Phượng Cửu Ca thừa nhận nàng tràn đầy tính xấu, càng chủ yếu, lão gia tử bên kia còn cần nàng tìm một nam nhân để lừa gạt.
Sở dĩ đột ngột mở miệng như vậy, chỉ là bởi vì nàng phát hiện ra bí mật của Vân Ngạo Thiên.
Ngay cả một người mạnh mẽ thì sao?
Từ sau khi Vân Ngạo Thiên từ trong khối băng kia đi ra, trên người hắn liền ẩn dấu hết thảy năng lượng dao động khí tức, giống như là một người bình thường, nhìn không ra một tia bất thường.
Nhưng mà lúc nàng đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, hắn mặc dù có chút bài xích, thân thể lại không có một tia khí lực để phản kháng.
Điều này trực tiếp chứng minh rằng người nam nhân đã trở thành một con hổ giấy.
Suy nghĩ trong nháy mắt đó của nàng ngàn hồi trăm chuyển, mới thốt ra một câu như vậy. Phượng Cửu Ca giương mắt cười tủm tỉm nhìn Vân Ngạo Thiên, khóe miệng cười như hoa: "Đại hiệp thấy như thế nào, có muốn suy nghĩ một chút hay không? ”
"Phu quân? "Vân Ngạo Thiên kiên nghị nhíu mày, trên mặt rõ ràng bởi vì lời nói của Phượng Cửu Ca có một tia kinh ngạc. Lông mày sắc bén kia khẽ nhíu, trong ưa nhìn muốn chết.
"Ừm."
Ý cười trong mắt Phượng Cửu Ca càng thêm sâu.
Hắn ta là long phượng, khí chất tuyệt hảo, thật sự rất đẹp trai.
Người đàn ông này cho dù công lực hoàn toàn mất đi, mang về nhà đặt ở đó, cũng có thể hù dọa không ít người a.
Ai không ngờ Vân Ngạo Thiên cười khẽ một tiếng, một bàn tay to tung ra, kéo Phượng Cửu Ca tới gần trước mặt mình, một cỗ cảm giác bức bách đánh thẳng đến: "Ngươi thích ta? ”
Phượng Cửu Ca gật đầu.
Thích cường giả, thích soái ca, thích bạc, thích bảo bối...
Đồ nàng thích dường như thật đúng là có chút nhiều, không may Vân Ngạo Thiên lại có tất cả.
Vân Ngạo Thiên lại tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của nàng, nắm lấy tay nàng kéo nàng vào trong ngực, đúng là cả người đều dựa vào: "Ta tiếp nhận lời thổ lộ của nàng. Bây giờ để cho ta dựa vào một lát. ”
Ai thổ lộ?
Phượng Cửu Ca ngẩn người, mới phản ứng lại là nói nàng. Trong cơn giận dữ muốn đẩy Vân Ngạo Thiên ra, không nghĩ tới nàng vừa mới dùng tí sức, hắn lại giống như không có gân cốt, mềm nhũn ngã về phía sau.
"Này! Có chuyện gì với ngươi vậy? " nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét, nhìn Vân Ngạo Thiên còn tỉnh, Phượng Cửu Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vừa rồi rất cường hãn, lúc này sao lại vô dụng như vậy? ”
Vừa nhắc tới vấn đề này giống như đụng phải cấm kỵ của Vân Ngạo Thiên. Ánh mắt hắn đột nhiên có chút lạnh lùng nhìn về phía bầu trời đã gần sáng, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu thản nhiên mở miệng với Phượng Cửu Ca: "Pháp lực của ta sẽ mất đi một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian dài phải làm phiền nương tử bảo vệ ta nhiều hơn.”
Lời này nói giống như là đương nhiên, Phượng Cửu Ca lập tức cảm thấy mình giống như lại đưa ra một quyết định sai lầm.
Đem một nhân vật nguy hiểm như vậy mang theo bên người, còn phải bảo vệ hắn an toàn. Nếu như lại có một nhóm Tử Tôn cao thủ lợi hại như vậy đến, cũng không chỉ có nàng, chỉ sợ ngay cả Phượng gia cũng sẽ gặp hoạ.
Vân Ngạo Thiên vẫn nhìn Phượng Cửu Ca không chớp mắt, đem một tia do dự trên mặt thu vào trong mắt. Bất quá vừa nghĩ đến trong Cửu Cửu Quy Nhất Thiên Nguyên trận nàng ra tay giúp hắn, ánh mắt của hắn không khỏi nhu hòa: "Ngươi không cần lo lắng quá nhiều. Người của ta sẽ kiềm chế những người đó, huống chi ta hiện tại pháp lực hoàn toàn mất đi, bọn họ không cảm giác được khí tức của ta, liền căn bản tìm không thấy ta.”
Phượng Cửu Ca há mồm muốn hỏi cái gì, nhưng chung quy cũng không hỏi ra miệng.
Một số việc càng biết nhiều, càng chết sớm.
"Như vậy đi đại hiệp..."
"Phu quân."Vân Ngạo Thiên cau mày, có chút không vui sửa lại.
Phượng Cửu Ca cũng lười so đo: "Được rồi phu quân, ta muốn tuyên bố trước một chút.”
- -------
Bộ truyện này là bộ đầu tiên của mình, nếu có sai sót mong độc giả bỏ qua cho (-,-)