Công kích, liên tiếp tới mãnh liệt.
Phòng thủ, một giọt nước cũng không lọt.
Quả cầu màu lam kia phảng phất như phá không mà đến, mang theo tiếng rít như từ viễn cổ truyền đến, mang theo tiếng gầm giận dữ của dã thú cuồng, mang theo tiếng sét đánh kinh thiên, một đường hỏa thụ ngân hoa, hỏa tốc vọt tới trước mặt Phượng Cửu Ca.
Khí thế thật mạnh mẽ!
Một đêm liền có thể khôi phục như vậy, nam nhân này rốt cuộc phải cường hãn đến mức nào!
Phượng Cửu Ca ngưng thần tĩnh khí, hai tay nắm đao hơi trắng bệch.
Ánh mắt của nàng không rời khỏi quang cầu chạy như bay tới, chờ thời cơ tốt nhất, sau đó nhảy lên. Thân thể nàng đột nhiên bay lên, đồng thời đạt tới mức độ cao nhất, sát khí đao phong của Tru Hồn đột nhiên cuồng bạo, trong nháy mắt đạt tới cực hạn.
Một đao chém xuống.
Sạch sẽ lưu loát, vừa đúng lúc.
Quang cầu màu lam kia giống như bị hủy diệt trong nháy mắt, bắt đầu từ miệng đao, vết nứt giống như cỏ dại mọc điên cuồng, trong chốc lát liền bao vây toàn bộ quang cầu, sau đó gió thổi qua, nghiền nát thành một đống mảnh vỡ.
Ay gia, còn rất hung!
Phượng Cửu Ca còn chưa kịp cao hứng trong chốc lát, đã thấy mảnh vụn quang cầu vỡ vụn vừa rồi đang dần dần tụ tập thành hàng ngàn viên quang cầu màu lam cỡ hàng ngàn quả bóng nhỏ, giống như những ngôi sao trên bầu trời mênh mông, chiếm cứ tất cả khu vực chung quanh.
Vân Ngạo Thiên đứng đối diện, một đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh nhạt nhìn nàng, như nhìn con kiến hôi: "Nhanh lấy nhẫn ra!''
''Ai cần nhẫn của ngươi! ''Phượng Cửu Ca hừ lạnh một tiếng, đưa tay đi tháo chiếc nhẫn màu lam xuống. Kết quả vừa mới tháo được một nửa, liền cảm giác bên hông bị cái gì đó đang quấn lấy.
Nàng sửng sốt, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một cây roi màu lam từ trong tay Vân Ngạo Thiên một đầu đang quấn trên thắt lưng nàng.
''Ta không phải đang chuẩn bị trả lại ngươi sao'' Giọng điệu chuẩn bị tức giận, đã cảm giác roi trong tay Vân Ngạo Thiên mãnh liệt thu lại, thân thể Phượng Cửu Ca hoàn toàn không bị mình khống chế, trong nháy mắt đến bên cạnh hắn.
Tru Hồn giống như là ngửi được mùi con mồi, mũi đao mơ hồ rung động, kêu gào muốn nếm thử máu tươi của địch nhân một chút.
Phượng Cửu Ca nhìn lại chỗ mình vừa đứng không biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng chín hắc y nhân, tất cả lửa giận cùng của nàng trong nháy mắt bị dập tắt.
Khí tức màu tím bốc lên, màu sắc của bầu trời tựa hồ đều biến thành màu đỏ sậm quỷ dị.
Cùng ngày hôm qua giống nhau, tử sắc đấu khí cao thủ.
Bây giờ nàng có thể nói rằng, nàng chỉ đi ngang qua?
Nghiêng mắt nhìn về phía nam nhân bên cạnh, hắn một thân khí tức cuồng ngạo, thân thể kia giống như có nguồn sức mạnh vô tận, cuồn cuộn không ngừng bắt đầu xuất ra sắc khí lam, đem hai người bọn họ đều bao vây trong đó.
Nhưng cách gần một chút, hoàn toàn có thể nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị như đao kia, tái nhợt giống như người chết.
Xiêm y huyền sắc bay lượn, phong thái một thân vương giả tràn ra bốn phía, chín hắc y nhân bao vây kinh ngạc chậm chạp không dám đến gần một bước.
Hắn cười lạnh một tiếng, lớn tiếng mở miệng: "Thánh Cung Khuất không có người sao? Đế tu liền phái những sát thủ hạng ba các ngươi đến lấy mạng bản tôn, không khỏi quá không biết tự lượng sức mình! ”
Màu sắc hạng ba? Chín người cấp bậc Tử Tôn trong mắt nam nhân này chỉ là hàng tam lưu! Phải biết rằng tùy tiện một Tử Tôn xuất hiện ở Lâm Uyên đại lục, tuyệt đối là dậm chân một cái, thiên hạ đều phải run rẩy! Từ khi nào, Tử Tôn không đáng giá như vậy?
Đang kinh ngạc, một hắc y nhân đối diện âm trầm cười một tiếng, cũng mở miệng: "A, ngay cả Hình Lôi cũng không thể triệu hoán, chúng ta là phế nhân tam lưu cũng đã đủ rồi.”