*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi*****Khi Thượng Gia Ngôn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Y nhìn xuyên qua màn giường để nắm bắt độ sáng trong phòng. Nhưng vì không xác định được nên y nghiêng người trườn qua Dương Quý Minh nằm ở bên ngoài để vén màn lên.
Giờ phút này, ánh nắng dịu nhẹ của trời thu đã hơi chói mắt. Sao y có thể dậy muộn ngay ngày thứ hai sau lễ thành hôn, đây không phải là tự sinh chuyện để người ta đàm tiếu hay sao?
Cảm giác đau nhức lan ra toàn cơ thể, Thượng Gia Ngôn tức giận nhéo mặt Dương Quý Minh.
Khuôn mặt này, lúc ngủ còn rất anh tuấn.
Thượng Gia Ngôn thả lỏng tay, nhịn đau ngồi dậy.
Trên người hoàn toàn khô ráo. Thương Gia Ngôn mơ màng nhớ lại, đêm qua khi y đang nửa tỉnh nửa mê, Dương Quý Minh đã giúp y tắm rửa. Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của y lại đỏ bừng.
Hôm nay, Dương Quý Minh vẫn ấn Thượng Gia Ngôn về giường như hôm qua. Khác biệt chính là, lần này hắn trực tiếp ôm y vào ngực.
Thượng Gia Ngôn giãy dụa muốn đứng lên, vội nói: “Muộn rồi, phải đi thỉnh an mẫu thân nữa.”
“Ta đã sai người đi viện chính xin phép rồi, mẫu thân bảo ngươi không cần thỉnh an mỗi sáng.”
Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Dù vậy cũng phải rời giường.”
“Lưng có đau không?” Dương Quý Minh cố tình nói sang chuyện khác, vừa nói vừa xoa thắt lưng y.
“Có.” Thượng Gia Ngôn vùi mặt vào ngực hắn, vừa hưởng thụ hắn phục vụ, vừa nói: “Đều tại ngươi.”
“Tại ta.” Dương Quý Minh hôn lên khóe miệng y: “Ta bôi thuốc cho ngươi lần nữa.”
Trong phút chốc, mặt Thượng Gia Ngôn đỏ rực lên, y vội vàng từ chối: “Ngươi đưa thuốc cho ta, ta tự bôi.”
“Ngươi không tiện, sẽ không bôi cẩn thận được.” Dứt lời, Dương Quý Minh liền quệt thuốc trong hộp, bôi cho y.
Thượng Gia Ngôn nghiêng người đối mặt với bức tường, vệt đỏ trên má không hề phai nhạt.
Ọc ọc, ọc ọc.
Hai người cùng sửng sốt.
Thượng Gia Ngôn lừa mình dối người: “Không phải bụng ta kêu, ngươi không nghe thấy gì cả.”
Dương Quý Minh cười không nhịn nổi, lật người y lại: “Là bụng ta kêu. Tức phụ, vi phu rất đói.”
“Vậy nhanh chóng rời giường rửa mặt, sau đó đi dùng bữa thôi.” Thượng Gia Ngôn chột dạ dời tầm mắt.
Dương Quý Minh cười ra thành tiếng, nhanh chóng đứng dậy mặc đồ rồi mang quần áo của Thượng Gia Ngôn qua.
“Ta mặc giúp ngươi.”
“Ta tự làm.” Thượng Gia Ngôn lấy đồ trong tay Dương Quý Minh, lườm hắn: “Ngươi quay sang chỗ khác.”
Thượng Gia Ngôn vừa mặc quần áo, vừa đỏ mặt oán thầm: sao người này lại khác hoàn toàn với sáng hôm qua vậy, chẳng đứng đắn chút nào!
Bọn họ rửa mặt chải đầu xong, bữa sáng vừa vặn được mang lên.
Thượng Gia Ngôn xoa lưng theo bản năng, bước đi cũng chậm hơn bình thường một chút.
Dương Quý Minh bế y lên, đi đến trước bàn ăn: “Ngồi ghế không thoải mái, ngồi trên đùi ta đi.”
Ngoài cửa, Cố ma ma lập tức giấu chiếc đệm ngồi đang cầm trong tay đi, xoay người, dứt khoát không vào hầu hạ nữa.
Thượng Gia Ngôn ngồi trên đùi Dương Quý Minh, đảo mắt nhìn người hầu kẻ hạ xung quanh. Tất cả nha hoàn và sai vặt đều cúi đầu, song vẫn không giấu được ý cười, nhất là Hòe An, đến bả vai cũng run lên.
Đã sống theo khuôn phép nhiều năm, trong phút chốc, Thượng Gia Ngôn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Y buồn bực nhéo bàn tay đang đặt trên eo mình một cái.
Dương Quý Minh lập tức hiểu ý, nói với hạ nhân: “Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, lui xuống cả đi.”
“Vâng.” Hạ nhân nhanh chóng rời đi.
Hòe An ra ngoài sau cùng, còn tri kỷ khép cửa phòng cho bọn họ.
Dương Quý Minh nói: “Đi cả rồi, đừng xấu hổ.”
“Ngươi còn dám nói?” Thượng Gia Ngôn sẵng giọng: “Đều tại ngươi, không thấy đám hạ nhân đang chê cười hay sao?”
“Bọn họ có chê cười đâu? Rõ ràng là hâm mộ mà.”
Dương Quý Minh đút một thìa cháo đậu đen cho Thượng Gia Ngôn: “Ta cố ý dặn nhà bếp nấu cho ngươi đấy, bên trong còn bỏ chút đường.”
“Hơi ngọt, nhưng cũng không tệ lắm.” Thượng Gia Ngôn ăn xong một thìa, lập tức lại có thìa cháo khác được đưa lên miệng.
Đến khi bát cháo vơi đi một nửa, y mới mím môi không chịu ăn nữa: “Ta no rồi.”
“Hôm nay gộp hai bữa trưa và sáng, nên cố ăn thêm một chút nữa đi.”
Được Dương Quý Minh dỗ dành, Thượng Gia Ngôn miễn cưỡng ăn hết một bát cháo.
Ợ…
Sau khi ăn xong, y ợ một cái thật no nê.
Dương Quý Minh cười khẽ, đặt y lên nhuyễn tháp (*) ở phòng trong rồi mới quay lại bàn ăn tiệu diệt một lượng đồ ăn lớn.
(*) Hình minh họa:
Thượng Gia Ngôn ngồi trên nhuyễn tháp, đợi đến khi Dương Quý Minh cơm nước xong xuôi mới nói muốn đi xem lễ lại mặt chuẩn bị đến đâu rồi.
Lễ lại mặt do đại phu nhân sai quản gia chuẩn bị, tuy nói là sửa soạn theo lệ phủ song vẫn chênh lệch rất nhiều.
Thượng Gia Ngôn xem danh sách quà biếu xong, thầm thở dài, cân nhắc xem phải bù thêm thế nào để không khiến người ta bàn tán.
Đúng lúc này, Dương Quý Minh cao giọng hô: “Nhị thẩm!”
Nhị phu nhân tươi cười đi tới: “Ồ, Quý Minh và Gia Ngôn đang xem lễ lại mặt à!”
“Nhị thẩm đến chơi.”
“Ầy! Hôm nay Gia Ngôn của chúng ta còn tươi tắn hơn hôm qua nữa, trông rất anh tuấn.” Nhị phu nhân trêu ghẹo.
“Nhị thẩm đừng giễu cợt ta.” Thượng Gia Ngôn mỉm cười.
“Để ta xem đại tẩu chuẩn bị cho thông gia những gì nào?” Nhị phu nhân vừa nói vừa nhìn Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Đại quản gia Tào Thụy vội sai gã sai vặt chạy tới viện chính bẩm báo. Không lâu sau, Lưu ma ma cũng đến.
Lưu ma ma cười nói: “Nhị phu nhân cũng ở đây à. Đại phu nhân nghe nói tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đến xem lễ lại mặt, sai ta nhanh chóng cầm cái này tới.”
Dứt lời, bà lấy cái hộp trong tay tiểu nha hoàn, mở ra cho mọi người xem: “Đây là cây nhân sâm trăm năm mà đại phu nhân quý nhất, đại phu nhân bảo gửi biếu lão gia và phu nhân nhà thông gia.”
Thượng Gia Ngôn vội nói: “Thứ này quá quý giá.”
Nhị phu nhân ở bên khẽ cười, khuyên nhủ: “Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối. À không, đây là quà tặng thông gia, cũng không phải cho tiểu bối các ngươi.”
Lưu ma ma cười phụ họa: “Nhị phu nhân nói rất đúng.”
Thượng Gia Ngôn do dự vài giây, quay sang nói với Lưu ma ma: “Đã khiến mẫu thân hao tâm rồi, cũng phiền Lưu ma ma chạy tới đây một chuyến.”
“Tam thiếu phu nhân khách sáo quá, ngài cứ từ từ xem lễ, ta trở về hồi báo với đại phu nhân đây.”
Lưu ma ma đi rồi, Thượng Gia Ngôn và Dương Quý Minh cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc lướt qua bên người Thượng Gia Ngôn, nhị phu nhân nhỏ giọng nói: “Nên cảm ơn mẹ chồng ruột của ngươi.”
Sau khi về phòng, Dương Quý Minh lo lắng hỏi: “Nhị thẩm thì thầm gì với ngươi vậy? Tuy lần này nhị thẩm đã giúp chúng ta, nhưng nhị thẩm và mẫu thân vốn bằng mặt không bằng lòng, ngươi đừng để bị cuốn vào phiền toái.”
“Người thực sự giúp đỡ chúng ta là di nương.”
“Hả?” Dương Quý Minh sửng sốt: “Di nương nhờ nhị thẩm ra mặt à?”
Thượng Gia Ngôn gật đầu.
“Ta còn tưởng nhị thẩm muốn đấu đá với mẫu thân chứ.”
“Di nương chu đáo, thông tuệ, lúc nào cũng lo nghĩ cho chúng ta.”
Dương Quý Minh ôm lấy thắt lưng Thượng Gia Ngôn, gục đầu xuống vai y, ngoan ngoãn hệt như một con chó bự.
“Có di nương, có ngươi, ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”
Thượng Gia Ngôn ôm lại hắn, đầu mày cuối mắt chan chứa ý cười.
“Thiếu phu nhân, Bạch…”
Thượng Gia Ngôn vội đẩy Dương Quý Minh ra. Hòe An đứng ngoài cửa, luống cuống xoay người sang chỗ khác.
Dương Quý Minh nhíu mày, kéo Thượng Gia Ngôn cùng ngồi xuống tháp, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Hòe An thấp thỏm đi tới, bẩm báo: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, Đỗ di nương sai Bạch Bình cô nương tới.”
Thượng Gia Ngôn nhéo tay Dương Quý Minh, lúc này sắc mặt hắn mới dễ nhìn hơn một chút.
Thượng Gia Ngôn nói: “Mời Bạch Bình cô nương vào đi.”
“Dạ.”
Sau khi vào phòng, Bạch Bình hành lễ với hai người, nói: “Đỗ di nương biết ngày mai tam thiếu phu nhân sẽ về lại mặt, vừa hay hôm nay lão gia gửi đặc sản Tô Châu tới, nên liền mang đi biếu các chủ tử trong phủ mỗi người một ít.”
Lời này có nghĩa là tất cả mọi người đều được chia phần, lão thái quân và đại phu nhân cũng biết chuyện.
“Thiếu phu nhân có thể giữ lại dùng hoặc thêm vào lễ lại mặt cho lão gia và phu nhân nhà thông gia, thế nào cũng được.”
Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, nhờ Bạch Bình cô thương cảm tạ di nương giúp ta.”
Bạch Bình sai người mang lễ vật vào.
Thượng Gia Ngôn xem thử, thấy ngoài đặc sản Tô Châu còn có mười cuộn Vân Cẩm (*) vô giá.
(*) Lụa Vân Cẩm: Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm, là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. “Thêu kim tuyến” là một thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Hình minh họa:
Lễ vật sang quý như thế, Thượng Gia Ngôn không dám nhận.
Bạch Bình liền nói: “Di nương bảo, lão gia và phu nhân nhà thông gia gả tam thiếu phu nhân cho tam thiếu gia của chúng ta, biếu quà gì cũng không thể coi là quý được.”
Dương Quý Minh nghe vậy thì lập tức gật đầu, nói với Thượng Gia Ngôn: “Đây là tấm lòng của di nương, cứ nhận đi.”
“Thứ này quý quá. Tấm lòng của Di nương ta xin nhận, cũng xin thay mặt phụ mẫu cảm tạ di nương.”
“Không dối gạt tam thiếu phu nhân, Vân Cẩm này, mỗi năm di nương nhà ta đều có hơn hai mươi cuộn, ngài hãy nhận đi.”
Nghe nàng nói thế, không chỉ Thượng Gia Ngôn mà đến cả Dương Quý Minh cũng phải đánh giá lại sự giàu có của Đỗ di nương.
Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn nhận mười cuộn Vân Cẩm.
Y chọn ra cuộn vải màu xanh ngọc, còn lại đều sai người đưa vào lễ lại mặt.
Dương Quý Minh nhìn cuộn vải Vân Cẩm màu xanh ngọc kia, nói: “Ngươi mặc màu gì cũng đẹp, xanh ngọc cũng rất hợp với ngươi.”
“Đây là để lại cho ngươi.”
Dương Quý Minh tròn mắt, đôi con ngươi như bắn từng chùm sáng vào bàn tay của Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn lườm hắn: “Ta không biết nữ công, chỉ biết bảo tú nương may y phục.”
“Ta chỉ muốn nói, Cảnh Thước để lại một cuộn may áo cho mình đi.” Dứt lời, hắn bước lên chọn ra cuộn vải màu lam.
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, sai Tử Ngọc mang hai cuộn vải này đi.
Sau đó, y quay sang nói với Dương Quý Minh: “Di nương tặng quà đắt giá như thế, chúng ta cũng nên hồi đáp chút gì đó. Quý Minh, ngươi có biết di nương thích gì hoặc thiếu cái gì không?”
Dương Quý Minh ôm lấy đối phương: “Thiếu cháu trai cháu gái.”
Thượng Gia Ngôn đỏ mặt, một tay ôm lấy cổ hắn, tay còn lại nện lên vai hắn một cái: “Không được tuyên dâm giữa ban ngày.”
“Thì chờ tối vậy.” Dương Quý Minh cười đến là bỉ ổi.
Thượng Gia Ngôn lườm hắn đầy ghét bỏ: “Ngày mai phải lại mặt rồi, đêm nay người ngủ một mình ở gian ngoài đi.”
Dương Quý Minh lập tức cúi đầu, đáng thương nói: “Từ khi có tức phụ, ta không ngủ một mình được.”
“Ta sắp xếp thông phòng cho ngươi nhé, muốn gã sai vặt hay nha hoàn?” Thượng Gia Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc hỏi câu này, thật ra y cũng rất bồn chồn.
Cũng may, Dương Quý Minh không khiến cho y thất vọng.
“Ta ngủ một mình ở gian ngoài.”
Tối đến, Thượng Gia Ngôn sai Hòe An trải giường chiếu ở gian ngoài, Dương Quý Minh ra đó ngủ một mình.
Nhưng chưa được một khắc, người nọ đã lén lút chui vào gian trong, bò lên giường, kéo Thượng Gia Ngôn vào lòng.
Thượng Gia Ngôn gạt bàn tay đang ôm chặt mình ra: “Đã bảo đêm nay ngủ ở gian ngoài cơ mà?”
“Thì vừa ngủ ở gian ngoài rồi đó.”
“Ngươi xấu lắm.”
“Tức phụ, sáng mai phải về lại mặt đấy, mau ngủ đi thôi.”
Thượng Gia Ngôn hừ một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh hôn lên môi y một cái rồi mới cam lòng đi vào giấc ngủ.