Sau khi ăn xong bữa sáng, An Hạo lái xe đưa cô đến trước cổng nhà họ Lục. Cô xuống xe, ánh mắt có chút bất an nhìn anh.
"Nhóc..."
"Cũng nên đổi cách xưng hô rồi."
"Đổi thế nào?"
"Gọi là anh đi."
"Không quen!"
"Gọi vài lần thì sẽ quen."
Tâm Di thở dài. Cô cũng không thể nào ngờ tới, có một ngày, cừu non lại hoá thành sói xám thế này. Đứa bé cô nuôi mấy năm trời, giờ lại muốn trở thành bạn trai của cô. Ài! Chậc... Cái này..."
"Gọi đi!"
"Thật sự là không quen mà."
"Được rồi! Không làm khó em. Có chuyện gì em nói đi."
"Cái đó... Không vào với chị sao?"
Anh im lặng nhìn ánh mắt lo lắng của cô mà cũng thấy thương. Nhưng anh chỉ vừa mới lên chức Tổng giám đốc nên không thể bỏ bê công việc được. Mà để cô lại đây thì anh lại thấy không an tâm. Suy nghĩ đôi chút, anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi dỗ dành.
"Tôi có việc phải làm. Yên tâm, bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu."
"Nhưng mà..."
"Tâm Di, em thử tin tưởng tôi một lần đi được không?"
Cô nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, lời muốn nói cũng không nói nữa. Khẽ thở dài một hơi, cô lặng lẽ gật đầu rồi đi vào bên trong. Tống An Hạo nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nỡ để cô một mình.
Lấy điện thoại trong túi ra gọi cho cậu trợ lý mà ông ngoại đã sắp xếp cho anh. Anh vẫn là thiên vị cô nên phải bỏ lỡ công việc rồi.
"Tống tổng!"
"Trợ lý Hạ! Hôm nay tôi bận, có lẽ sẽ đến trễ. Anh xem sắp xếp thay đổi lịch làm việc một chút."
"Vâng!"
Tắt máy, anh lái chiếc mô tô đậu vào một góc khuất cạnh cổng nhà họ Lục. Ở đó, có cả hai tên bảo vệ đang đứng gác cổng. Tống An Hạo nhìn vào bên trong, qua kẽ hở của cánh cổng, anh thấy cô đứng quay lưng lại với mình.
"Ba!"
"Về rồi sao! Ngồi đi."
"Ba! Hôm nay ba gọi con tới là có chuyện gì?"
Lục Đình Phong đặt tờ báo trên tay xuống, nâng mí mắt nhìn cô con gái trước mặt. Thời gian thấm thoát qua nhanh, đứa trẻ ngày nào giờ cũng đã lớn. Càng lớn, cô lại càng giống mẹ của cô hơn. Xinh đẹp, dịu dàng, thật đúng là một tuyệt sắc giai nhân.
"Lâu nay con sống thế nào?"
"Chưa chết được!"
"Diệp Tâm Di, đó là thái độ con nói chuyện với ba sao?"
Diệp Tâm Di nhếch môi, bỗng nhiên thấy vô cùng buồn cười. Bao nhiêu năm cô lang thang ngoài kia, một món thân một mình tự lo mọi thứ. Có bao giờ ông ta hỏi han gì cô đâu. Tự dưng bây giờ lại trở nên thâm tình, đúng là buồn cười thật.
"Con bận lắm! Ba có chuyện gì thì nói nhanh đi."
Lục Đình Phong thở dài một hơi, cố gắng nén lại cơn thịnh nộ của mình. Giọng nói cũng lắng xuống.
"Năm nay con cũng hơn hai mươi tuổi rồi, thời gian đúng là nhanh thật."
"Vâng! Nhanh thật. Mẹ con cũng mất rất lâu rồi, ba có từng đi thắp cho bà ấy nén nhang nào không?"
"Ba... Xin lỗi!"
"Ba! Chúng ta cũng đâu có thân thiết, ba không cần phải giả vờ quan tâm con làm gì."
"Ba biết ba có lỗi với con và mẹ con. Tâm Di, con hận ba lắm đúng không?"
"Con đâu dám!"
Mỗi một lời cô nói đều là lời châm chọc. Lục Đình Phong làm sao mà không nghe ra được. Chỉ là ông ta đang cần cô, cho nên mới phải cố gắng nhẫn nại với cô mà thôi.
"Tâm Di! Con hãy kết hôn đi."
"Cái gì?"
Tâm Di không nén nổi sự ngạc nhiên mà hét lên. Trước khi đến đây, cô đã nghĩ ra vô số những chuyện mà ông ta muốn nói. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới chuyện ông ta lại bảo cô kết hôn...
"Ba đã tìm được người tốt cho con rồi. Mặc dù tuổi tác có hơi lớn một chút nhưng nếu con lấy ông ta thì chắc chắn sẽ sung sướng cả đời."
Sung sướng cả đời?
Ha... Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ. Nếu như thật sự là sung sướng cả đời, vậy thì làm gì mà lại đến lượt cô.
"Nếu tốt như vậy, tại sao ba không gả Tuyết Vân qua đó đi."
"Em con còn nhỏ, nó vẫn chưa hiểu chuyện. Không giấu gì con, công ty đang gặp khó khăn. Nếu như không có sự giúp đỡ của ông ấy thì ba cũng không xoay sở nổi."
Cô nhếch môi cười, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt mà trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo. Thì ra, tìm cô trở về là vì muốn để cô trở thành một con cờ hy sinh để đổi lấy lợi ích cho ông ta. Lục Đình Phong, ông đúng là tuyệt tình lắm.
"Ba! Xin lỗi! Chuyện này con không giúp ba được."
Nói rồi cô liền muốn bỏ đi. Lục Đình Phong liền vội vã đứng dậy, đi đến ngăn cô lại.
"Tâm Di! Ba là ba của con, con dám cãi lời ba sao hả?"
"Nói tóm lại, chuyện tình cảm riêng tư của con con hy vọng ba đừng xen vào. Nếu như ba muốn liên hôn vì lợi ích gia tộc thì hãy nói Lục Tuyết Vân, con gái cưng của ba đi."
Bốp!
Một cái tát tai rơi xuống gương mặt trắng hồng của Diệp Tâm Di. Cô nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt. Đôi môi đỏ khẽ nở ra một nụ cười khinh bỉ.
"Lục Đình Phong! Ông nghĩ tôi không biết chuyện gì sao?"
"Chuyện gì? Tâm Di, từ lúc nào con trở nên không hiểu chuyện như vậy hả?"
"Không hiểu chuyện? Ha... vậy thì như thế nào mới được gọi là hiểu chuyện?"
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cô, Lục Đình Phong bỗng dưng thấy chột dạ. Ánh mắt đó, rất giống, rất giống với ánh mắt của người phụ nữ ấy, người phụ nữ vì ông mà hy sinh mọi thứ. Người vì ông mà chấp nhận cắn chặt môi, dùng thân mình để cứu lấy sự nghiệp của ông ta. Người mà ông ta luôn dùng sự lạnh lùng để đối đãi... Diệp Tâm Ly.
"Hay là... phải giống như mẹ của tôi, ngoan ngoãn lên giường mặc cho người ta làm nhục để cứu lấy sự nghiệp của ông thì mới gọi là hiểu chuyện?"
"Con..."
Lục Đình Phong không nói được câu nào nữa. Bí mật mà ông ta đã giấu diếm suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng lại bị cô phanh phui. Nhưng mà... chuyện năm đó, chỉ có ông và mẹ của cô cùng với người đàn ông kia biết. Vậy thì tại sao... tại sao cô lại biết?
Nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của ông ta, Tâm Di cười lạnh. Chuyện mà cô nghi ngờ suốt ngần ấy năm thời gian bây giờ thì cô đã có thể chắc chắn rồi.
"Lục Đình Phong! Ông không phải ba ruột của tôi, đúng không?"