Văn Tranh cho rằng Bắc Tư Ninh sẽ gật đầu đồng ý cái rụp, ai dè bên kia đầu dây bảo để suy nghĩ.
Bắc Tư Ninh không vui?
Văn Tranh lo lắng, tính một hồi thấy thời gian đủ lâu rồi, bèn cầm nguyên liệu nấu ăn chạy chậm về nhà.
Đẩy cửa ra, hệ thống quản gia chưa kịp nói được nửa từ đã bị Văn Tranh vỗ một phát nín luôn. Đại Hắc không xem tivi, cũng không ngồi xổm trên bàn ngoài phòng khách, Văn Tranh nhẹ chân đẩy cửa phòng ngủ thì thấy một cục Đại Hắc nằm giữa giường anh.
Đang ngủ? Có khi nào bệnh không?
Văn Tranh nhẹ chân đi qua, duỗi tay sờ tai Đại Hắc, bóp nhẹ phần giữa tai.
Lớp lông mềm mại bao phủ đôi tai, dòng máu ấm nóng đang chảy dưới da, Đại Hắc gầm gừ một tiếng trong cổ họng, hai tai lắc nhẹ, chân cũng xếp thẳng hơn.
Hình như không có chuyện gì.
Cho nên? Đói?
Nghĩ vậy nên Văn Tranh lập tức vào bếp nấu nhục viên và nướng một miếng thịt nạc khô.
Tuy biết Đại Hắc gì cũng ăn được, thi thoảng nó muốn ăn bánh kem, kẹo, kem hay bia anh đều không cấm, nhưng anh sợ không tốt cho thân mèo của nó, cho nên khi nấu cơm anh vẫn cho ít dầu ít muối, học tập cách sống healthy và balance giống mèo.
Mùi hương thơm phức bay khỏi nhà bếp, lò nướng kêu ong ong, Văn Tranh đeo bao tay cách nhiệt mở cửa lò, mùi hương mang theo hơi nóng bay khỏi lò. Bàn chân lùi về sau bỗng nhiên bị lông xù xù cọ qua, Văn Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đói?”
Đây là lần đầu tiên anh làm thịt khô, không bỏ ớt với ngũ vị hương nhưng vẫn phải bỏ đường, muối, dầu, nướng rất thơm, Đại Hắc tò mò cũng không có gì lạ.
Không đợi nó nguội, Văn Tranh ỷ tay mình dày đã bỏ một miếng vào tay, thổi nguội rồi chìa đến trước mặt Đại Hắc.
Đây là lần đầu tiên Đại Hắc ăn trực tiếp trên tay anh, nó nghĩ một hồi mới thè lưỡi nhỏ, liếm hai cái hết miếng thịt khô.
Nong nóng.
Lúc bày hết các món lên bàn, Đại Hắc cũng đã ngồi yên ở chỗ của mình, Văn Tranh bắt đầu kể chuyện nhóm hỗ trợ sức khoẻ tâm lý ban chiều cho mèo nghe, đặc biệt nhấn mạnh Dư Tấn, thậm chí miêu tả một hồi.
“Trông anh ta có vẻ ngoan.” Văn Tranh nói: “Cũng rất lễ phép. Sau khi mọi người về rồi anh ta còn ở lại kiểm tra bàn ghế, xem hộc bàn có rác gì không để dọn.”
Đại Hắc hự hự mấy tiếng, chân nhấn chặt xuống bàn, sau lại thả lỏng.
“Lúc mấy người khác nói, cho dù chán đến đâu, anh ta vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe, nếu không phải anh ta giả vờ… thì hẳn EQ anh ta rất cao. Hơn nữa chỉ số thông minh và tính giác ngộ cũng không kém.”
Ý chính của Văn Tranh khi phân tích thế này là nói hoàn cảnh sinh sống túng thiếu rồi làm việc khắp nơi này của Dư Tấn chưa chắc là thật, nhưng anh vô ý khen cậu ta vài câu, cuối cùng Đại Hắc ăn không vào nữa, đôi mắt tròn xoe trừng anh, rất tức giận.
Văn Tranh mím môi, đổi chuyện: “Nhưng tao không có hứng với anh ta lắm, tao tò mò một người bạn khác hơn, anh ta mới là người EQ cao mà IQ cũng cao nốt, văn võ song toàn…”
Đại Hắc vẫy đuôi, cúi đầu hự hự tiếp.
Văn Tranh cũng không nhắc đến chuyện của Dư Tấn nữa, chỉ mở Weibo, đọc tin về cuộc thi bông hậu mèo sắp đến.
Văn Tranh đã thông báo chuyện Đại Hắc sẽ tham gia cuộc thi này trên Weibo, khu bình luận của anh lập tức bị mấy tiếng gào rống hạnh phúc bao phủ, vô cùng cuồng nhiệt, thậm chí còn không kém cạnh fans hâm mộ của Clara.
Đa số là cũng không bất ngờ gì đấy, tuy Đại Hắc của chúng ta bla bla bla, chúng ta vẫn bla bla bla……
Đương nhiên có mắt vài người nhiều filter quá, thứ mắt nhìn thành ảnh ảo chứ không phải ảnh thật nói: “Mấy người bị gì thế, mù hay gì mà không thấy? Hiển nhiên ẻm có thể giật cúp quán quân cuộc thi rồi! Tôi chưa bao giờ thấy chú mèo nào có đường cong hoàn mỹ, đẹp đến mức sánh ngang với đá quý thượng đẳng như vậy!”
Văn Tranh thề câu này không phải anh ghi. Hơn nữa không phải chỉ có một người nói vậy.
Tấm ảnh đầu tiên anh chụp Đại Hắc, khu bình luận toàn mấy câu chê mà không nói thẳng.
Này chứng minh cái gì? Một tháng cố gắng này của anh không uổng, chỉ cần kiên trì đăng ảnh chụp của Đại Hắc, người hiểu được vẻ đẹp của nó sẽ càng nhiều. Chờ cuộc thi này xong, sẽ càng nhiều người thấy hơn, Đại Hắc nhất định sẽ……….
“Grào.” Mèo đen bất mãn giơ chân đá cái tay đang quậy tung đầu nó ra.
….. vẫn chỉ có mình mới sờ được.
Tối tắm xong, Văn Tranh thấy tin nhắn của Bắc Tư Ninh, nói sau khi suy nghĩ thì quyết định đồng ý.
Văn Tranh gửi địa chỉ Hạ Nhã Thu sang cho hắn, còn bồi thêm một câu, bữa đó tôi rảnh, có thể đi chung không?
Bắc Tư Ninh nhắn lại rất nhanh: [Ai không cho ngươi đến?]
Đại Hắc đang nằm im ngủ bên gối anh, một cặp mắt kính thực tế ảo treo trên đầu giường.
Sao cả mèo cả người có thể xuất hiện cùng một lúc được, một con nằm đó một đứa nhắn tin trả lời anh? Văn Tranh xoay người, giương đôi ngươi màu xanh đậm lên.
Bắc Tư Ninh cũng không ngốc, hơn nữa, hắn đang che dấu thân phận của mình rất cẩn thận và tinh tế.
Có gì kiêng kị sao?
Người yêu…. khác đường? (Yêu trong yêu quái)
Văn Tranh mém nữa bị suy nghĩ của chính bản thân chọc cười, nhưng nề nếp sinh hoạt tốt đẹp khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nhịp thở của anh nhẹ đi, Đại Hắc bên cạnh bỗng mở mắt, đôi mắt vàng kim toả sáng trong đêm.
Nó duỗi người, im lặng ra khỏi phòng ngủ.
Nhân loại cẩu thả, mấy bữa tối gần đây không tối nào đóng cửa sổ cả, Đại Hắc chui khỏi cửa sổ nhà, một tia sáng đen xẹt qua màn đêm, hoà vào dòng xe cộ, chỉ vài giây đã đến cửa hàng đồ dùng thú cưng vô danh trong trung tâm thương mại kia.
“Đại ca!”
Nhóc tóc vàng muốn đông cứng đứng trước cửa hàng xoa xoa tay, khi mèo đen đột nhiên xuất hiện, lông tơ của cậu dựng đứng theo bản năng, sau đó cười lấy lòng: “Ngài đến rồi!”
“Ừ.” Đuôi Đại Hắc dựng thẳng lên, chui vào con hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng của nhóc lông vàng, từ từ chui vào sau cửa hàng.
Cửa hàng vẫn tan hoang như mọi khi, nhóc lông vàng đỏ mặt nói sẽ thuê người đến trang hoàng lại sau, cả hai đi một vòng, Đại Hắc cũng không nói được hay không được, đi xuống cầu thang, vào tầng hầm.
Tầng hầm đã được sửa sang lại, bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu có thêm chụp đèn, ánh đèn vàng ấm áp lấp đầy không gian rộng rãi, mấy thùng giấy và bụi bẩn xung quanh đã được dọn sạch, đổi thành mấy cái sofa lớn, trên sofa còn đủ loại gối, cuộn len các thứ. Trên tường còn có mấy cây mèo, có thể nói là thiên đường của mèo.
“Đàn em đến đủ chưa?” Đại Hắc cất khí thế của mình lại, lúc bước lên thảm, nhóm mèo yêu đang đùa giỡn với nhau vẫn chưa chú ý đến hắn. Nhóc tóc vàng vội vã gật đầu: “Đã đủ, một mèo cũng không thiếu!”
Một lúc lâu sau Đại Hắc cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà. Giọng nhóm mèo xung quanh ngày càng nhỏ, giống đám học sinh dở đang chơi tự do trong giờ tự học, đến khi ngẩng đầu mới thấy chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn.
Cuối cùng không gian chìm vào im lặng.
“Điểm danh.” Đại Hắc nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng nói. Nhóc lông vàng lau mồ hôi: “Còn ngơ ra đó làm gì, xếp hàng đi! Theo số thứ tự tôi chia lần trước, giới thiệu với đại ca”
“Một, Hoàng Hổ Cường!”
“Có!”
Một chú mèo quất vằn hổ tròn vo ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên một đầu sofa.
“Hai, Ly Bạch Dạ!”
“Có!”
Lần này là mèo gấu trúc, ốm nhưng săn chắc, đường kẻ mắt hẹp dài, ngồi kế bên Hoàng Hổ Cường.
“Ba, Hoàng Thiết Trụ!”
“Có!”
Từ có này mang chút giọng địa phương, rất giản dị, đến từ mèo quất bên cạnh mèo gấu trúc. Cơ thể lớn hơn con đầu, nhưng không mập bằng con đầu.
“Bốn…….”
……
Kêu một mạch không ngừng, họng nhóc lông vàng khát khô.
“Hai mươi bảy, Diệp Ngữ Băng!”
“Đây nà~”
Đại Hắc nhớ rõ tên này, rất đặc biệt. Nó quay đầu nhìn sang, một con mèo trắng từ đầu đến chân với đôi mắt xanh lam đang ngồi im đó, chóp đuôi không tự chủ được run lẩy bẩy, tai cũng giơ rất cao, hai mắt căng thẳng hồi hộp.
Đại Hắc thôi không nhìn nó nữa, vẫy tay, chớp mắt biến thành một người đàn ông cao lớn chân dài, trên người là bộ quần áo hoa văn mây nước do hắn biến ra.
Đẹp quá.
Chúng mèo bị choáng.
Tuy tất cả đều là mèo yêu, cũng đều có hình người nhưng pháp lực của tụi nó có hạn, hình người giống hình mèo, mèo thế nào người như vậy, không thừa pháp lực để sửa thành mắt hai mí hay nâng mũi tẹt.
Đương nhiên, đa số bọn họ không ai xấu, nhưng chỉ có Diệp Ngữ Băng là đẹp nhất, vận may cũng không tệ, lăn lộn ở giới giải trí mấy năm. Mấy mèo khác đều là được một thời gian nhưng xám ngoét nên dẹp luôn. (Nổi là đỏ, nên không nổi là xám)
Nhưng đại ca trước mặt quả thật đẹp đến mức như thoát khỏi giới hạn con người, nếu chui vào cái giới đó chẳng phải nhất định có thể thành đại lão đỉnh nhất à!!? Thế có nghĩa là có thể kiếm được rất nhiều tiền ư! Chúng mèo không tiền đồ nghĩ.
“Bài giao cho mấy ngươi, học thuộc chưa?”
Chúng mèo vội vàng nói học rồi học rồi liên tục. Bắc Tư Ninh cũng không thật sự kiểm tra, chỉ đi một vòng, tìm một cái sofa mềm nhất rồi ngồi xuống.
“Lại đây, ta xem xương.”
Biểu cảm hắn lạnh lùng, lời nói lại khiến chúng mèo hết hồn.
Xem xương!
Đây là kỹ năng thần kì gì vậy, chưa nghe bao giờ!
Chúng mèo ngoan ngoãn xếp thành nhóm, Bắc Tư Ninh tay trái một con tay phải một con, đầu tiên túm phần da sau ót của mèo, xách lên, xem dáng người trước. Rồi lại bảo nó há miệng để nhìn răng.
Nắm đệm thịt xem móng vuốt, bàn tay thon dài lại bóp nhẹ đốt xương, chậm rãi sờ đến sống lưng.
Chờ đến khi hắn sờ xong, mèo trong tay mất hết sức lực, phát ra tiếng rừ rừ không rõ nghĩa.
Sờ xong một con, Bắc Tư Ninh ghét bỏ xách lên ném cho nhóc lông vàng, bắt tay vào sờ con tiếp theo, cuối cùng chỉ còn dư Diệp Ngữ Băng được Bắc Tư Ninh dùng hai tay bế lên đầu gối.
Chúng mèo sôi nổi tỏ vẻ ghen ghét!
Có vẻ Diệp Ngữ Băng rất sợ ngứa, Bắc Tư Ninh vừa bóp xương là nó đã run, chờ đến khi sờ xong đã nằm ngay đơ không đi được, còn thè cả lưỡi.
“Đại ca…. xem được gì không?” Nhóc lông vàng đưa khăn ướt cho Bắc Tư Ninh, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ, không chịu khống chế biến về nguyên hình, một con mèo lông vàng vằn hổ to bự.
Đàn mèo này nhiều nhất là mèo lông vàng, nhóc lông vàng cũng thế, hổ văn trên trán nó rõ hơn mấy con còn lại chút.
Bắc Tư Ninh lặp lại tất cả các bước với nó, sau đó vung tay làm cơ thể nó không chịu khống chế biến ngược lại thành người, quần áo cũng đã mặc đàng hoàng!
Quá lợi hại, pháp thuật gì đây!
Bắc Tư Ninh nhíu mày, nhìn đàn mèo vô dụng này, thở dài trong lòng.
Quá yếu.
Yêu tộc thế giới này, không có con nào có tiềm lực trở thành đại yêu.
Nghe nhóc lông vàng nói, mèo ra ngoài đi làm đã là mèo xuất sắc trong tộc, trong núi còn rất nhiều, đều không biến hình hoàn chỉnh được.
Bắc Tư Ninh hắn đường đường là Yêu vương, sau này phải lãnh đạo đám vô dụng này gầy dựng cơ ngơi à?
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, vô dụng cũng chưa chắc là chuyện xấu, không dễ bị người khác thèm thuồng.
Nhìn một đám tụi nó, ngốc thế này nhưng chẳng phải vẫn sống nhăn răng ra đấy à. Thế khi xưa hắn hết lòng hết sức là để bảo vệ cái gì?
Bắc Tư Ninh nghĩ vậy rã rời vẫy tay, biến bí pháp tu luyện thành một tia sáng bắn vào mấy cái đầu khuyết tật bị nuông chiều quá trớn, rồi đuổi hết cả đám ra ngoài.
Căn phòng ngập lông xù xù nhanh chóng yên tĩnh lại, nhóc lông vàng bê một chén trà sữa tự pha vào, thấy tâm trạng hắn không tốt, bèn im ru không dám nói gì.
“Lại đây.” Bắc Tư Ninh nhẹ thở dài, biến nhóc lông vàng về nguyên hình, ôm vào lòng xoa. Nhóc lông vàng bị hắn sờ đến mức không dám cử động, chỉ biết xù lông.
“Lông ngươi rất dày.”
“Vâng, đúng vậy!” Nhóc lông vàng run rẩy: “Khi còn nhỏ mẹ em đã nói, mèo bình thường một lỗ chân lông chỉ có ba sợi lông, mình em tám sợi!”
Bắc Tư Ninh mỉm cười, lông mi hơi rũ, trông hơi cô đơn.
Trước kia hắn cũng có một thuộc hạ, là một nhóc hổ trắng.
Hình thể của mèo Tư Mệnh trong chúng yêu khá nhỏ, nhưng hắn lại thích mấy thứ lớn, cho nhóc hổ trắng nằm phơi bụng trong tẩm cung để hắn leo lên nằm như nằm trên nệm lông. Lông nhóc hổ trắng cũng rất dày, cũng đã từng nói cái câu từa tựa thế này, bảo gì mà trời sinh lông nhiều…….
Đáng tiếc, nó chưa thành đại yêu uy phong lẫm liệt đã chết trong trận hỗn loạn núi Bắc Diêu.
Hắn trơ mắt nhìn bộ lông trắng tuyết bị máu dính thành từng đám, rồi sau đó đôi mắt dần mất đi ánh sáng.
Đều do hắn.
Bắc Tư Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt, xách nách nhóc lông vàng đặt xuống đất. Nhóc lông vàng quay đầu nhìn, thức thời bỏ chạy.
Nhân loại ấy à, khinh thường Yêu tộc từ trong xương tuỷ.
Bọn họ cho rằng mấy con chim con cá này cho dù biến thành người, học được tiếng người, cũng chỉ là một đám động vật cấp thấp, rất ngu si.
Vì thế, Bắc Tư Ninh học cầm kỳ thi hoạ, đọc sách kinh, điển tịch của các môn phái lớn và thế gia khác nhau, chỉ cần có thể đọc công khai đều đọc.
Nhưng khi hắn cố gắng hết sức đàn khúc nhạc mình vất vả lắm mới học được, chỉ nhận được đúng một câu “Tạm được.”
Chớp mắt mọi thứ đều vỡ tan, nhưng đến đây, một khúc lạ lẫm lại được hàng trăm hàng ngàn người ca tụng.
Buồn cười.
Bắc Tư Ninh cầm điện thoại trên bàn trà ngắm nghía một lát, lại nhấn mở Weibo tìm chỗ đang khen hắn, tỉ mỉ xem tất cả những lời khen hắn.
–—–
Chú thích:
Thịt khô:
Nhục viên: Nhục viên hay Ba-wan (tiếng Trung: 肉圓; bính âm: roù yuán; Wade–Giles: jou4-yüan2; Bạch thoại tự: bah-ôan; nghĩa đen: “thịt viên”) là một món ăn vặt của Đài Loan, nó là một chiếc bánh nhân mặn hình đĩa đường kính 6–8 cm với vỏ bánh trong mờ (tức có thể phần nào nhìn thấy nhân thịt bên trong) ăn kèm với nước chấm là xì dầu đặc. Vật liệu làm nhân bánh có thể thay đổi tùy theo địa phương ở Đài Loan, tuy nhiên thông thường nó được làm từ thịt lợn, măng và nấm hương. Nhục viên làm theo kiểu của Chương Hóa được xem là “chuẩn” của các loại nhục viên và cũng là kiểu được biết đến rộng rãi nhất của loại bánh này.
–—-
Ngọc Thuỵ: Quyết định sửa 3D thành thực tế ảo, cũng sửa khu bình luận (khi livestream…) thành làn đạn. Hối hận với cái màn đổi làn đạn thành khu bình luận ghê. Để khi nào edit xong đi beta lại mấy chương đầu tui sửa luôn một lượt.
Tui đọc hết truyện rồi, quá khứ của anh Bắc Tư Ninh buồn lắm. Tất cả mọi hành động lúc ảnh mới gặp Văn Tranh đều có lý do hết. Nói chung tui xót vãi.
- -----oOo------