Chương 4
“Mẹ ơi là chị. Con mới là Giản Tâm ạ” Giản Tâm ngây thơ lên tiếng xen vào.
Giản Tình khó hiểu nhìn mẹ Giản. Sao đột nhiên mẹ cô lại hỏi như vậy nhỉ. Mặc dù cô và Giản Tâm là chị em song sinh, nhìn sơ có thể gương mặt hai người đều giống nhau.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai người Giản Tâm có một nốt rưồi nhỏ ở cảm còn cô lại không có. Huống hồ tính cách hai chị em cũng khác xa nhau. C
ô thì hoạt bát năng động còn Giản Tâm thì trầm lặng ít nói. Như vậy thì làm sao mẹ cô có thể nhầm lẫn cô và em gái cô chứ.
Giản Tinh nào biết đó chỉ là suy nghĩ của cô. Còn đối với mẹ Giản lại khác chứ.
Mẹ Giản nghỉ ngờ cũng có lý do của bà. Tuy Giản Tình hoạt bát hơn Giản Tâm nhưng cô lại không dễ gần như Giản Tâm. Lại càng không biết nói những lời dễ nghe khiến người khác yêu thích như vậy. Bây giờ cô lại nói những lời như thế với cậu bé kia. Bà không nghỉ ngờ mới là chuyện lạ đấy. Nếu không phải hai đứa chỉ là những đứa nhỏ năm tuổi còn đi nhà trẻ mà là những người trưởng thành.
Bà sẽ nghĩ, cô đang tán tỉnh cậu nhóc kia nữa kìa.
“Ôi! Hai chị em là song sinh à. Vậy sao này Tân Trạch nhớ cũng tốt với cô bé kia nhé. À mà chắc con không phân biệt được hai cô bé kia đâu nhỉ” Bà ngoại Tân ngạc nhiên.
Giản Tình giật mình sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này chứ. Người trong nhà dĩ nhiên sẽ phân biệt được hai chị em cô nhưng còn cậu thì sao. Nếu dựa vào tính tình thì có thể phân biệt vậy khi hai chị em cô đều im lặng như nhau thì thế nào. Dựa vào nốt ruồi sao nhưng khi ở xa nhìn thấy nhau thì sao chứ.
Huống hồ sau này lớn lên biết trang điểm rồi thì làm gì còn nốt rưồi nào nữa cho anh ta phân biệt chứ.
Giản Tình đột nhiên phát sầu. Nếu cô em gái kia thật sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài của cô ấy thì cô cũng chẳng tính toán gì khi anh nhận lầm cô với cô ấy.
Bởi vì anh đối xử tốt với ai cũng như nhau mà thôi. Nhưng sau này lớn lên cô ấy lại không còn ngây thơ như vậy nữa. Cô ấy chính là một em gái trà xanhỉ chính hiệu mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến. Tuy bây giờ cô ấy còn chưa xấu xa nhưng bởi vì đã trải qua một kiếp nên cô cũng không thế nào thích cô ấy được.
Cho dù cô ấy có là trẻ con, có là em gái ruột của cô.
Tần Trạch lúc này mới hồn về với xác. Cậu đỏ mặt nhìn cô bé trước mặt. Sau đó mới nhớ lại câu hỏi của bà ngoại cậu vừa hỏi cậu. Sau đó cậu cũng suy tư hết nhìn Giản Tình rồi lại quay đầu nhìn về phía Giản Tâm ngồi phía sau.
Cậu cũng không thân thiết gì với hai người nên cũng không phân biệt được. Mà trước đó cậu cũng không nghĩ sẽ làm bạn với hai người nên cũng chẳng quan tâm lắm đến điều này. Hôm nay cô nói muốn làm bạn với cậu, cậu mới cảm thấy đau đâu về chuyện phân biệt này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!