Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nước Sôi Lửa Bỏng

Ngọn gió đầu đông lướt qua mang theo hơi lạnh thấu xương, quyện cùng âm đuôi trong lời anh nói tiến sâu vào đáy lòng cô.

Hai nắm tay Giang Miểu siết chặt, giấu dưới ống tay áo, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay mềm mại, nỗi đau dâng lên gấp bội như đang khiêu khích đại não. Trước mắt cô bị tầng tầng hình ảnh hư ảo che kín, khói sương mịt mù, không có lấy một tia sáng.

Thì ra lòng người nói thay đổi là có thể thay đổi ngay được.

Không hề có một điềm báo như “Anh mệt rồi”, “Anh không thích em nữa”, có thể dễ dàng đẩy người ta vào trong vực thẳm, không đoái hoài đến bạn, bất kể bạn có ra sao, mặc kệ bạn có chấp nhận được hay không. Tựa như một núi băng sụp đổ, ánh mắt ấm áp trước kia nay đã hóa vật trang trí vô dụng, giống như bọt biển vừa chạm vào đã tan vỡ.

Giang Miểu yên lặng lau nước mắt, cố gắng giấu đi mặt chật vật đáng thương nhất của mình trước cái gọi là “kết cục”.

Cô không thể buông bỏ một chút tự tôn cuối cùng của mình được, bởi vì, cô còn phải dựa vào một chút tự tôn ấy để kéo bản thân vốn đã hãm sâu trong bùn lầy ra khỏi vòng nước xoáy nguy hiểm đó.

Giang Miểu đứng thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên khuôn mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã quyết định rồi à?”

“Ừ.”

“Được.” Giang Miểu hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra: “Em đồng ý chia tay.”

Kỷ Viêm nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nước mắt doanh tròng, hốc mắt đỏ hồng, cố gượng không để rơi lệ.

Cho dù đã hạ quyết tâm, nhưng quả thực hiện tại trước mắt vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế: “Giang Miểu…”

Cô gái nhỏ gắng gượng nở nụ cười cay đắng, cô xoay người bước về trước hai bước rồi đột nhiên dừng lại, trầm mặc thật lâu, ngữ điệu không che nổi sự bi thương: “Kỷ Viêm, những lời trước kia anh nói với em, tất cả đều là giả sao?”

“Trước kia là thật.”

Người đàn ông thấp giọng nói: “Bây giờ, cũng là thật.”

“Ừm…”

Cô nhẹ giọng đáp lại, trong giọng nói có tiếng nức nở run rẩy, thân mình bước từng bước đầy kiên định về phía trước, chỉ là nơi mà anh không nhìn thấy được, lệ đã đẫm nhòa khóe mi.

Nước mắt chảy xuống dưới cằm, giọt nước ẩm ướt không ngừng chảy dọc theo cần cổ trắng nõn chui vào trong áo, lệ ấm trong mắt lại bị gió lạnh thổi qua, buốt giá thấu xương. Cô lảo đảo đi đến trước xe, khởi động xe.

Cho tới khi xe chạy đến một ngã tư đường, Giang Miểu chậm rãi dừng lại bên đường, một tay thống khổ che ngực, gục ngay trên vô lăng mà gào khóc. Cô muốn trút bỏ tất cả những tủi thân và khổ sở của mình.

Giang Miểu chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên không biết thất tình là gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị xoắn vào nhau, trái tim bị một con dao nhọn tàn nhẫn rạch nát, máu tươi chảy đầy trong lồng ngực. Nỗi đau kia chỉ có người đã từng trải mới hiểu được, như sống không bằng chết.

Kỷ Viêm đứng tại chỗ, nắm tay để xuôi bên người từ đầu đến cuối vẫn chưa thả ra, ngược lại còn siết chặt hơn. Ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở hướng xe cô rời đi.

“Chuyện mẹ anh mất, không nói cho cô ấy biết à?”

Đằng sau chợt xuất hiện một người, Kỷ Viêm nhìn qua, thấy Ninh Hạ vốn đã rời khỏi nay lại đang đứng bên cạnh mình.

Người đàn ông không đáp lời, tự xoay người đi về phía chiếc xe.

Ninh Hạ gọi anh lại, nói rằng: “Kỷ Viêm, em hiểu anh là người đàn ông như vậy, tỉnh táo đến mức tàn nhẫn.”

Người đàn ông dừng bước, mắt nhìn về phía trước, buồn bã nói: “Cho nên một người như anh không đáng để mong chờ, em cũng không cần lãng phí thời gian cho anh.”

“Em biết.”

Ninh Hạ cúi đầu, cười tự giễu: “Em chăm sóc mẹ anh chừng ấy năm, anh cảm kích em, cho nên dù anh đã biết rõ tâm tư của em, cho dù anh đã biết em lấy cớ đưa di vật đến tìm anh thì anh vẫn khách khí tiếp đãi, không nói một câu nào làm em khó chịu. Nhưng trong lòng em hiểu rất rõ, anh không hề thích em.”

Kỷ Viêm xoay người, sắc mặt lạnh như băng: “Chúng ta đều là người trưởng thành, có những lời anh sẽ không nói ra, em hiểu là được.”

Ninh Hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Cô gái nhỏ vừa nãy ấy, anh thích cô ấy à?”

Người đàn ông cúi đầu không đáp, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Từ thích này rất nông cạn.”

Ninh Hạ cười khổ: “Em hiểu mà.”

Thích đương nhiên là nông cạn, bởi chỉ có yêu mới xứng đáng khắc cốt ghi tâm.

Hầu hết những người thất tình đều giống như mất đi một miếng thịt trên người. Nhưng đối với những người cô quen biết, Giang Miểu vẫn bình thường, bình thường đến mức có chút bất thường.

Cô không gục ngã đến mức không gượng dậy nổi, không u oán trong lòng, hành vi cử chỉ không khác gì người thường, cũng không hề làm việc qua loa, sắp xếp hợp lý thời gian học tập và vận động, hành trình mỗi ngày đều được bố trí kín mít.

Trên khuôn mặt Giang Miểu luôn treo một nụ cười nhẹ, mặc dù nụ cười ấy còn khó coi hơn đang khóc, ngay cả Lý Thần cũng đau lòng không nguôi. Chỉ cần có thời gian rảnh cô ấy sẽ lập tức kéo cô ra ngoài ăn uống vui chơi, cố gắng tìm mọi cách để khiến cô vui vẻ.

Giang Miểu luôn cười nhẹ từ chối, vỗ ngực tự bảo mình không sao.

Chỉ là đến mỗi chủ nhật, cô đều không nói một lời mà xuất hiện trong quán bar của Mạt Ly, tự ôm bình rượu ngồi trong một góc, yên lặng nhấm nháp. Chàng trai  ngồi trên sân khấu có giọng hát rất êm tai, đệm đàn ghi – ta và nhẹ giọng ngân nga một bài hát tiếng Anh.

Đáy lòng cô nghẹn ứ rất khó chịu nhưng đáy mắt lại khô cạn, ánh mắt chăm chú nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt bàn nhỏ, giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, giống như một cô ngốc vây.

Mạt Ly không nhìn nổi nữa, đi qua ôm lấy cô vào lòng, thương xót nói: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Người trong lồng ngực lắc đầu, giọng nói nhẹ như lông: “Không thể khóc, khóc thì không dừng lại được.”

“Miểu Miểu, cần gì phải tra tấn bản thân như vậy chỉ vì một tên đàn ông.”

“Tớ không tra tấn bản thân.”

Giang Miểu ngẩng đầu, ánh mắt ướt át mang theo vài phần chếnh choáng: “Tớ chỉ sợ hãi không muốn ở một mình, tớ biết là không đáng, nhưng mà tớ vẫn không thể khống chế bản thân mình nhớ đến anh ấy. Mạt Ly, cậu từng nói yêu đương sẽ khiến người ta trưởng thành hơn, nhưng mà cậu lại không nói sau khi chia tay sẽ đau đớn như thế. Nếu như tớ biết trước, tớ thà rằng không bắt đầu, tớ không cần gì cả…”

Mạt Ly bạo dạn ôm chặt cô: “Nếu cậu tức giận thì tớ sẽ tìm người dạy dỗ anh ta một trận, chỉ cần cậu lên tiếng, gãy tay gãy chân đều được cả…”

“Không cần đâu.”

Cô gái nhỏ bỗng chốc cười lên, ngốc nghếch nói: “Không bằng cậu giới thiệu cho tớ vài con rùa vàng đi, vậy còn đáng tin hơn.”

Mạt Ly bị chọc cho nở nụ cười, ôn hòa sờ đầu cô: “Miểu Miểu, rồi sẽ tốt thôi.”

Một tháng sau, Yên Thành đã hoàn toàn tiến vào mùa đông giá rét, hoa tuyết bay bay, nháy mắt đã qua một tuần.

Cuối tháng, ba Giang lại phải ra ngoài công tác, chưa hẹn ngày về, thế là số lần Giang Miểu về nhà ăn cơm cũng nhiều hơn.

Mẹ Giang hẳn là đã nghe phong thanh gì đấy từ Mạt Ly, không còn chanh chua như trước, ở trên bàn ăn liên tục gắp đồ ăn cho cô.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, không có cách nào tránh được, trong miệng mẹ Giang thỉnh thoảng lại tuồn ra một ít tin tức về đàn ông, chỉ là vài người “rất giỏi” là con của giáo viên trong trường. Cô nghe đến mức lỗ tai đóng kén, nhưng quả thật bây giờ cô không có hứng thú đi gặp gỡ một ai nữa, cho nên lần nào cũng trả lời một cách qua loa.

*không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là trộm

Mẹ Giang bị lơ vài lần lại lộ ra tính cách vốn có, nghiến răng mắng cô ngu ngốc, ánh mắt chọn đàn ông cực kỳ tệ hại.

Giang Miểu nghe vào tai trái lại ra tai phải, cũng không ầm ĩ với bà, ăn xong thì trốn vào trong phòng sách luyện viết thư pháp với ba Giang, tình cảm giữa ba và con gái nhờ thế mà tốt dần lên.

Chỉ là lúc đêm dài yên tĩnh, Giang Miểu vẫn sẽ trằn trọc mất ngủ. Cô không xóa Wechat của Kỷ Viêm, nội dung trò chuyện không tính là nhiều. Cô lướt lên lướt xuống không biết bao nhiêu lần, mỗi lần xem thì tâm trạng đều giống hệt nhau.

Khi hai người rung động mờ ám thì ngấm ngầm ngọt ngấy, đến sau này thì tin nhắn càng lúc càng đơn giản ngắn gọn, đến cuối cùng thì cả màn hình trò chuyện đều do một mình cô độc thoại. Cô vốn tưởng thực tế của tình yêu có lẽ là như thế.

Bắt đầu tựa như pháo hoa rực rỡ, sau đó là ánh sáng tản mạn, rồi chỉ còn lại khói đen.

Lại là một ngày thứ bảy, lúc Giang Miểu ở thư viện xem sách thì ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bà ngoại. Bà có lòng đi từ huyện đến thành phố, bảo là có một bữa ăn đặc biệt, muốn Giang Miểu đi cùng.

Đã lâu cô chưa gặp bà ngoại, đương nhiên là thấy nhớ bà, vừa cúp điện thoại là nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đến nhà hàng.

Bên ngoài bông tuyết rơi dày đặc, gió lạnh quét qua khuôn mặt tựa như lưỡi giày trượt băng vậy.

Cô mặc áo len thật dài, mũ, khăn choàng, bao tay, không thiếu thứ gì, bọc mình thành một cái bánh chưng.

Lúc mở cửa phòng ra, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người, là bà ngoại ăn mặc lịch sự và một người phụ nữ khí chất thanh lịch.

Giang Miểu nhận ra người phụ nữ này, nếu nhớ không lầm thì cô ấy là cháu gái một người bà con xa của ông ngoại, lớn hơn Giang Miểu vài tuổi, nghe đâu là y tá trong một bệnh viện nổi tiếng, khí chất tốt, đẹp người, nâng tay nhấc chân đều mang dáng vẻ phụ nữ thanh nhã.

“Niếp Niếp, cháu lại đây.”

Bà ngoại mặt đầy ý xuân giới thiệu với cô: “Nhìn xem đây là ai, con còn nhớ chị họ Ngô Ngâm không?”

Giang Miểu chậm chạp gật đầu: “Chào chị họ.”

Ngô Ngâm khẽ cười, nhẹ giọng nói nhỏ: “Miểu Miểu cũng đã lớn như vậy rồi à… Lần trước gặp thì em nó mới mười tuổi, nhoáng cái lại qua mười năm, càng lớn càng xinh đẹp.”

Bà ngoại cười phụ họa: “Người lớn lên, tính tình cũng trở nên kì cục, hồi còn bé mới gọi là ngoan.”

Nói xong, bà ngoại gọi Giang Miểu ngồi xuống bên cạnh mình, mỉm cười nhẹ giọng nói với cô: “Hôm nay là bữa ăn đặc biệt quan trọng, nói chuyện đại sự chung thân của chị họ con, con phải lanh lợi lên đấy, nói mấy lời dễ nghe một chút…”

Giang Miểu chớp mắt: “Hôm nay chị họ muốn xem mắt ạ?”

“Ừm.”

“… Cùng ai ạ?”

Bà ngoại cười thần bí: “Cháu gặp rồi đấy…”

“Cháu gặp rồi?”

Giang Miểu ngơ ngác vài giây, trong đầu bắt đầu nhanh chóng lọc qua vài gương mặt đàn ông, nhưng còn chưa kịp xác định một mục tiêu thì cửa phòng đang đóng chặt lại bị mở ra. Sau đó, một bóng dáng người đàn ông cao lớn phút chốc xuất hiện trước mặt cô.

Áo khoác màu lá cọ, quần dài sẫm màu, quần áo gì mặc trên người anh đều như được may riêng, eo thon chân dài, cơ ngực hình chữ T nhô lên bên trong, tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt cứng rắn, ánh mắt kiên định gần như là lạnh lẽo. Chỉ là khi ánh mắt nhìn thấy gương mặt của Giang Miểu thì sắc mặt anh khẽ thay đổi, giống như nam châm dính chặt lấy, không di chuyển được nữa.

Từ khi chia tay đến giờ đã được một quãng thời gian, Giang Miểu tưởng rằng bản thân đã có đủ dũng khí để đối mặt với Kỷ Viêm, nhưng khi anh chân thật xuất hiện ngay trước mắt thì suy nghĩ đầu tiên của cô lại là trốn chạy.

Bởi vì chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cô đã cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.

Khi Kỷ Viêm đến thì biết ngay hôm nay là trường hợp gì, bà cụ quan tâm đến chuyện kết hôn của anh không phải ngày một ngày hai, hơn nữa khi nghe nói mẹ Kỷ uống thuốc ngủ tự sát thì lại càng vội vàng chọn người cho anh.

Bà đã hẹn anh không dưới năm lần, mỗi lần anh đều mượn cớ trốn thoát, ngờ đâu bà cụ lại vội vàng lên tận thành phố này, anh không còn cách nào, đành phải căng da đầu đến đây, không thể cô phụ tấm lòng của bà cụ.

Chỉ là anh không nghĩ rằng bên trong phòng lại có thêm một người không nên xuất hiện nhất vào lúc này, cũng là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ. Kỷ Viêm lý trí thu lại ánh mắt, ngược lại nhìn về phía bà ngoại: “Ngại quá, tuyết rơi đường trơn nên cháu đến trễ ạ.”

“An toàn là hàng đầu, không nên vội vã.” Bà ngoại cười tươi như hoa:”Cháu mau ngồi đi.”

Vừa nói, bà cụ vừa sắp xếp cho Kỷ Viêm ngồi xuống vị trí bên cạnh Ngô Ngâm, trong miệng thì dặn lúc ăn cơm nhớ quan tâm đến người ta.

Kỷ Viêm vốn là người có tính tình lạnh nhạt, hơn nữa cũng không giỏi giao tiếp với người khác giới không quen biết. Anh ngồi xuống được hơn mười phút nhưng lại không nói câu nào, bát đũa cũng không chạm vào, chỉ ngồi ngay ngắn ở đấy.

Bà ngoại thấy anh ngây người ra thì buồn cười, vừa muốn lên tiếng giới thiệu, không ngờ Ngô Ngâm ngồi bên cạnh anh đã dẫn đầu vươn tay, tự giới thiệu tên mình: “Xin chào, tôi tên là Ngô Ngâm.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của cô ấy, lại vô thức liếc nhìn về phía Giang Miểu cách đó hai ghế. Cô gái nhỏ đang rũ mắt chơi đùa với ngón tay, hoàn toàn không nhìn qua bên này. Sau đó, anh nhẹ nhàng bắt tay Ngô Ngâm, giọng rất lạnh: “Kỷ Viêm.”

Bà ngoại nở một nụ cười vui vẻ: “Lần đầu gặp mặt nhiều hay ít thì cũng có chút mất tự nhiên, sau này ở cùng nhau thì sẽ tự nhiên hơn thôi.”

“Ngô Ngâm là y tá ở bệnh viện trung tâm thành phố, cũng giống như cháu, đều là công việc phục vụ vì nhân dân, hai cháu chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung để trò chuyện.” Bà vừa nói vừa dùng cánh tay chọc chọc Giang Miểu ở bên cạnh: “Niếp Niếp, cháu nói có đúng không?”

Giang Miểu ủ rũ nhẹ giọng lẩm lẩm: “Lính cứu hoả bận rộn như vậy, nói chuyện đều không quá hai câu, nào có thời gian đi tìm đề tài chung.”

“Khụ khụ…” Bà ngoại suýt nữa thì nghẹn một hơi, cái con bé này là cố tình gây chuyện đây mà.

“Đứa nhóc như con đừng có nói mò, ông ngoại con là lính cứu hỏa đấy, không phải đã cứu sống bà lúc gặp hoạn nạn hay sao…”

Giang Miểu hít một hơi, nói tiếp: “Đó là ông ngoại làm người có lòng trách nhiệm, nhưng không phải tất cả quân giải phóng trên đời này đều như vậy. Lỡ như vận may không tốt, nói không chừng sẽ gặp một vài tên khốn chuyên đùa giỡn tình cảm của phụ nữ.”

“Niếp Niếp!”

Gương mặt bà ngoại lúc hồng lúc trắng, thật vất vả sắp xếp bữa cơm lại bị con nhóc này nói bậy hai câu, không khí đã lạnh xuống rồi. Bà nháy mắt với Giang Miểu: “Trên đời này có người tốt thì cũng có người xấu, nhưng bà tin tưởng chú Kỷ của con nhất định là một người chính trực, con thấy có đúng không?”

Giang Miểu vốn là nghẹn ứ trong lòng không phát tác ra được, bà ngoại lại dùng ánh mắt liếc tới, trong đó có vài phần uy hiếp.

Cô dứt khoát gằn giọng: “Đúng vậy, chú ấy là người tốt nhất trên đời.”

Cô gái nhỏ đặc biệt “thân thiện” nói tốt cho anh: “Chú Kỷ chưa bao giờ đùa giỡn phụ nữ, chú ấy chỉ biết lừa gạt cô gái nhỏ, coi thường người ta còn trẻ người non dạ mà lừa gạt tình cảm. Chú ấy đúng là người tốt nhất thế kỷ luôn!”

Bà ngoại và Ngô Ngâm nghe thấy thế thì sửng sốt.

Kỷ Viêm thì ngược lại, ánh mắt cao thâm khó dò, chú ý nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng bên khóe môi.

Náo loạn như vậy, có ngốc thế nào thì cũng có thể nhìn ra có chỗ không hợp lý. Bà ngoại nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của cháu gái, lại nhìn nét mặt của người đàn ông, nghiêng đầu hoang mang. Ngô Ngâm nháy mắt mấy cái: “Miểu Miểu, em và Kỷ Viêm có phải có hiểu lầm gì không?”

“Em với anh ta không hề quen nhau.” Lời của cô chợt thay đổi: “Vừa rồi là em nói bậy nói bạ thôi, chị đừng tin là thật.”

Giang Miểu nóng đầu căng não đứng phắt dậy, nghĩ đến vừa nãy nhất thời xúc động nói thẳng lời trong lòng hiển nhiên đã phá rối bữa cơm của bà ngoại. Trong lòng cô vô cùng hối hận: “Em còn có việc trong trường, sẽ không ăn cơm với chị được, chúc chị và chú Kỷ gặp mặt vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.”

Cô nói nhanh câu sau, cũng không quan tâm đến bà ngoại đang kêu lớn, phóng ra bên ngoài như đang chạy trốn.

Cửa phòng bao “rầm” một tiếng rồi đóng lại, người đàn ông vẫn luôn im lặng, không nói gì đứng lên: “Thật có lỗi, cháu đi rửa tay một lát.”
Nhấn Mở Bình Luận