Edit: Mimi – Beta: Chi*****Mở mắt trong cơn mơ màng, Dương Quý Minh suýt đứng không vững. Hắn thầm kinh ngạc: Mình ngủ đứng à?
Bỗng nhiên, một giọng nói đầy uy thế vang lên: “Không muốn cũng phải cưới!”
Dương Quý Minh giật nảy mình. Đám người mặc trang phục cổ xưa đang đứng trong phòng này đều do hắn nằm mơ thấy hả?
Hắn vươn tay nhéo cánh tay mình một cái, đau quá!
Dương Trọng Minh cãi lý: “Lúc sinh thời, đúng là tổ phụ có nói hai nhà Dương – Thượng sẽ kết thông gia, nhưng lại không nói Dương Trọng Minh ta phải cưới Thượng Gia Ngôn.”
Dương Chính Nghĩa mắng: “Nghịch tử!”
Lão thái quân thản nhiên quét mắt một vòng, từ tốn nói: “Trọng Minh nói không sai, khi lão Hầu gia và Thượng lão đại nhân còn tại thế, đích thực có hứa hai nhà sẽ kết thông gia, nhưng lại không chỉ định là tiểu bối nào.”
Dương Trọng Minh vui mừng ra mặt: “Tổ mẫu nhìn thấu mọi việc.”
Dương Chính Nghĩa khó xử: “Nhưng Thượng đại nhân đã lấy tín vật ra, muốn con của con rước Thượng Gia Ngôn vào cửa.”
Hầu phu nhân Khương thị ra hiệu cho con dâu trưởng Tiểu Khương thị, Tiểu Khương thị liền cười, nói: “Tổ mẫu, phụ thân, ngoài nhị thiếu gia, nhà chúng ta còn có tam thiếu gia cũng đến tuổi thành thân rồi đó.”
Năm nay Dương Trọng Minh và Dương Quý Minh đều tròn mười tám, sinh nhật của hai người cũng chỉ cách nhau có ba ngày.
“Việc này…” Dương Chính Nghĩa do dự.
Tuy Dương gia được thừa kế tước vị, nhưng chức quan lại không cao. Bản thân ông cũng chỉ là một Thiếu khanh chính tứ phẩm của Thái Thường Tự. Trong khi đó, nhà họ Thượng lại là quyền quý đích thực.
Lúc sinh thời, Thượng lão đại nhân từng đảm đương chức vị Thái sư chính nhất phẩm, môn sinh cũ trải rộng khắp thiên hạ. Gia chủ đương nhiệm của Thượng gia – Thượng Kính Trình là Thượng thư tòng nhất phẩm của Lại Bộ, đệ đệ – Thượng Kính Diêu là Chưởng viện Học sĩ tòng nhị phẩm ở Hàn Lâm viện, trưởng tử – Thượng Gia Thụ là Thiếu khanh chính tứ phẩm làm việc trong Đại Lý tự, những con cháu khác cũng đều nắm giữ các chức vị quan trọng ở địa phương.
Thượng Gia Ngôn là con vợ cả của Thượng Kính Trình, sao có thể gả thấp cho con vợ lẽ của ông được?
Dương Trọng Minh tới gần Dương Quý Minh, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý việc này, ta sẽ trả giúp ba nghìn lượng bạc ngươi thiếu ở sòng bạc.”
Đồng ý chuyện gì?
Ba nghìn lượng bạc nào?
Dương Quý Minh ngây ngẩn, không thể tin nổi những gì đang xảy ra ngay trước mặt mình.
Hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người một lần nữa, thầm cân nhắc: tình trạng của hắn hiện giờ có phải là “xuyên không” mà em gái hay nhắc đến không? Hơn nữa, lại còn là xuyên vào quyển sách nhóc con kia viết?
Dương Trọng Minh lại nói: “Thưa tổ mẫu, thưa phụ thân, tam đệ đồng ý cưới Thượng công tử.”
Hắn vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Quý Minh.
Dương Chính Nghĩa hỏi: “Quý Minh, ngươi bằng lòng?”
Thấy Dương Trọng Minh liều mạng ra hiệu với mình, lại nghĩ đến ba nghìn lượng bạc thua cược mà đối phương vừa nói, Dương Quý Minh bật ra một tiếng “vâng” như bị ma làm.
Dương Chính Nghĩa hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Nếu đã vậy, cứ tạm thời cứ quyết định như vậy đi, ta đi nói chuyện với Thượng đại nhân đã.”
Sự tình đã được giải quyết, lão thái quân bảo mọi người giải tán, từng người tự về chỗ của mình.
Gã sai vặt Phúc Toàn bước đến, Dương Quý Minh không biết đường, vừa lúc theo hắn về viện của mình.
Dương Trọng Minh đuổi theo, nói với Dương Quý Minh: “Tam đệ, lần này coi như nhị ca nợ ngươi một ân tình.”
“Nhị ca, ba nghìn lượng…” Dương Quý Minh nhắc nhở.
“Ba nghìn lượng kia ta sẽ trực tiếp mang đến sòng bạc trả cho ngươi. Ta sợ đưa ngươi, ngươi lại mang đi đánh bạc.”
“Đa tạ nhị ca.”
Dương Trọng Minh gật đầu, hơi bất ngờ trước thái độ tốt đẹp của đối phương, nhưng vẫn chân thành khuyên nhủ: “Thành thân rồi đừng đi đánh bạc nữa.”
“Vâng.”
Sau khi trở về phòng, Dương Quý Minh xâu chuỗi những thông tin nghe được từ miệng Phúc Toàn, cẩn thận đánh giá tình cảnh hiện tại của mình.
Trong truyện em gái hắn viết, nhân vật Dương Quý Minh trùng tên trùng họ với hắn là con vợ lẽ của Võ Mục Hầu Dương Chính Nghĩa, một kẻ rượu chè, gái gú, cờ bạc vẹn toàn, là một tay ăn chơi trác táng điển hình, một vật hy sinh tiêu chuẩn.
Hắn còn nhớ, khi thấy trong truyện có nhân vật cùng tên với mình, hắn đã quở trách em gái một câu. Lúc ấy, em gái đã nói gì?
Con bé bảo: “Cho anh trải nghiệm cuộc sống ăn no chờ chết một lần, tốt quá còn gì.”
Dương Quý Minh thở dài, giờ thì đúng là được trải nghiệm thật rồi.
Hai ngày sau, Khương thị phái người đưa một bộ đồ mới tới.
Dương Quý Minh theo Dương Chính Nghĩa và Khương thị tới Thượng phủ.
Gần như tất cả nam nhân nhà họ Thượng đều có mặt trong sảnh chính của Thượng phủ. Bọn họ quan sát Dương Quý Minh hằng ánh mắt sắc bén.
Dưới áp lực từ sự thẩm định của ba thế hệ, Dương Quý Minh kiên trì giữ vững nụ cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, trả lời một đống vấn đề.
Sau khi gặp gỡ, người nhà họ Thượng đã có cái nhìn khác về hắn. Cuối cùng, Thượng Kính Trình đồng ý hôn sự này.
Chuyện kế tiếp gần như chẳng liên quan gì tới Dương Quý Minh. Hắn chỉ cần ung dung chờ ngày rước nhị công tử Thượng gia về là được.
Dương Quý Minh cong bẩm sinh. Ở thời hiện đại, hắn vẫn chưa gặp được người thích hợp để nói chuyện yêu đương, vậy mà vừa mới xuyên không đã trực tiếp cùng đàn ông bước vào thần điện hôn nhân rồi. Quả thực, sau vẻ thản nhiên bình tĩnh, hắn vẫn thoáng có chút mong chờ.
Trong quyển sách, Hoàng hậu đầu tiên của triều đại này là nam. Hắn phát minh ra một loại thuốc có thể khiến nam tử mang thai và sinh con. Tất cả nam tử đã dùng thuốc mang thai đều có thể xuất giá, và cũng chỉ có thể xuất giá.
Thượng Gia Ngôn là thứ tử do vợ cả của Thượng Kính Trình sinh, nhưng lại bị một di nương bỏ thuốc mang thai vào cơm canh, từ đó liền bị nuôi như con gái.
Nam tử cưới nam thê không nhiều, thế gia lại càng hiếm thấy, có chăng cũng chỉ lấy về làm nam thiếp mà thôi, ít người được làm chính thê nguyên phối.
Phu thê Thượng Kính Trình không muốn nhi tử thương yêu phải chịu ấm ức, tìm tới tìm lui rồi lại chọn đến chọn đi, cuối cùng dây dưa đến lúc Thượng Gia Ngôn bước sang tuổi hai mươi.
Nếu không phải Thượng Kính Trình nhớ ra chuyện phụ thân từng hứa hôn với Võ Mục Hầu phủ, có lẽ hôn sự của Thượng Gia Ngôn sẽ vẫn không định đoạt được.
Trong sách, Thượng Gia Ngôn là phu nhân nguyên phối của nam chính. Nhưng được gả vào Võ Mục Hầu phủ chẳng bao lâu, thậm chí còn không chờ được nữ chính lên sân khấu đã chết trong hậu viện rồi.
Hôn sự đã định, gần tới ngày vui, Dương Quý Minh cũng nhận được không ít quà. Hắn kiểm kê lễ vật, chọn ra vài món đem đến tiệm cầm đồ bán lấy tiền.
Là con vợ kế, Dương Quý Minh không được kế thừa gia nghiệp, huống hồ trên hắn còn có hai huynh trưởng là con của chính thê.
Hắn không muốn du thủ du thực như Dương Quý Minh trong sách, nhưng ở thời đại này, hắn không biết văn cũng không giỏi võ, khoa khảo hay quân ngũ đều không phải lựa chọn hay.
Dương Quý Minh đi dạo quanh thành Bắc Kinh, từ thành Tây sang đến thành Đông, thấy được đủ loại cửa hàng và quán xá ven đường. Hắn chưa từng buôn bán, dường như kinh doanh cũng không phải con đường phù hợp để đi.
Trước khi trời tối, Dương Quý Minh về đến Hầu phủ. Còn chưa ngồi nghỉ được mấy phút, hắn đã bị Dương Chính Nghĩa sai người gọi tới thư phòng.
Vừa mở miệng, Dương Chính Nghĩa đã lập tức hỏi: “Ngươi bán lễ vật người khác tặng rồi?”
“Vâng, bán một ít, tổng cộng được bốn trăm hai mươi bảy lượng lẻ sáu xu.”
Dương Chính Nghĩa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hầu phủ để ngươi thiếu thốn cái gì? Quà cưới mà ngươi cũng đem bán được?”
Dương Quý Minh trả lời chẳng chút hoang mang: “Thưa phụ thân, trong phủ cơm áo không thiếu, nhưng lúc trước con không nên người, trong tay chẳng có lấy một xu. Con sắp cưới vợ, tự biết không thể giống như ngày trước nữa, trong tay có ít tiền cũng tiện làm ăn, tốt xấu gì cũng phải kiếm cho vợ ít tiền tiêu vặt.”
Dương Chính Nghĩa nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, giọng cũng dịu đi: “Ngươi nghĩ được như vậy cũng là chuyện tốt.”
Dương Quý Minh cúi đầu nghe dạy dỗ, phụ thân bỗng nhiên cho gọi nhất định còn có chuyện khác nữa.
Dương Chính Nghĩa đưa cho hắn một tờ công văn: “Thượng đại nhân tìm việc cho ngươi, dù chỉ là Bộ khoái nhưng cũng là một công việc đàng hoàng. Sáng sớm mai ngươi tới nha môn phủ Thuận Thiên báo danh đi.”
Trong sách, Thượng Kính Trình cũng tìm việc làm cho con rể, nhưng là Biên tu chính thất phẩm ở Hàn Lâm viện. Giờ con rể từ nam chính biến thành hắn, cho nên công việc cũng bị đổi thành Bộ khoái cỏn con rồi.
Tuy thế nhưng Dương Quý Minh lại cảm thấy rất tốt, bản thân hắn văn không thành võ không thạo, sao có thể tới Hàn Lâm viện soạn sách đây?
“Vâng.” Dương Quý Minh thản nhiên nhận công văn: “Phụ thân, nếu không còn chuyện gì khác, con xin phép trở về.”
Sau khi về phòng, Dương Quý Minh lại được mời tới viện của Đỗ di nương.
Đỗ Bảo Châu là mẹ ruột của Dương Quý Minh, nhà mẹ đẻ của bà là phú thương một vùng, chủ yếu kinh doanh thóc gạo.
Vì đồ cưới phong phú, nên ngày tháng trong phủ của Đỗ Bảo Châu có thể coi như đủ sắc đủ màu, ăn mặc chi tiêu chẳng kém một ai. Tuy bà cũng bị khinh thường vì xuất thân con buôn tục khí, song trong phủ lại không có ai dám động tới bà.
Đến nơi, Dương Quý Minh trịnh trọng thỉnh an Đỗ di nương rồi mới áy náy nói: “Di nương, trước đây đều là con không tốt, không biết đáp đền ơn nghĩa sinh thành của di nương, còn cư xử vụng về khiến di nương khó xử, mong di nương tha thứ cho con.”
Phút chốc, Đỗ di nương mạnh mẽ có tiếng trong Hầu phủ chợt cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn rơi.
Bà vừa khóc vừa cười, nói: “Tam thiếu gia đừng nói vậy, thấy tam thiếu gia khỏe mạnh an khang là di nương vui rồi.”
“Di nương, về sau con sẽ thay đổi, sẽ hiếu thuận với di nương.”
“Được, được, được.” Đỗ Bảo Châu lau nước mắt, nói ba tiếng “được” rồi lôi kéo Dương Quý Minh nhìn trái nhìn phải một hồi.
“Di nương, Thượng đại nhân tìm việc làm cho con, một chức quan nhỏ ở nha môn phủ Thuận Thiên, ngày mai con sẽ đi nhậm chức.”
“Tốt!” Đỗ Bảo Châu mặt mày hớn hở: “Tam thiếu gia của ta, con trai ngoan của ta, cuối cùng con cũng đã lớn khôn rồi. Xem ra Thượng công tử đúng là vượng phu, thành gia lập nghiệp, cái gì cũng đủ.”
Dứt lời, bà lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng ra khỏi hòm: “Tiền này con cầm đi, mời đồng liêu uống rượu uống trà, tạo quan hệ mai kia có người hỗ trợ.”
Dương Quý Minh vội xua tay, nói: “Đa tạ ý tốt của di nương, nhưng con có tiền rồi.”
“Tam thiếu gia không cần giấu ta.” Đỗ Bảo Châu thở dài: “Ngày xưa ta lo con tiêu xài phung phí nên mới không trợ cấp cho con. Nhưng giờ con biết nghĩ rồi, ngày thành thân cũng đã định xong, trong tay phải có chút tiền mới được.”
“Di nương, con bán một ít quà cưới nên có ngân lượng trong túi rồi.” Dương Quý Minh ngượng ngùng cười.
Tuy hận rèn sắt không thành thép, song Đỗ Bảo Châu cũng chỉ có một đứa con trai này, bà đau lòng nói: “Nguyên nhân con đồng ý cưới Thượng công tử, cả phủ đều biết.” Bà không sợ bị châm chọc khiêu khích vì vấn đề này, chỉ lo con trai mình phải ấm ức.
“Di nương hiểu lầm rồi. Từ lâu con đã nghe nói Thượng công tử tài mạo song toàn, học cao hiểu rộng. Lúc nhị ca ngỏ ý, con cũng là biết thời biết thế nên mới bằng lòng.”
Đến giờ Dương Quý Minh vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại đồng ý, nên dứt khoát quy chụp do di chứng mụ mị của xuyên không.
Hắn nói như vậy với Đỗ Bảo Châu chính là hy vọng ngày sau bà có thể chung sống hòa thuận cùng Thượng Gia Ngôn.
Quả nhiên, Đỗ Bảo Châu nghe xong thì gật đầu: “Thế thì ta yên tâm rồi.”