Một nhà bốn người, ngồi vây quanh bàn ăn, gọi là hòa thuận vui vẻ.
"Con dâu à, vì bảo bối, con ăn nhiều hơn một chút."
Hạ Doanh Doanh dịu dàng cười, gắp một ít thức ăn vào trong chén Vân Ngạo Thiên.
"Con dâu à, vì bảo bối, con phải ăn nhiều hơn một chút a."
Phượng Vân da cười thịt không cười, bộ dáng có lòng đấu khí kia, giống như hài tử chưa trưởng thành tranh đoạt đồ chơi vậy. Hắn xuống tay tàn nhẫn, gắp một đống thịt mỡ vào trong chén Vân Ngạo Thiên.
"Nương tử, vì nàng cùng bảo bối ta. Ta sẽ nhường cho nàng ăn."
Trong bụng Phượng Cửu Ca cơ hồ cười nghiêng trời, trên mặt lại là vẻ mặt cười tủm tỉm, cầm lấy thìa múc một muỗng cháo tổ yến, đưa đến bên miệng Vân Ngạo Thiên, tư thái kia gọi là cực kỳ cưng chiều.
Vân Ngạo Thiên sắc mặt âm trầm nhìn nàng, kiên nghị môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
"Phu quân." Phượng Cửu Ca trên mặt cười hì hì, hạ thấp thanh âm gọi Vân Ngạo Thiên một tiếng.
Vân Ngạo Thiên lại không nói gì, đưa tay cầm lấy đũa xương đặt trên bàn, gắp thức ăn trong chén, đặt ở trong chén Phượng Cửu Ca: "Ngươi cũng ăn.”
Phượng Cửu Ca vừa thấy động tác chững chạc thuần thục của hắn, trong lòng cũng không có gì phải lo lắng, cười ha hả đem cháo tổ yến đưa vào miệng mình: "Ta ngược lại quên, nương tử xưa nay không thích ăn tổ yến.”
Vân Ngạo Thiên này, ngược lại học cái gì cũng nhanh.
Cơm tối toàn người nhà, không có gì câu nệ, người một nhà ngược lại ăn uống hòa thuận, ngay cả Phượng Vân cũng không tìm Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên gây phiền toái.
Hạ Doanh Doanh nhìn Vân Ngạo Thiên càng nhìn càng hài lòng, của hồi môn cùng với những bức tranh chữ bảo bối của Phượng Vân, tiện tay cầm lên liền đưa cho Vân Ngạo Thiên.
"Mấy thứ này cũng không uổng phí nha. Ngươi nha, thể trạng khoẻ mạnh, tốt sinh dưỡng, sau này nhất định phải sinh cho ta mười tám đứa cháu, mỗi ngày vây quanh ta.”
Thân thể khoẻ mạnh, hảo sinh dưỡng?
Phượng Cửu Ca ở một bên vội vàng thu thập bảo bối Hạ Doanh Doanh cho Vân Ngạo Thiên, cúi đầu cười đến mức nội thương.
Vân Ngạo Thiên ngày thường lạnh nhạt lãnh khốc như vậy, hiện giờ biểu tình trên mặt lại là từ đen đến trắng, từ trắng đến tím, từ tím đến xanh, từ xanh đến đen luân phiên xoay chuyển, ngũ sắc rực rỡ, thập phần đẹp mắt.
Tuy rằng Vân Ngạo Thiên nói không nổi giận, bất quá lửa giận kia chồng chất, dễ bị nội thương a.
Phượng Cửu Ca cũng biết không thể trêu chọc quá mức, vội vàng để lão đầu đem mẫu thân dỗ dành đi ngủ, sau đó lôi kéo Vân Ngạo Thiên chờ đợi thời cơ, nhanh chóng chạy khỏi Thính Phong Hiên.
Dọc theo đường đi Vân Ngạo Thiên đều biểu tình lạnh lùng không nói một lời, ý tứ kia rất rõ ràng, hắn tức giận.
Phượng Cửu Ca bất đắc dĩ nhún vai: "Phu quân a, đó là nương ta, bị bệnh cũng không phải một năm hai năm, ta còn có thể có cách gì? ”
Vân Ngạo Thiên hơi trầm ngâm, lạnh lùng nói: "Tiểu Thủy ra đây.”
Phượng Cửu Ca có chút bất mãn trừng Mắt Vân Ngạo Thiên một cái: "Tiểu Thủy đáng yêu như vậy, ngươi lớn tiếng như vậy, sẽ dọa nó."
Nói xong ngữ điệu của nàng vừa chuyển, ôn nhu nói, "Tiểu Thủy, ngươi đi ra một chút.”
Ta không ra ngoài, thối, rất thối! Tiểu Thủy thu nhỏ thân thể trốn ở giữa tóc Phượng Cửu Ca, rõ ràng có chút không tình nguyện.
Phượng Cửu Ca ngửi ngửi trên người mình, cũng không có mùi lạ, không khỏi buồn bực: "Cái gì thối? ”
"Tiểu Thủy tham ăn, đối với nó mà nói, thứ tốt chính là thơm, đồ xấu chính là thối."
Vân Ngạo Thiên nhìn quanh phòng một chút, ánh mắt nheo lại "Chúng ta lúc này đi ra ngoài, có người tiến vào, còn lưu lại chút đồ đạc.”
Có người tiến vào?
Phượng Cửu Ca nghe được tin tức này ngược lại không kinh ngạc, cười lạnh một tiếng.