Gã đàn ông áo đen ban nãy liền đứng bật dậy, đưa nắm đấm về phía anh. Chỉ trong mắt, bàn tay phải của anh đã đón được cú đấm của hắn ta. Hắn ta nhìn anh, đôi mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động.
Tống An Hạo cười lạnh, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
"Sao vậy? Sợ rồi sao?"
Lục Đình Phong cũng hết sức bất ngờ. Ở Đông Hà này, số người có thể cất giấu vĩ khí nguy hiểm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhìn lại cậu thanh niên trước mặt này, cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi. Nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, lại cho người ta một cảm giác e dè. Rốt cuộc thì cậu ta là ai.
"Thả người."
Gã áo đen vẫn không dám tự ý hành động. Hắn đưa mắt nhìn sang Lục Đình Phong. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của ông ta, hắn mới buông cô ra.
Diệp Tâm Di lảo đảo ngã về phía trước. Tống An Hạo đưa tay đón được cô.
"Không sao chứ?"
"Không sao!"
Ôm chặt cô trong vòng tay mình, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Lục Đình Phong. Có lẽ là ông ta không biết anh, nhưng anh lại biết ông ta rất rõ. Dám đối xử với cô gái của anh như vậy, để xem anh sẽ giải quyết ông ta thế nào.
"An Hạo! Chị muốn về nhà."
Tâm Di siết chặt một góc áo sơ mi trắng tinh của anh. Cô nói rất nhỏ tiếng, dường như cô đang rất không ổn.
Gương mặt tuấn tú cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo ban nãy giờ lại hoá dịu dàng vô cùng.
"Được! Tôi đưa em về."
"Cậu trai trẻ, cậu muốn đưa con gái tôi đi đâu?"
"Ba! Chị ta đang ở cùng hắn đó."
Lục Đình Phong nheo mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Cậu thanh niên này mặc dù trẻ tuổi nhưng khí chất thực là hơn người. Ở cậu ta có một thứ gì đó khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền phải dè chừng.
Đối diện với ánh mắt của ông ta, Tống An Hạo chỉ cười lạnh một cái rồi trả lời.
"Muốn biết tôi là ai vậy thì cứ đến tập đoàn Bạch gia mà hỏi."
Nói xong câu đó, anh ôm cô rời đi. Lục Đình Phong nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của anh. Bốn chữ "tập đoàn Bạch gia" đã khiến ông ta có chút bất ngờ. Đến cùng thì cậu nhóc này cùng Bạch gia có quan hệ thế nào đây?
Rời khỏi nhà họ Lục, anh lái xe như bay chở cô về nhà. Suốt cả chặng đường đi, anh cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể cô đang mỗi lúc một nóng hơn. Không chút chần chừ, anh lập tức tăng tốc, đưa cô an toàn trở về ngôi nhà nhỏ của hai người.
Mơ mơ màng màng trong vòng tay vững vàng của anh, cô bắt đầu thấy cơ thể mình rạo rực. Bàn tay nhỏ bé với những móng tay nhọn bấu chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, vậy nhưng Tổng An Hạo lại chẳng có chút phản ứng nào.
"An Hạo! Chị... nóng..."
"Bọn chúng đã làm gì rồi?"
"Lục Đình Phong... ông ta bắt chị uống thuốc đó..."
"Mẹ kiếp!"
"An Hạo, chị khó chịu lắm."
Không chút do dự, anh bế xốc cô lên đi vào phòng tắm. Vòi nước mát lạnh chảy xuống khắp cơ thể khiến Tâm Di thoải mái được đôi chút. Cô ngồi bệch xuống sàn, lưng dựa vào tường, ngẩn mặt lên hứng chịu những giọt nước lạnh lẽo đang không ngừng rơi xuống mặt cô. Có lẽ, chỉ có như vậy thì cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn mà thôi.
Anh đứng đó, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô mà thôi. Cô uống phải "xuân dược", nước chỉ có thể giúp cô tạm xoa dịu đi ngọn lửa trong cơ thể mà thôi.
Ngâm nước một lúc, cơ thể cô bắt đầu trở nên nhợt nhạt. Đến cả môi cũng mất đi sắc đỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dược tính chưa giải cô đã phải nhập viện vì lạnh rồi.
Với tay tắt vòi nước, anh vội vã đi ra ngoài. Cẩn thận khóa hết các cánh cửa, anh trở lại phòng tắm rồi kéo cô đi.
"Em... Em làm gì vậy?"
"Tôi không thể trơ mắt nhìn em chết được."
"Nhưng mà... chị rất nóng, lúc nãy ngâm nước, thật sự rất thoải mái."
Kéo cô vào phòng ngủ, anh đóng chặt cửa lại. Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt mơ màng lại pha thêm chút mị hoặc. Tống An Hạo kéo cô vào lòng, xoay lưng một cái anh để cô dựa lưng vào tường. Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. Anh cúi đầu xuống, đôi mắt phức tạp nhìn gương mặt ửng đỏ của cô.
"Tâm Di! Em có thích tôi không?"
"Thích hả? Hình như... có một chút."
"Vậy có tin tôi không?"
"Có..."
"Ngoan! Nửa đời còn lại, tôi nhất định sẽ không để em phải chịu bất cứ một sự thiệt thòi nào."
Hai bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô ấn lên tường. Đôi môi mỏng áp lên môi cô, tham lam hôn xuống. Tâm Di giật mình, khẽ cử động muốn phản kháng, chỉ là lúc này, thuốc trong người cô đã phát huy tác dụng. Vậy nên khi tiếp xúc với cơ thể anh lại khiến cô có chút thoải mái.
"Ưm..."
Tiếng kêu khe khẽ của cô khiến anh bỗng chốc cứng đờ. Rời khỏi môi cô, anh âm trầm quan sát biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp ấy. Anh yêu cô, anh muốn cô là của riêng mình. Nhưng lúc này, cô đang không tỉnh táo. Nếu bây giờ anh làm như vậy, liệu khi cô lấy lại ý thức, cô có trách anh, có xa lánh anh hay không?
Anh muốn cô là người của anh. Muốn cô ở bên cạnh anh nhưng không phải là bằng cách này.
Nghĩ đến điều gì đó, anh liền buông tay cô ra.
"Ráng đợi một chút, tôi đưa em đến bệnh viện."
Chỉ là khi anh xoay người đi thì lại bị hai cánh tay mềm mại của cô ôm chặt. Cơ thể cô áp sát vào người anh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cọ cọ má vào lưng anh, hai bàn tay cũng bắt đầu không chịu yên phận.
"Ưm... Thật mát."
"Tâm Di..."
"An Hạo... Đừng đi mà."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô rơi vào tai anh lại giống như một mồi lửa châm ngòi. Anh xoay người lại, đối diện với ánh mắt mơ màng của cô.
"Chị biết mình đang làm gì không?"
"Biết mà... Đừng đi! Cơ thể của em thật lạnh."
Hai bàn tay nhỏ nhắn lần mò lên hàng cúc áo rồi gấp gáp cởi chúng ra. Khi chiếc cúc cuối cùng được cởi,. chiếc áo sơ mi cũng bung ra, để lộ cơ thể săn chắc hoàn hảo. Tâm Di cắn cắn môi, bàn tay chạm vào cơ ngực săn chắc của anh. Hành động đó khiến cho lòng ai kia bỗng dưng dậy sóng.
Nắm lấy cổ tay cô, anh trầm giọng nói.
"Nếu còn làm loạn thì tôi không chắc là mình có thể kiềm chế được đâu."
Cô nhìn anh, lại không sợ sệt mà dán chặt gương mặt của mình vào lòng ngực rắn chắc ấy. Hai cánh tay vòng ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng trong lớp áo. Chút lí trí cuối cùng của anh cũng bị cô làm cho tan biến mất rồi.
"Buông ra!"
"Không! Không muốn!"
"Em sẽ hối hận đó."
"Không đâu!"
"Thật?"
"Ưm..."
"Là em dụ dỗ tôi đó... nhớ chưa?"
Hai cánh tay anh mạnh mẽ xé rách chiếc áo thun mỏng manh ấy. Siết chặt cô trong vòng tay mình, anh cúi đầu, tham lam chiếm đoạt lấy môi cô. Diệp Tâm Di ôm chặt lấy anh, sự mát lạnh trên người anh khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Diệp Tâm Di! Đã là người của tôi thì chỉ có thể gả cho tôi thôi, biết không?"
"Ưm..."