Tiếng hét của mọi người vang đến mức ở bộ chỉ huy mà còn nghe rõ mồn một, làm các cấp cao hốt hoảng, tưởng gần đó đang đá Worldcup.
“Có chuyện gì?” Lưu An Thạch bảo một giám sát viên chạy đi xem, lát sau, chỉ thấy Tiểu Tống trúng số hoảng hốt chạy về.
“Không phải chuyện gì lớn…..đại hội giao lưu ấy, ừm, thì…” Mặt Tiểu Tống đỏ bừng, gã ấp a ấp úng: “Ngài Bắc với một chiến sĩ hôn môi trước mặt mọi người…..”
Mọi người sửng sốt, một lãnh đạo của Liên Minh hơi bất mãn: “Lão Lưu, người các ông mời đến này có ích thật không đấy? Bí mật này lẽ ra không nên nói cho người ngoài.”
Lưu An Thạch cười híp mắt nói: “Lẽ ra ông nên vui vì chúng ta có chiến sĩ có thể kiềm chế hắn ta…. nếu không chúng ta có thể sẽ không mời được nhân vật lợi hại đến thế.”
Lãnh đạo của Liên Minh im lặng không nói nữa, ông Lưu cũng không đề cập đến vấn đề này, mọi người nhanh chóng thảo luận chuyện tiếp theo.
Cuộc họp kéo dài thêm chút thì cũng kết thúc, ông Lưu gọi trợ lý của mình lại, mặc bộ quần áo bảo vệ thật dày rồi đi bộ đến doanh trại.
Đại hội giao lưu đã kết thúc, các chiến sĩ đang tụ ba tụ năm khắp nơi. Có người đang hoạt động cơ thể, có người đào băng câu cá, nhưng người chui vào trong lều cho ấm lại nhiều hơn, sau khi thông qua luật lệ có phần “tình người” hơn ngày xưa, bọn họ đã không còn hạn chế các chiến sĩ tìm trò giải trí trong lúc chờ đợi nữa.
Ông Lưu vừa đến trước lều huấn luyện của Trung Quốc, trùng hợp Văn Tranh cũng vén rèm đi ra, thấy ông thì dừng bước, lễ phép hô một tiếng ngài Lưu.
“Văn Tranh đúng không?” Ông Lưu tóc hoa râm, hiền từ hỏi: “Cậu có bận gì không?”
“Xong rồi ạ.” Văn Tranh nói: “Đã thu dọn lều huấn luyện xong, tôi chuẩn bị trở về ký túc xá của mình. Ngài Lưu tìm tôi?”
Ông Lưu: “Ha ha, cũng không phải chuyện lớn gì, không gấp, muốn đi dạo với ông già này một chút chứ?”
Văn Tranh gật đầu.
Lưu An Thạch đã tưởng tượng Văn Tranh như thế nào rất nhiều lần.
Có thể ở bên cạnh một nhân vật thần kì như vậy chắc chắn cũng phải có chỗ đặc biệt. Rất đẹp ư? Hay là chim non dính người? Hoặc là người có thể khiến người khác cảm thấy an toàn, thật thà trung thành các kiểu?
Đến khi gặp tận mặt rồi, ông Lưu kinh ngạc nhưng cũng bị thuyết phục, thoạt nhìn Văn Tranh là người không có gì đặc biệt nhưng lại có sự bình tĩnh và ánh mắt ngay thẳng hiếm có. Là một người trẻ tuổi tràn đầy sức sống.
Người thế này nói nhiều cũng được, nói hiếm cũng không sai, ông Lưu sống vài chục năm rồi, người nào cũng từng thấy, ông biết rõ để trở thành một người vừa chính trực lại không thiếu dũng cảm, không dễ như nói suông.
“Năm nay bao tuổi?” Ông Lưu hỏi.
“23.” Văn Tranh đáp: “Qua năm rồi nên 24.”
Ông Lưu xúc động: “Tuổi trẻ à. Vừa dũng cảm vừa ngập tràn sức sống, khoảng thời gian tuyệt vời biết bao…. đã hối hận bao giờ chưa?”
Văn Tranh nghĩ một chút: “Con đường này không phải do tôi chọn, hối hận hay không không biết. Nhưng tôi hi vọng có thể chiến thắng để cả thế giới biết đến sự hi sinh của ba mẹ tôi.”
Ông Lưu cam kết với anh: “Tôi hiểu rồi, tôi bảo đảm với cậu. Ngoại trừ nó ra còn mong muốn gì nữa không?”
Văn Tranh hơi kinh ngạc, đi thêm một đoạn nữa mới ngại ngùng nói: “Tôi muốn một chiếc mắt kính thực tế ảo….”
“Ha ha ha!” Ông Lưu khựng lại một lúc lâu mới cười lớn: “Quả là thanh niên mà, còn ham chơi lắm.”
Văn Tranh cũng không giải thích, để mặc ông hiểu lầm, cũng mỉm cười theo.
Hai người bàn về thơ ca đến lý tưởng cuộc đời, nhưng cứ mãi không nói đến chuyện Văn Tranh nghĩ ông muốn hỏi, một lúc sau, anh không nhịn được nên quyết định hỏi thẳng: “Ngài Lưu, ngài muốn hỏi tôi chuyện của Bắc Tư Ninh à?”
Ông Lưu lắc đầu, cười nói: “Tôi chỉ muốn xem cậu chút thôi, coi như làm quen kết bạn.”
Mặt trời ở Bắc Cực mãi mãi không lên cao, giờ chỉ mới hơn ba giờ chiều thôi mà mặt trời đã sắp biến mất.
Mặt trời đỏ vàng càng ngày càng gần đường chân trời, nhiệt độ cực thấp khiến các tia nắng bị bẻ gãy, tạo thành các hình chữ thập trên bầu trời.
“Sống đến tuổi này rồi, thấy gì cũng dễ chấp nhận. Lúc tôi vừa nghe nói đến sự tồn tại của ngài Bắc, mặc dù rất bất ngờ, nhưng sau đó lại cảm thấy, tại sao không thể?”
Ông Lưu nhìn đường chân trời, từ tốn nói: “Ngay cả thứ như không gian con còn tồn tại, tại sao yêu ma và phép thuật, tinh linh với thần tiên chỉ là chuyện bịa đặt chứ? Tổ tiên chúng ta có câu, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Gần đây tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, liệu đây có phải ý trời hay không?”
Văn Tranh im lặng đi cùng ông, hai người đi ngang qua hai chiến sĩ Liên Minh đang hăng hái đục lỗ trên băng.
“Tương lai của thế giới trong tay các cậu đấy.” Ông Lưu quay đầu, dịu dàng nhìn Văn Tranh: “Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã trở thành một thanh niên tốt như vậy, gặp được ngài Bắc, làm ngài ấy ở lại. Sau này cố gắng lên nhé? Ha ha ha.”
Văn Tranh bị ánh mắt của ông Lưu làm giật mình: “….Vâng.”
Mặt trời chìm vào biển, ánh sáng xanh phủ lên toàn bộ Bắc Cực.
Văn Tranh trở lại lều của mình, vén cửa, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những lời ông Lưu nói.
Rốt cuộc ý của ông là gì?
Muốn mình chủ động hơn nữa, giữ Bắc Tư Ninh thật chặt? Thấy ghê quá, Văn Tranh rùng mình, từ chối suy nghĩ thêm.
Nhưng cũng không phải không được gì, anh đã xin ông Lưu một chiếc mắt kính thực tế ảo, chắc ông sẽ thực hiện. Không biết khi nào kính mới đến tay anh nhỉ?
Ký túc xá tạm thời nóng hầm hập, Bách Sương la lớn: “Tranh Tranh đóng cửa lại nhanh, em làm hơi nóng chạy hết rồi…. xám chí chín hai!” (ba con 9 và một con 2)
Lại! Đang! Đánh! Bài!
Đánh gì đánh hoài vậy? Có phải tính lập đội đi tham gia cuộc thi đánh bài sau khi về không?
Văn Tranh không thèm nói Bách Sương, Vương Duy Nạp, Từ Khiêm với Tôn Cao Đạt đang hứng thú dào dạt nữa, anh quẹo một cái, gặp ngay người yêu – Bắc Tư Ninh đang ngồi trên mép giường, lại đang tức giận bấm điện thoại.
Vừa thấy Văn Tranh về đã tố cáo: “Có thằng đần nào đó chửi ta!”
Tốt, hôm nay không phải “Chửi em” mà chuyển sang “Chửi ta” rồi.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn, Bắc Tư Ninh nhích vào trong một chút ra hiệu cho Văn Tranh ngồi thưởng thức chung với hắn.
Anh ngồi xuống, giường được đặt trong góc, chiếc rèm giường màu trắng sữa đung đưa nhẹ nhàng giống như tạo ra một thế giới nhỏ đầy mập mờ. Văn Tranh treo quần áo bảo hộ lên cây sào đầu giường, nhiệt độ của cơ thể chui khỏi chiếc áo bay vào không khí.
Lúc này điện thoại bỗng bắt được sóng, Văn Tranh cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Chó ngu không ăn xương: Bằng chứng rành rành ra đó rồi mà giờ còn cố tẩy cho Z của mày nữa hả? Chờ đến khi sự lo lắng của fans lên đỉnh điểm thì đột nhiên online bảo không sao, vậy chẳng phải sẽ càng hot hơn à? Tính hay đó, ôi game thủ Không Gian gì gì đó của mấy người thông minh ghê á, hoan hô hoan hô [đầu ngựa].
Khung bình luận có một ID rất quen thuộc.
Vào tháng 5: Xin chào và gửi ngàn nụ hôn đến bạn này, có bị gì không vậy, thấy mình không cần não nữa thì có thể quyên góp cho người cần nhé.
“?” Văn Tranh kinh ngạc: “Là Dư Tấn hả?”
Bắc Tư Ninh buồn rầu gật đầu: “Tên @Chó ngu không ăn xương này liên tục khiêu khích trong Weibo của em, ngày nào cũng đăng Weibo bôi đen em, lúc trước ngày nào ta cũng chửi tên này hộ em. Tên của tên này còn nằm chình ình trong sổ của ta kìa. Mấy ngày nay ta không online, tên này càng ngày càng phách lối! Sau đó Dư Tấn bắt đầu chửi tên này hộ em… Dư Tấn bắt chước ta!”
Văn Tranh kéo xuống dưới, phát hiện Dư Tấn reply nhiều lắm.
Chó ngu không ăn xương: Ai gáy bảo thằng này là anh hùng gì gì đấy thì dẹp đi, tao thấy mà nhục dùm á, nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị.
Vào tháng 5: @Chó ngu không ăn xương có cứu cũng không cứu được bạn, đừng trùm mền giữa ban ngày nữa, tỉnh lại đi.
Chó ngu không ăn xương: [Ảnh chụp màn hình], ôi chu choa mạ ới, nhìn mấy đứa fans cuồng của Z nhún nhảy nè, “Đa số người chơi [Không Gian] là người thông minh”, đúng không? Thế chơi [Đào Sát] là đầu óc ngu si tứ chi phát triển hả? Ôi nhìn bình luận là biết IQ thằng bình luận rồi.
Vào tháng 5: @Chó ngu không ăn xương thấy bạn tôi mới biết được người chơi [Đào Sát] ngu đến mức nào.
Chó ngu không ăn xương: [Đọc thêm: Bất ngờ của thần tượng có thể lớn đến mức nào.] Hôm nay lại thấy fans thằng Z tẩy trắng cho nó, thích nó lắm hả? Sao không đi làm trâu làm ngựa giặt đồ rửa chân gì cho nó đi?
Vào tháng 5: @Chó ngu không ăn xương xin lỗi chứ bạn thân mến đây ngay cả tư cách rửa chân còn không có nhé.
“….” Văn Tranh: “Dư Tấn nói chuyện kiểu này từ hồi nào vậy?”
Anh mờ mịt bấm vào từng bài đăng một, cái nào cũng ồn ào tận hai chục cái bình luận. Bắc Tư Ninh cũng không lắc đầu không biết.
Cái mới nhất mới đăng hôm nay.
Chó ngu không ăn xương: Cái đất nước này xong rồi, mới nói vài câu thật lòng mà đã bị khóa mõm rồi. Văn Tranh có lai lịch gì đây? Không có nó thì Trái Đất ngừng quay à? Trâu bò nha! Mấy thánh bắt bẻ sợ rồi đúng không? Hay là báo cáo tao xong thì chột dạ không dám xuất hiện? Ha ha, ông đây sống lâu hơn chúng mày nhiều lắm, đợi xem, mày chết rồi ông đây còn chưa chết đâu.
Dư Tấn vẫn chưa kịp trả lời thì Bắc Tư Ninh đã cãi với tên kia nhiều đến mức phải sang trang mới đọc được.
Đôi khi Văn Tranh cũng thấy mấy người chửi vài câu cho đỡ ngứa mồm nhưng không thể nào nhớ được, nhưng dai như chó ngu này thì hiếm thật.
Bắc Tư Ninh: “Tên này đã bắt đầu bôi đen em từ khi em còn ở Dung thành đấy, còn bảo lý do chửi em là để xả stress!” Đây là chuyện Bắc Tư Ninh không thể tha thứ nhất: “Có bệnh không vậy!”
Tín hiệu biến mất rất nhanh, đã không đọc bình luận tiếp được. Văn Tranh tắt điện thoại ném nó sang một bên: “Sao anh lại quan tâm em như thế?”
“Cái gì?” Mặt Bắc Tư Ninh đỏ bừng: “Ta không có! Là do tên này quá gợi đòn.”
Dứt lời hắn đã nhận ra có gì đó không đúng, Văn Tranh cũng cúi đầu, làm hắn không thấy rõ biểu cảm của anh.
Bắc Tư Ninh lắp bắp: “Không phải, không phải không quan tâm, haizzz. Nếu như em thích ta thì ta cũng phải thích lại em chứ, hiển nhiên phải quan tâm rồi.”
Văn Tranh ngẩng đầu, cố gắng nhịn lại, vờ lạnh lùng bảo: “Bây giờ em muốn xem quà.”
Bắc Tư Ninh: “Em không xem được.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Bắc Tư Ninh chưa kịp đắc ý xong đã nhìn thấy khóe miệng giật nhẹ của Văn Tranh.
“Quà anh tặng em là của em. Anh cũng là của em. Em muốn xem thì sẽ xem.”
Hôm sau, Văn Tranh thật sự nhận được cam kết của ông Lưu – một chiếc kính thực tế ảo mới nhất của công ty MX. Đường cong hôm nay rất bình thường, đại hội giao lưu cũng thuận lợi, và còn khá lâu nữa mới đến lúc bùng phát.
Văn Tranh tránh mặt Bắc Tư Ninh, thẳng đến khi nắng chiều vén rèm sao.
Anh im lặng đến một cái phòng họp nhỏ trong bộ chỉ huy, một nơi ít được sử dụng, mặt bàn còn có một lớp bụi mỏng. Văn Tranh đóng cửa lại.
Ban ngày anh có thử một chút, con chip Bắc Tư Ninh tặng anh có thể cắm trực tiếp vào mắt kính chứ không cần qua bất kì dụng cụ trung gian nào, nhưng anh cần đăng nhập vào acc [Không Gian Sinh Tồn] của mình trước khi chọn phó bản để vào.
Tín hiệu trong bộ chỉ huy tốt, Văn Tranh đeo kính vào ngay, anh không muốn kéo dài nữa.
Anh nhất định phải xem được nó trước khi vào không gian con để có thể nghe thật rõ Bắc Tư Ninh muốn nói gì với mình. Anh chưa bao giờ gấp gáp đến vậy, ngay cả mật mã ba mẹ để lại anh cũng không.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có ánh trăng chiếu vào.
Hồi sau, Bắc Tư Ninh chạy vội đến.
Hắn dùng một phép thuật nhỏ để mở khoá, đẩy cửa bước vào, trên mặt là vẻ do dự hiếm thấy.
—-
Chú thích:
Tên kiến trúc sư của Dư Tấn là May-Yu. May là tháng 5, Yu là Dư, Còn ‘Vào tháng 5’ thì chữ ‘Vào’ đồng âm ‘Yu’
–—
Hậu trường nhỏ:
Tranh Tranh: Anh là của em, em muốn xem là xem.
Ninh Ninh: Em còn muốn xem chỗ đó!???
–—-
Ngọc Thuỵ: Chuẩn bị hai chương về quá khứ của anh Bắc Tư Ninh nào.
- -----oOo------