vài lần Nhạc Tê Nguyên trả lời khẳng định nên nâng mắt lên mỉm cười với cậu ta.
Nhạc Tê Nguyên túm lấy con thỏ rồi lùi ra sau một bước.
Quý Dữu nhìn cậu ta: “Phòng bị gì? Tôi còn có thể coi trọng con thỏ nát kia của cậu sao?”
Nhạc Tê Nguyên nói: “…… Lo trước khỏi họa.”
Quý Dữu: “……”
Cô quay người lại dùng hành động thực tế tỏ vẻ bản thân kinh thường con thỏ nát trong tay Nhạc Tê Nguyên.
Nhạc Tê Nguyên thấy cô đi thật xa thì lúc này mới thoáng thả lỏng lực nắm con thỏ, con thỏ thối hoắc này cậu ta phải dùng hết sức mới bắt được, trong đó có năm lần bảy lượt để nó chạy thoát, gian khổ trong đó đừng nói nữa……
Quý Dữu đi được vài bước đến cái động lúc trước ẩn náu, cúi người xuống rồi duỗi tay ra đào đào, sau đó móc ra được một con thỏ đã ngất.
Mọi người: “!!!”
Nhạc Tê Quang trừng mắt: “Đó là của ba ba!”
Quý Dữu trợn trắng mắt: “Con mắt nào thấy có viết là của cậu?”
Nhạc Tê Quang buồn bực: “Đó chính là con thỏ của ba ba! Ba ba đuổi theo nó cả hai đỉnh núi rồi, nó có hóa thành tro ba ba đây cũng nhận ra được!”
Quý Dữu: “Ồ --- Hiện tại nó thuộc về tôi.”
Suýt chút nữa Nhạc Tê Quang dậm chân: “Số 4444 kia, mày cái đồ ngu xuẩn này! Hiện tại mày rất kiêu ngạo chứ gì? Mày có biết kết cục của việc đắc tội với ba ba là cái gì không?”
“Không biết.” Quý Dữu nhún vai, khi nhìn chằm chằm vào Nhạc Tê Quang, khóe miệng cô cong lên một cái: “Nhưng hiện tại tôi có thể cho cậu biết kết cục của việc đắc tội tôi.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Được rồi.
Đàn ông tốt không đấu với đàn bà.
“Ái chà! Quý Dữu cậu lúc nào bắt được con thỏ thế? Tớ còn chưa bắt được đâu.” Sở Kiều Kiều thò đầu qua muốn sờ con thỏ của Quý Dữu một cái thì bị Quý Dữu rất hẹp hòi tránh đi: “Không cần phòng bị như vậy đâu. Tớ lại không trộm……”
Quý Dữu không hề khách khí chút nào: “Nhưng cậu sẽ đoạt.”
Sở Kiều Kiều: “……”
Xung quanh trống trải, xa xa có núi đá cao cao, có dòng suối mát, có cành khô cỏ dại……
Quý Dữu trói con thỏ rất chặt, treo trên cổ mình xong mới đi tìm tài liệu.
Nhìn một loạt động tác của cô, mọi người đều không hiểu ra sao.
Quý Dữu thử vài lần nhưng trước sau không đánh được lửa nên rất ảo não.
Nhạc Tê Quang nói: “Đồ ngu xuẩn này rốt cuộc là đang làm gì thế?”
Nhạc Tê Nguyên: “Ờ…… Đánh lửa?”
Vẻ mặt của Nhạc Tê Quang biểu lộ không thể tưởng tượng được: “Hiện tại đều là thời đại nào rồi còn đi đánh lửa, đầu óc của cậu ta không có vấn đề chứ?”
Quý Dữu: “……”
Cô ném củi lửa đi rồi bực bội nói: “Cậu có năng lực thì cậu tới đốt lửa đi.”
Trận diễn tập không cho phép mang bất kỳ thiết bị hiện đại gì, các sinh viên đánh nhau đều dùng bàn tay trần, có người nhanh trí chút thì dùng gậy gỗ, cục đá, ná……
Có nhiên liệu để đốt lửa?
Không có đâu.
Cái duy nhất Quý Dữu có thể nghĩ đến chính là đánh lửa.
Lập tức Nhạc Tê Quang nhảy xa chút: “Ba ba không thể cùng chơi với đồ ngu xuẩn được.”
Quý Dữu đang muốn khinh bỉ cậu ta thì Sở Kiều Kiều ở bên cạnh đã có vẻ mặt hứng thú dạt dào: “Để tới tới giúp cậu đánh lửa!”
Giọng nói vừa mới cất lên thì Sở Kiều Kiều đã tiện tay nhặt hai cục đá lên dùng sức đánh hai cục đá với nhau, nháy mắt đã tóe lửa.
Quý Dữu: “!!!”
Sở Kiều Kiều nói: “Cho này!”
Thành công đánh được lửa, Quý Dữu thấy Sở Kiều Kiều có thể khống chế lực tinh chuẩn khéo léo như thế là tròng mắt của cô chuyển động, nghĩ thầm lao động tặng không thì làm gì mà không sai sử chứ? Vì thế cô giơ tay lên nói với Sở Kiều Kiều: “Giúp người giúp tới cùng đi, giúp tớ lột da con thỏ, móc nội tạng ra, nhất định không được làm hỏng da lông của nó và khung xương đấy nhé.”
Sở Kiều Kiều: “Hở?”
Quý Dữu: “Nói một câu thôi, có làm hay không?”
Sở Kiều Kiều này yêu thích ham mê sắc đẹp, tính cách bạo lực, hành vi lại thô lỗ…… Tóm lại là cả người có một đống tật xấu nhưng chỉ có ưu điểm đặc biệt nổi trội hạng nhất đó chính là lòng hiếu kỳ rất nhiều! Đối với hành động của Quý Dữu cô tràn ngập tò mò, tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn vui vẻ giúp Quý Dữu xử lý con thỏ.
Sau đó ---
Liền thấy Quý Dữu lấy con thỏ đã được lột da đặt trực tiếp lên đống lửa nướng, cô còn đặc biệt thần kỳ ở chỗ là móc ra một túi muối nhỏ rắc lên trên con thỏ.
Mấy người hồi tỉnh lại, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Cậu…… Cậu muốn nướng con thỏ?”
Quý Dữu: “Ơ? Không thế sao?”
Mấy người: “…… Thế mà cậu còn mang theo muối!!!”
Đối mặt với ánh mắt ‘thế mà cậu lại phát rồ như vậy’, ‘cậu đã sớm có dự mưu’ của mọi người, cái bản mặt già của Quý Dữu không chịu nổi áp lực nên cuối cùng cũng hơi đỏ lên, cô nghĩ nghĩ rồi không nhịn được thanh minh cho mình một câu: “Tôi không có ý mang, đây là trước đó tôi đã để trên người rồi, là sợ sau khi vào trận diễn tập bản thân vận động quá lớn, phân tử Natri và Clo trong cơ thể giảm bớt nên mới mang theo, tin tôi đi, thật sự tôi chỉ tính bổ sung một ít nước muối mà thôi.”
Mọi người: “…… Cậu không cần giải thích……” Bởi vì có giải thích thế nào cũng không tẩy thoát được sự thật là cậu đang phát rồ.
Quý Dữu: “……”
Hừ!
Nếu giải thích không thông thì dứt khoát không để ý tới bọn họ nữa, cô chuyên tâm nướng con thỏ thì hơn.
Dần dà……
Lép bép ---
Lép bép ---
Lép bép ---
Nướng thịt trên lửa, lớp mỡ trơn bóng trên thịt thỏ không ngừng tiết ra rơi xuống đống lửa kêu lép bép, đồng thời có một mùi thịt thơm lừng ập đến trước mặt ---
Cái mũi của Nhạc Tê Quang phập phồng.
Nhạc Tê Nguyên thở sâu.
Sở Kiều Kiều trừng to mắt.
Thịnh Thanh Nhan ghé sát vào.
Quý Dữu đánh bay từng người một: “Thỏ đáng yêu như vậy các cậu không được quấy rầy nó an giấc ngàn thu.”