Edit: Mimi – Beta: Chi*****Hôm sau, Dương Trung cầm phong thư thứ hai tới gặp Dương Quý Minh.
“Tam thiếu gia, Hầu gia lại gửi thư, bên trên viết rõ phải để tam thiếu gia tự tay mở.”
Dương Quý Minh nhận thư đọc một lượt. Khác với lá thư hỏi ngày về hôm qua, lá thư này trực tiếp đề cập đến việc phụ tử Dương Chính Bằng và Dương Thần bị giam vào ngục. Hắn gấp lá thư lại, than nhẹ: “Chuyện của tứ thúc, ta có về cũng chẳng giúp được gì.”
Dương Trung vờ như không biết gì: “Tam thiếu gia, Hầu gia nhắc đến chuyện của tứ lão gia trong thư sao? Tiểu nhân ngu muội cho rằng, tam thiếu gia vẫn nên về kinh thôi, như thế dù sao cũng có nhiều người để thương lượng hơn.”
Dương Quý Minh ra vẻ khó xử, do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Trung thúc có điều không biết, hôm qua ta và Cảnh Thước đi dự hội văn ở Trạng Nguyên lâu, lúc ra về bị một cây cột đổ vào.”
Dương Trung kinh ngạc rồi tự trách: “Là tiểu nhân không bố trí người bảo vệ tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân chu đáo.”
Dương Quý Minh trầm giọng nói: “Cũng may là không có hậu quả lớn gì. Gã sai vặt Cảnh Thước mới thuê đã tra ra cây cột kia bị cố ý cưa gãy, việc này có khả năng liên quan đến cữu cữu và biểu ca ở Đỗ gia.”
Đã đến Tô Châu, Dương Trung hiển nhiên biết việc Đỗ gia đang tranh giành tài sản, cũng biết Đỗ di nương và Đỗ lão thái gia có mâu thuẫn cá nhân.
“Lại còn có chuyện này!” Dương Trung vừa phẫn nộ vừa lo lắng, nói: “Tam thiếu gia, chúng ta nhanh chóng về kinh đi, rời xa Đỗ gia chính là thượng sách.”
“Không, ta nhất định phải điều tra cho rõ, xem ai dám hại ta và Cảnh Thước.”
“Tam thiếu gia, ngộ nhỡ có người mưu hại ngài và tam thiếu phu nhân lần nữa, chúng ta phải làm sao?”
“Chẳng lẽ hộ vệ Hầu phủ chúng ta toàn người vô dụng?” Dương Quý Minh nhíu mày: “Ngươi nói xem, Trung thúc?”
Dương Trung im lặng một lát, trả lời: “Dạ, tiểu nhân sẽ bố trí hộ vệ thay phiên canh giác mười hai canh giờ.”
“Vậy phải làm phiền Trung thúc và các huynh đệ rồi.”
Sau khi Dương Trung cáo lui, Dương Quý Minh đưa thư cho Thượng Gia Ngôn đọc.
Y nói: “Có lẽ phong thư này được gửi đến cùng phong thư hôm qua, e rằng chúng ta không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ: “Trên đường về kinh còn có thể nấn ná thêm.”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười, nói: “Ngươi không cần lo lắng, chuyện của tứ thúc chúng ta không thể nhúng tay, mọi người đều hiểu rõ mà.”
Dương Quý Minh lại bảo: “Chỉ sợ có vài người không nói lý lẽ thôi.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Không sao, chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh cũng cười theo, dường như đã không còn lăn tăn gì nữa. Hắn ôm Thượng Gia Ngôn, nói: “Phu nhân oai phong quá, vi phu phải nhờ phu nhân bảo vệ rồi.”
“Xem ngươi kìa.” Thượng Gia Ngôn bĩu môi, nhẹ nhàng nện cho hắn một quyền.
Dương Quý Minh ôm y, cọ cằm lên đầu y.
Thượng Gia Ngôn cũng ôm hắn, nhẹ giọng nói: “Trước khi về kinh, chúng ta phải đi xin xăm lần nữa.”
“Được.” Dương Quý Minh cười hết sức dịu dàng, vuốt tóc y.
“Hay là sáng mai chúng ta đi thắp nén nhang đi?”
“Ừ.”
Ở bên kia, sau khi biết chuyện Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn suýt bị cột đè ở cửa Trạng Nguyên lâu, Đỗ di nương liền âm thầm toan tính.
Việc làm ăn buôn bán của Đỗ gia có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, bước ngoặt then chốt nhất chính là nàng được gả làm thiếp của Võ Mục Hầu.
Đỗ di nương đến gặp Đỗ lão thái gia, trước là đề cập đến việc bà nghe ngóng được, sau lại kể ra nỗi khổ mình phải gánh chịu suốt hai mươi năm qua.
Đỗ lão thái gia nói: “Cha biết mấy năm nay con đã chịu nhiều ấm ức.”
“Cũng may có tam thiếu gia, tam thiếu gia chính là mạng sống của con.” Ánh mắt Đỗ di nương tối lại: “Hoằng Nghị bày mưu hãm hại tam đệ, việc này con không muốn hỏi đến, cũng không tới lượt con hỏi đến.”
Đỗ lão thái gia hơi híp mắt. Vụ việc ở Trạng Nguyên lâu vừa xảy ra, ông là người biết đầu tiên.
Ngay sau đó, Đỗ di nương đã chuyển giọng, nói: “Nhưng Hoằng Nghị lợi dụng tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân, khiến bọn họ đứng bên bờ nguy hiểm, con không thể vờ như chẳng hay biết.”
Đỗ lão thái gia liền bảo: “Cha con chúng ta không cần vòng vo, con nói thẳng ra đi, con muốn giải quyết việc này như thế nào?”
Đỗ di nương nhếch môi cười nhạt: “Nếu bọn họ chăm chăm nhìn vào gia sản, vậy con sẽ khiến bọn họ không được như ý nguyện.”
“Được.” Đỗ lão thái gia đồng ý vô cùng sảng khoái. Ông vốn không định chọn chi thứ hai và chi thứ ba làm người thừa kế của mình.
Đỗ di nương chẳng bất ngờ với thái độ này, thở dài: “Nương mất quá sớm, con và đại ca côi cút từ tấm bé. Lúc nhỏ, cha bận làm ăn, còn phải phân tâm lo lắng cho chúng con, khi đó, cha thật vất vả.”
Đỗ lão thái gia cũng cảm thán: “Con và Bảo Đức trước giờ vẫn luôn hiếu thảo ngoan hiền, chỉ có chuyện hôn nhân của con, cha thật sự đã sai rồi.”
Đỗ di nương nói: “Thôi, đều là quá khứ.”
Phụ tử hai người ngầm hiểu trong lòng, bậc thang bước xuống đã bắc xong.
Đỗ lão thái gia nói: “Gia nghiệp của Đỗ gia, cha sẽ giao cho Bảo Đức. Nhưng chuyện trước kia… tuy Hứa Nhất Hoàn Hứa đại nhân nói sẽ giúp chúng ta cầu xin Hoàng thượng, song cha vẫn lo Đỗ gia sẽ bị Triều đình để ý.”
“Ý của cha là?”
“Thay vì ngồi không lo lắng, chi bằng chủ động ra tay. Bảo Châu, cha muốn Bảo Đức hộ tống các con về kinh. Sau khi tới kinh thành, Bảo Đức sẽ đi cầu kiến Hứa đại nhân.”
“Được ạ.”
Sau khi thống nhất với Đỗ lão thái gia, Đỗ di nương đi tìm Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.
Bà nói với bọn họ: “Chúng ta có thể chuẩn bị về kinh.”
Dương Quý Minh hơi sửng sốt, nói: “Di nương, chúng con còn một số việc phải làm.”
Đỗ di nương liền bảo: “Hoằng Nghị và Bảo Vinh sẽ có người đứng ra xử lý.”
“…” Ánh mắt Dương Quý Minh thoáng tối đi.
Thượng Gia Ngôn bèn hỏi: “Di nương định bao giờ khởi hành?”
Đỗ di nương đáp: “Ngày mai.”
Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày: “Di nương, ngày mai quá vội vàng, có thể chậm lại một ngày không?”
Đỗ di nương gật đầu, nói: “Tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đừng trách ta nóng lòng về kinh, quả thật chúng ta đã ra ngoài khá lâu rồi.”
Thượng Gia Ngôn liền đáp: “Chúng con hiểu ạ, là con và Quý Minh còn ham chơi.”
Sau khi Đỗ di nương rời đi, Dương Quý Minh không khỏi nói thầm: “Di nương đột nhiên bảo phải về kinh, chẳng lẽ bà đã âm thầm giao dịch với ai?”
Thượng Gia Ngôn nhẹ giọng cười: “Có khi là bị ngươi đoán trúng rồi.”
Ngày hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn thức dậy từ khi trời còn chưa sáng rồi chạy tới ngôi chùa ở ngoại thành kia.
Hôm qua Ngô Lượng đã tới đó trước, còn thay bọn họ cúng một số tiền nhang đèn lớn. Thế nên sáng nay, trụ trì đích thân chờ bọn họ đến thắp hương.
Sau khi dâng hương, Thượng Gia Ngôn cầm ống rút thẻ.
Là xăm thượng thượng.
Ngắn ngủi mấy ngày, từ xăm hạ hạ biến thành xăm thượng thượng, Thượng Gia Ngôn không khỏi mừng thầm, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại chút bất an. Vì thế y lại rút thêm một thẻ nữa, vẫn là xăm thượng thượng.
Y rút thêm một lần, vẫn là thượng thượng.
Thấy y không có ý định bỏ ống thẻ xuống, Dương Quý Minh không khỏi bồn chồn.
Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn sinh nghi, nói một câu “Xin Phật tổ tha tội”, sau đó đổ hết thẻ trong ống tre ra.
“A di đà Phật.” Trụ trì niệm một tiếng, bảo tiểu sa di đi lấy một ống thẻ khác tới.
Thượng Gia Ngôn lườm Dương Quý Minh, cất hết xăm vào trong ống. Dương Quý Minh chột dạ quỳ xuống trước tượng Phật xin lượng thứ. Ngô Lượng nhận lệnh đi đánh tráo thẻ xăm cúi đầu đứng lặng ở đằng sau.
Tiểu sa di cầm một ống thẻ khác tới, Thượng Gia Ngôn xin xăm lần nữa.
Xăm trung hạ.
Bọn họ ra chỗ giải quẻ. Lúc này, chùa đã mở cửa, thiện nam tín nữ lục tục tiến vào dâng hương.
“Mò trăng trong nước phí công, dã tràng xe cát vẫn không được gì. Đừng nói lời thừa, tất cả chỉ là vô nghĩa.”
Trụ trì nói với bọn họ: “Lá xăm này có nghĩa là cố sức cũng chẳng được gì. Thí chủ, mọi việc đừng nên cưỡng cầu, cứ bình tĩnh chờ cơ hội.”
Thượng Gia Ngôn đáp: “Đa tạ đại sư.”
Khi xuống núi, thấy Thượng Gia Ngôn lạnh mặt, Dương Quý Minh không khỏi căng thẳng. Y đang cố tình lờ hắn đi, ai bảo hắn tự tiện đổi thẻ trong ống chứ. Mãi đến lúc chuẩn bị vào thành, y mới bố thí cho hắn một ánh mắt.
“Chúng ta đến chỗ Tề thúc một chuyến, từ biệt ông ấy rồi hãy trở về.”
“Được.” Dương Quý Minh mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: y đã bằng lòng nói chuyện với mình, hẳn là không còn vấn đề gì nữa.
Hắn ghé lên người Thượng Gia Ngôn, tội nghiệp nói: “Cảnh Thước, về sau nếu ta làm ngươi giận, ngươi cứ đánh ta mắng ta, nhưng đừng phớt lờ ta.”
Thượng Gia Ngôn đẩy tay hắn ra, trách mắng: “Ngươi còn muốn chọc ta tức giận nữa à.”
“Không phải, ta nói sai rồi, ta nào dám chọc ngươi?”
“À, thì ra là không dám.”
“Không phải, là không nỡ thôi.”
“Hừ.”
Đến cửa thành, bọn họ vô tình gặp Tề Đại Lực và Trương Cừ đi tới từ phía đối diện.
Dương Quý Minh xuống xe ngựa, thấy hai người kia mang theo tiền giấy nhang đèn, bèn hỏi: “Tề thúc, các ngươi đi… cúng bái à?”
Tề Đại Lực tập tễnh từng bước, chậm rãi đáp: “Đúng vậy, đi đốt cho con ta một ít tiền.”
Thượng Gia Ngôn ngồi trên xe, nói với bọn họ: “Tề thúc lên xe ngựa đi, chúng ta đi cùng với ngươi.”
Tề Đại Lực vội bảo: “Làm thế không thích hợp, không dám làm phiền thiếu gia và thiếu phu nhân.”
Thượng Gia Ngôn lại nói: “Không sao, Tề thúc lên xe đi.”
Dương Quý Minh nửa đẩy nửa khuyên Tề Đại Lực lên xe ngựa, sau đó tự hắn cũng trèo lên.
Ở lưng chừng núi, có mấy ngôi mộ mọc sát cạnh nhau.
Tề Đại Lực quỳ xuống: “Bà ơi, trước khi về kinh, khâm sai đại nhân đã hứa với ta, ông ấy nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cả nhà chúng ta, sẽ trừng trị kẻ ác. Bà và bọn nhỏ yên tâm lên đường đi thôi.”
Gió lạnh cỏ hoang, mộ phần bị bủa vây bởi một luồng không khí hiu quạnh và lạnh lẽo.
Dương Quý Minh nhìn bóng lưng già nua của Tề Đại Lực, nghĩ đến ông phải đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng lại dâng lên bao nhiêu đợt sóng.
Thượng Gia Ngôn phát hiện tâm trạng của hắn thay đổi, vội cầm bàn tay hắn.
Lúc về thành, bọn họ đưa Tề Đại Lực và Trương Cừ đến tận nhà rồi mới quay về Đỗ phủ.
Buổi tối, Thượng Gia Ngôn hỏi Dương Quý Minh: “Hôm nay thấy mộ phần người nhà của Tề thúc, có phải ngươi cảm thấy tứ thúc và Dương Thần đáng chết vạn lần không?”
Dương Quý Minh gật đầu, căm giận bất bình: “Bọn họ đúng là tội đáng muôn chết.”
Thượng Gia Ngôn thầm than, nói: “Bọn họ quả thật đáng chết, nhưng việc chúng ta gặp Tề thúc hôm nay cũng chẳng phải vô tình.”
Y có thể trêu đùa Dương Quý Minh ngốc nghếch, nhưng người khác thì không.
“Sao cơ?” Dương Quý Minh hơi sửng sốt.
“Ta sai Ngô Lượng đi hỏi thăm Trương Cừ rồi. Sáng nay có người tới gặp Tề thúc, sau đó Tề thúc mới vội vàng đi mua đồ cúng rồi ra khỏi thành.”
Dương Quý Minh kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Bọn họ sợ ta về kinh sẽ chạy án cho tứ thúc sao?”
“Một mặt là sợ chúng ta không chịu nổi sức ép của Hầu phủ, quay về xin xỏ cha ta. Hai là thúc giục chúng ta về kinh, lo chúng ta nấn ná thêm ở Tô Châu.”
“…” Dương Quý Minh phẫn nộ.
“Đừng tức giận, chúng ta cứ lên đường vào ngày mai đúng như kế hoạch thôi.”
“Người có thể khiến Tề thúc bôn ba, trừ ngoại công thì còn ai nữa! Nhưng ta không hiểu rốt cuộc là tại sao? Có phải vì Đỗ Bảo Vinh và Đỗ Hoằng Nghị không?” Dương Quý Minh thở phì phì nói: “Ngoại công sợ ta đối phó với bọn họ?”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Sợ ngươi chó cắn chó.”
Dương Quý Minh cúi đầu, đặt cằm lên hõm vai Thượng Gia Ngôn, vẻ mặt rất cần an ủi.
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, vỗ đầu hắn: “Đừng buồn bực nữa, sáng mai chúng ta sẽ lên đường, nghỉ ngơi sớm chút đi.”