Edit: DL – Beta: Chi*****Sau khi khâm sai rời khỏi Tô Châu, Đỗ di nương, Dương Quý Minh cùng Thượng Gia Ngôn đều ăn ý không nhắc gì tới chuyện hồi kinh.
Dương Quý Minh tính toán, chờ sau khi có kết quả vụ của Dương Chính Bằng mới cân nhắc tới chuyện hồi kinh.
Đỗ gia thực hiện lời hứa, chi một số tiền lớn để xây dựng đê điều. Bên cạnh đó, Đỗ lão thái gia còn dựng lều phát gạo trước cửa phủ và chùa miếu ngoài thành.
Danh tiếng của nhà họ Đỗ dần khôi phục sau những lần từ thiện, có thể coi như bỏ tiền xóa bỏ tiếng xấu.
Nhưng dù vậy, bão tố tranh giành gia sản của Đỗ gia vẫn chưa hề ngừng lại.
Mới sáng sớm, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đã tranh thủ lấy cớ, nói muốn ra khỏi phủ du ngoạn, thật ra là muốn tìm chỗ yên lặng để trốn.
Bọn họ đi tới một ngôi chùa bên ngoài thành.
Ngôi chùa không lớn nhưng hương khói nghi ngút.
Dương Quý Minh hỏi vị sa di đang quét rác bên cạnh: “Tiểu sư phụ, nên cầu gì trong chùa này thì linh nghiệm?”
Tiểu sa di ôm chổi, chắp tay thành hình chữ thập: “A di đà phật, thí chủ, lòng thành khẩn ắt sẽ linh, khách hành hương tới chùa này đa phần đều cầu nhân duyên và con nối dõi.”
“Đa tạ tiểu sư phụ.”
Dương Quý Minh nhìn về phía Thượng Gia Ngôn theo bản năng, thấy mặt y hơi đỏ, bèn hiểu y cố ý tới đây cầu con.
Thượng Gia Ngôn thấy hắn cười đầy mờ ám liền biết đối phương đang nghĩ gì.
Trước khi hắn kịp trêu ghẹo, Thượng Gia Ngôn đã giành nói trước: “Đừng làm mất thời gian nữa, nhanh theo ta đi dâng hương.”
“Được.” Dương Quý Minh trộm cười.
Sau khi tiến vào điện lớn, Dương Quý Minh liền quỳ lạy theo Thượng Gia Ngôn.
Trong lúc Thượng Gia Ngôn cầu nguyện, hắn nghiêng đầu mỉm cười ngắm y.
Nhìn y thêm dầu bỏ tiền, nhìn y xin quẻ.
Bước ra khỏi điện lớn, Dương Quý Minh nhìn về chỗ giải quẻ theo bản năng: “Giải quẻ ở bên kia.”
Thượng Gia Ngôn do dự không đi.
“Sao vậy?”
Thượng Gia Ngôn rũ mắt, mím môi không lên tiếng.
Dương Quý Minh thấy tâm trạng y có vẻ trùng xuống, ngờ vực nhìn về phía quẻ trong tay Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn khẽ né, Dương Quý Minh quyết đoán bắt lấy tay y, đoạt lấy quẻ vừa bốc.
Quẻ hạ hạ.
Dương Quý Minh thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Chỉ là quẻ thôi mà, đều lừa người cả.”
“A di đà Phật.” Trụ trì nghe thấy lời Dương Quý Minh nói, bước tới: “Thí chủ, không thể nói lung tung trước mặt Phật.”
Thượng Gia Ngôn vội nói: “Nhà ta hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh đại sư tha thứ.”
Dương Quý Minh cũng tiếp lời: “Thỉnh Phật tổ chớ trách.”
“A di đà Phật, ngã Phật từ bi. Hai vị thí chủ, nếu không ngại xin mời dời bước tới thiện phòng (*) nói chuyện.”
(*) Thiện phòng (禅房): thiền phòng, tăng phòng.
Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Ngôn, sau đó gật đầu.
Trụ trì dẫn bọn họ đến thiện phòng, tiểu sa di dâng trà nóng lên.
“Thí chủ, có thể cho bần tăng xem quẻ được không?”
Dương Quý Minh đưa quẻ cho trụ trì, trụ trì đưa cho tiểu sa di, tiểu sa di nhanh chân đến lấy.
“Du ngư khước tại bích ba trì, chàng tao la võng tứ biên vi. Tư lường vô kế phiên thân xuất, sự đáo đầu lai nhạ thị phi.” (*)
(*) Quẻ số 64 – Quan Âm Linh Xâm
Dịch:
Sóng xanh ao rộng cá tung tăng. Vướng nhằm lưới cước bốn bề giăng. Nghĩ kế trăm phương sao thoát khỏi. Chuyên thêm rắc rối khó chi bằng.
Lời bàn:
Yên thân trong nhà. Họa từ trời xuống. Sớm lo phòng bị. Qua khỏi tai ương
Trích từ Link
Trụ trì niệm phật hiệu: “Quẻ này được dựa trên điển cố “Mã tiền phúc thủy” (*), cũng tương tự như cá mắc lưới.”
(*) Tham khảo từ link
Mặt Thượng Gia Ngôn hơi tái đi, nhuốm vài phần ưu phiền.
Dương Quý Minh nắm tay y, hỏi trụ trì: “Xin hỏi đại sư, có cách để giải hay không?”
“Yên thân trong nhà. Họa từ trời xuống. Thí chủ cần phòng ngừa chu đáo, cẩn trọng trước sau, tránh gặp tai ương.”
“Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
“Ngã Phật từ bi, hai vị thí chủ cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần một lòng hướng thiện, chắc chắn sẽ gặp phúc báo.”
Dương Quý Minh cảm tạ thêm một lần nữa: “Đa tạ đại sư.”
Thượng Gia Ngôn cũng nói cảm ơn, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Sau khi rời khỏi chùa, Dương Quý Minh dẫn Thượng Gia Ngôn tới trấn nhỏ chơi, tìm mọi cách dỗ y vui.
Thượng Gia Ngôn biết hắn có lòng. Dương Quý Minh càng quý trọng mình, y lại càng lo nghĩ về những chữ trên quẻ kia.
Y muốn ở bên cạnh hắn, an ổn tới khi đầu bạc.
Trên đường cái bỗng có một người gõ chiêng thu hút rất nhiều người qua đường.
“Hai huynh đệ chúng ta đến từ Sơn Tây, tới đây đã dùng hết lộ phí, nên đành diễn tặng các vị một bộ quyền pháp. Các vị ai có tiền xin ủng hộ tiền, ai không có tiền xin đứng xem ủng hộ.”
Dương Quý Minh thấy mới lạ, tặc lưỡi: “Mãi nghệ trên đường, không biết có màn đập vỡ đá trên ngực không?”
Người thính tai nghe thấy liền đưa mắt nhìn quần áo Dương Quý Minh, vội cười nói: “Vị công tử này muốn xem màn đập vỡ đá trên ngực sao? Được, chờ diễn xong bộ quyền pháp này, anh tôi sẽ trình diễn đập vỡ đá trên ngực.”
Dương Quý Minh nhìn về phía Thượng Gia Ngôn, Thượng Gia Ngôn cũng vừa lúc nhìn về phía hắn.
Thượng Gia Ngôn nhận ra Dương Quý Minh muốn xem mãi nghệ trên đường, bèn gật đầu cười khẽ.
Vì thế, nụ cười bên môi Dương Quý Minh càng thêm tươi tắn, hắn hào hứng đứng xem màn mãi nghệ trên đường.
Sau khi diễn xong bài quyền, người anh trai liền nằm xuống mặt đất. Người em trai gõ chiêng ban nãy dùng tất cả sức lực để nâng một tảng đá lớn, đặt lên trên người anh trai.
Em trai cầm một cái búa lớn, cất cao giọng: “Giờ chúng ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem màn trình diễn đập đá trên ngực, có vị huynh đài nào muốn thử không?”
“Ta!”
“Ta!”
Có vài người nóng lòng muốn thử.
Người em trai nhìn về phía Dương Quý Minh: “Công tử có muốn tới xem thử không?”
Dương Quý Minh hơi do dự, vừa muốn tới xem tảng đá kia có thật không, vừa không muốn để Thượng Gia Ngôn rời khỏi tầm mắt của mình.
Thượng Gia Ngôn nói nhỏ: “Ta ở đây, ngươi đi đi.”
“Được, có chuyện gì ngươi hô to lên. Hòe An, chăm sóc thiếu phu nhân.” Dương Quý Minh lo lắng dặn dò chủ tớ hai người.
Hòe An đáp: “Dạ, thiếu gia.”
Thượng Gia Ngôn mỉm cười.
Dương Quý Minh xách cây búa, nhấc lên hạ xuống để áng chừng sức nặng, lại nhìn kỹ tảng đá rồi ngồi xổm xuống nâng thử.
Người em trai cười nói: “Công tử kiểm tra thấy thế nào?”
“Đúng là đá và búa hàng thật giá thật.”
“Vậy xin mời công tử bắt đầu. Các vị đi ngang qua mau tới xem màn trình diễn đặc sắc, đập vỡ đá trên ngực, màn trình diễn chính thức bắt đầu!”
Dương Quý Minh đưa mắt nhìn Thượng Gia Ngôn, sau đó nâng búa đập xuống.
Tảng đá vỡ vụn, người nằm bên dưới kêu lên một tiếng.
Dương Quý Minh lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Người em trai vội vàng cười hì hì đỡ anh trai dậy, người anh trai giơ tay thể hiện sức khỏe.
Nhóm người vây xem lập tức vỗ tay ủng hộ.
Em trai xách chiêng tới, thu tiền thưởng của mọi người.
Hòe An thò tay vào túi, phát hiện trong đó đã trống không: “Có trộm!”
Ngay lập tức, bên cạnh cũng có người kêu lên: “Túi tiền của ta cũng mất rồi!”
Một người lấm lét vội vã chạy ra khỏi đám đông.
Người anh kia vội vàng nhảy lên, đuổi theo.
Dương Quý Minh cuống quít chạy về chỗ Thượng Gia Ngôn, cầm tay y xem xét cẩn thận, sốt ruột hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, chỉ có túi tiền của Hòe An bị trộm mất thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Quý Minh thở phào.
Thượng Gia Ngôn khẽ than: “Là do ta không tốt, ta sẽ không rầu rĩ buồn bực nữa, ngươi đừng quá lo lắng.”
Sau khi thu hết tiền thưởng, người em trai trong nhóm mãi nghệ đi tới chỗ Dương Quý Minh.
“Hai vị công tử đừng lo lắng, có anh ta ra tay, kẻ trộm kia sẽ không thoát được đâu.”
Quả nhiên, người anh trai đã bắt được kẻ trộm.
Những người bị trộm vội đi tới lấy đồ của mình, tiện thể tặng thêm vài cú đấm đá.
Người anh trai đưa túi tiền cuối cùng tới trước mặt Dương Quý Minh: “Đây là túi tiền của mọi người phải không?”
“Đúng vậy, cảm ơn.” Hòe An tiến lên nhận lại túi tiền.
Người em trai xách chiêng giơ trước mặt Hòe An.
Hòe An chán ghét nhìn hắn, lấy ra vài đồng tiền.
Người em trai cười ha hả, anh trai nói lời cảm ơn.
Khi Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn trở lại Đỗ phủ, vừa đúng lúc tới bữa tối.
Vài tên sai vặt tranh nhau tới bẩm báo: “Biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân, Đại lão gia thỉnh nhị vị tới dùng bữa.”
“Nhị lão gia muốn mời biểu thiếu gia và biểu thiếu phu nhân qua cùng uống chén rượu.”
“Biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân…”
“Dừng!” Dương Quý Minh bị bọn họ làm cho đau đầu: “Chúng ta chơi bên ngoài suốt một ngày đã rất mệt rồi, chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, thay ta cảm ơn ý tốt của các cữu cữu.”
Nhóm sai vặt còn muốn nói thêm nhưng Dương Quý Minh đã giận tái mặt: “Tất cả giải tán đi.”
Sau khi bọn họ trở lại Xuân Tuyết viên, người hầu liền bê nước ấm tới hầu hạ.
Hòe An hỏi: “Thiếu phu nhân, giờ truyền bữa tối sao?”
Thượng Gia Ngôn gật đầu.
Dương Quý Minh ôm y ngồi trên nguyễn tháp, khẽ ấn đầu y tựa lên người mình, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mệt gần chết rồi đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ chỉ ở trong Xuân Tuyết viên, không ra ngoài.”
Thượng Gia Ngôn hít mũi, giọng nói có phần buồn buồn: “Quý Minh, chúng ta ẩn cư đi.”
“Sao ngươi lại có ý tưởng này?” Dương Quý Minh sửng sốt: “Vẫn vì cái quẻ kia sao?”
“Họa trời giáng, ta sợ ngươi gặp chuyện.”
“Đại sư cũng nói, phòng ngừa chu đáo là được. Có câu không thể có lòng hại người, không thể thiếu lòng đề phòng, chúng ta cẩn thận là được.”
Thượng Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Không được, ta vẫn không yên tâm.”
Vẻ mặt Dương Quý Minh hiện rõ ý cười: “Hay là thế này, từ nay về sau chúng ta như hình với bóng, sống chết đều ở cùng một chỗ.”
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng đánh hắn: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi còn cười.”
“Oan cho ta quá, ta cũng nghiêm túc.” Dương Quý Minh ra vẻ ngạo kiều quay mặt đi, cố ý trêu y.
Thượng Gia Ngôn khẽ “hừ” một tiếng, lại đánh hắn thêm một cái.
Dương Quý Minh hô lên: “Đau…”
Thượng Gia Ngôn nhìn nắm tay mình, bỗng nhiên nhớ tới người mãi nghệ bắt được kẻ trộm kia.
“Quý Minh, ngươi thỉnh Trần Bộ khoái cùng Lâm Bộ khoái điều tra hai huynh đệ mãi nghệ hôm nay đi.”
“Tra bọn họ làm gì?”
“Ngươi có đi hay không?”
“Ta đi ngay bây giờ đây.”
Chụt!
Dương Quý Minh nhanh chóng hôn y, sau đó đi tìm Trần Đào và Lâm Diệu Huy.
Bữa tối được mang lên, Thượng Gia Ngôn chờ thêm một lát, Dương Quý Minh đã trở lại.
“Đào ca và Tiểu Lâm đã đồng ý hỗ trợ thăm dò rồi.”
“Ừ, vừa lúc dùng bữa.”
Tuy Thượng Gia Ngôn chưa nói gì, nhưng Dương Quý Minh không cần đoán cũng hiểu dụng ý của y khi muốn điều tra hai huynh đệ kia.
Người anh trai chẳng những biết võ, có sức lực, thân thủ lại nhanh nhẹn. Về phần người em trai, mồm miệng ngọt xớt, trông có vẻ nhanh nhẹn thông minh.
Dương Quý Minh lại một lần nữa hận chính mình vô dụng, nếu bản thân cường đại hơn một chút, tức phụ cũng không cần lo lắng vì hắn nhiều như vậy.
Giờ Ngọ hôm sau, Trần Đào và Lâm Diệu Huy mang tin tới.
Bọn họ điều tra được, hai huynh đệ kia đã tới địa giới Tô Châu từ hai tháng trước, mỗi ngày đều dựa vào việc mãi nghệ để kiếm sống.
Thượng Gia Ngôn cân nhắc một lát rồi bảo Hòe An đi tìm hai huynh đệ kia.
Người anh tên Ngô Quang, người em là Ngô Lượng, hai huynh đệ từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, cả hai kết hợp cũng coi như hữu dũng hữu mưu.
Thượng Gia Ngôn mời bọn họ tạm thời làm tùy tùng cho Dương Quý Minh. Hai huynh đệ bàn bạc rồi ký khế ước với hắn.
Ngô Quang Ngô Lượng nhận quần áo và giày của tùy tùng, ở phòng có giường lớn che được mưa chắn được gió, vô cùng thỏa mãn.
Hòe An nói với bọn họ: “Các ngươi làm việc cho tốt, sau này còn có thể ở phòng hai người, phòng một người, thậm chí là tiểu viện độc lập.”
Ngô Lượng cười nói: “Cám ơn Hòe An ca ca, chúng ta nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
“Gọi ta là Hòe An được rồi.” Hòe An chán ghét nói.
Ngô Quang hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới bắt đầu làm việc?”
“Sau khi thay quần áo xong, các ngươi tới nhà chính để bái kiến thiếu gia và thiếu phu nhân.”
“Được.”