Tây Tĩnh Phượng gia, bá chủ độc bá nhất phương trong Minh Nguyệt vương triều.
Tuy rằng chỉ là gả cho một đứa cháu gái, nhưng trận thế kia phảng phất như muốn lật trời, xe ngựa như nước, tân khách tụ tập, đem thiên đô trên Tiên Đỉnh Phong che đi một nửa.
Ba đại gia tộc khác nhận được thiệp mời lập tức chuẩn bị hậu lễ, Phi Loan bay tới quá gấp, đều sắp bị mệt chết. Mà Phượng gia quản lý địa vực, cơ hồ tất cả các nhân vật có tiếng tâm, đều đến đông đủ.
Long trọng bậc này, làm cho Phượng Cửu Ca cảm giác được một loại áp lực vô hình, đầu có chút to lên.
Lúc đại tỷ gả cho Đông Càn Trịnh gia cũng chưa từng long trọng như vậy, lão gia tử này bày ra trận thế lớn như vậy, xem ra là muốn nói rõ với mọi người địa vị của Phượng Cửu Ca trong phủ.
Mà sự thật, sợ là cùng Vân Ngạo Thiên không thoát khỏi liên quan.
Lão gia tử gian xảo kia.
"Giờ lành đã đến, tân lang cùng tân nương hành lễ.”
Ti trúc không dứt, tiếng hỷ lạc vang lên.
Vân Ngạo Thiên một thân hỉ phục đỏ nắm tay Phượng Cửu Ca, chậm rãi mà đến. Bước chân vững vàng, thong dong đi tới, giống như mảnh thú tản bộ trong rừng rậm, dùng một loại tư thái ngạo mạn thị sát lãnh địa của mình.
Trong nháy mắt vào cửa, mọi người trong phòng lại cảm thấy có một loại áp bách vô hình, làm cho bọn họ sửng sốt trong nháy mắt, sắc mặt có chút khó coi.
"Thu liễm, thu liễm."
Phượng Cửu Ca cảm thấy không khí trong phòng có gì đó khác thường, vội vàng dùng sức nhéo Vân Ngạo Thiên một cái, thấp giọng nói.
Nam nhân này ngạo mạn quen rồi, cũng không biết khiêm tốn một chút, nếu để cho cừu gia hắn biết hắn ở chỗ này, cho hắn đẹp mặt.
Phượng Chấn ngồi trên ghế thấy vậy vuốt râu, ánh mắt như nở nụ cười, ý vị thâm thường.
Lại nói tiếp ông cũng đã làm gia chủ Phượng gia nhiều năm như vậy, như thế nào cũng coi như là người gặp hết người trong thiên hạ, nhưng gặp Vân Ngạo Thiên, luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như cả người từ bên trong trở ra lạnh như băng.
Đối với loại người này, địch bạn không biết, không cách nào khống chế, biện pháp tốt nhất, kỳ thật khi gặp hắn lập tức tránh đi.
Nhưng đúng như ông đã nói: Nam nhân này nếu lợi dụng tốt, địa vị Phượng gia ông danh tiếng ngày càng đi ngàn dặm.
Cuộc sống vốn là một canh bạc lớn.
Tứ đại gia tộc bình an vô sự nhiều năm như vậy, là bởi vì một khi gia tộc nào đó khai chiến, thì ba đại gia tộc cùng trưởng lão hội còn lại liền lập tức ra mặt trấn áp. Cho nên không ai dám đánh cuộc, cũng không có thực lực kia dám đánh cuộc.
Phượng gia ở trong tay hắn an an ổn ổn qua ba mươi năm, trước mắt trực hệ nhi tử năm người, tôn tử ba người, đều không có đùa bỡn kinh vĩ chi tài, chỉ có cố thủ lão bản lực.
Như vậy cứ để hắn, đem toàn bộ lực lượng Phượng gia, đặt hết ở trên người nam nhân này đi.
Phượng Chấn đứng dậy, cao giọng nói: "Vân Ngạo Thiên, từ giờ phút này trở đi, ta đem Cửu nhi ta giao cho ngươi, ngươi liền cùng Phượng gia chúng ta đồng khí liên chi, cùng nhau sinh tử.”
Vân Ngạo Thiên ngẩng đầu chống lại hai mắt bộc liệt của Phượng Chấn, một lát sau, hắn mới mở miệng, thanh âm không lớn: "Ta sẽ tận lực.”
Đảm bảo Phượng gia vĩnh viễn không lo lắng.
Chỉ là nửa câu sau này lại không nói ra miệng, quanh quẩn trong ngực trở thành một lời thề.
Hắn hiện tại pháp lực tạm thời mất, còn không có năng lực nói lời này. Chờ hắn lấy lại hết thảy của hắn, lại đem lời thề hôm nay bổ sung đầy đủ.
Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục xem lễ.
"Nhất bái thiên địa——"
"Nhị bái cao đường ——"
"Phu thê giao bái——"
"Lễ thành.”
Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, tiếng Hỷ Lạc không dứt bên tai.
Lời chúc mừng của các vị khách mời, cùng với đội ngũ tiễn đưa ầm ầm, đưa tân lang và tân nương vào động phòng.
Một lễ thành này, Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca, chân chính phu thê.
Nhưng mà hai người trong tân phòng, một người cố tự luyện công, một người nhàm chán cắn hạt dưa, làm sao có tư thái một đôi phu thuê mới cưới?
Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên một khắc cũng không chịu dời đi, nhếch khóe miệng ý cười thật sâu: "Phu quân ngươi hảo hảo luyện công cho tốt, lát nữa có thể dễ chịu một chút.”
Phượng gia náo động phòng, từ trước đến nay nổi danh đặc sắc a.