Edit: Mimi – Beta: Chi*****Hai huynh đệ Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy đi vào Hình bộ, Thượng Gia Văn càng khóc lóc kể lể, nhất quyết nói mình chẳng biết gì.
Vì thiếu chứng cứ, Hứa Nhất Hoàn buộc phải thả Thượng Gia Văn, nhốt Tề Nguyệt vào đại lao Hình bộ.
Cùng ngày, Văn Húc tới Võ Mục Hầu phủ gặp Thượng Gia Ngôn.
Hai người nói chuyện riêng gần một canh giờ. Sau khi Văn Húc rời đi, Thượng Gia Ngôn lại nghe được tin tức truyền đến từ Hình bộ, cân nhắc một phen, y quyết định tới phủ Thành Quốc Công.
Cố ma ma thấy y mang theo Hòe An và Ngô Quang, Ngô Lượng ra ngoài, trong lòng không yên, bèn sai người tới Hình bộ báo cho Dương Quý Minh.
Lúc Dương Quý Minh nhận được tin, Thượng Gia Thụ cũng có mặt. Hai người lập tức dắt theo vài sai nha tới phủ Thành Quốc Công.
Bên kia, vừa tới nơi, Thượng Gia Ngôn đã nhắc tên Văn Húc, Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy liền mời y vào trong.
Thượng Gia Ngôn nói: “Không dối gạt hai vị, hôm nay Văn Húc đã đến tìm ta.”
Mã Dực Huy vội vàng hỏi: “Y nói gì với ngươi?”
Mã Dực Nghiêm hắng giọng, mềm mỏng nói: “Dương thiếu phu nhân, tam đệ ta là người nóng nảy, xin đừng trách tội. Không biết hôm nay Dương thiếu phu nhân đến có gì chỉ giáo.”
“Không sao.” Thượng Gia Ngôn thản nhiên đáp: “Hôm nay ta tới vì chuyện con dấu Thế tử.”
Mã Dực Huy nóng vội, định lên tiếng hỏi, lại bị Mã Dực Nghiêm dùng ánh mắt cản lại, dù trong mắt hắn cũng ánh lên vẻ nôn nóng. Cả hai huynh đệ này đều rất muốn tìm được con dấu kia.
Mã Dực Nghiêm lên tiếng: “Xin Dương thiếu phu nhân cứ nói thẳng.”
Thượng Gia Ngôn thản nhiên nói: “Chẳng hay hai vị có nghe nói Võ Mục Hầu phủ có một vị di nương chết bất đắc kỳ tử, tình trạng lúc chết giống hệt Thành Quốc Công không?”
Mã Dực Nghiêm gật đầu: “Có nghe qua.”
Thượng Gia Ngôn tiếp tục: “Ta hoài nghi hung thủ là một người, hoặc hai người có quan hệ mật thiết với nhau.”
Mã Dực Nghiêm lại bảo: “Dương thiếu phu nhân muốn chúng ta làm gì?”
“Nói chuyện với người thông minh quả nhiên rất thoải mái.” Thượng Gia Ngôn khẽ nhếch khóe miệng: “Ta muốn tìm ra hung thủ.”
“Dương thiếu phu nhân hoài nghi hung thủ là người của phủ Quốc Công sao? Chẳng lẽ muốn ám chỉ tiểu tẩu tử?” Mã Dực Nghiêm biết rõ còn cố hỏi.
Thượng Gia Ngôn cười nhạt, nói: “Nếu hai vị thiếu gia không thể tìm ra hung thủ hại chết Thành Quốc Công, vậy thì dù có nắm được con dấu Thế tử, e là cũng không có tác dụng.”
Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Không lâu sau, Thượng Gia Văn bị mời tới đây.
Y thấy Thượng Gia Ngôn ngồi trên ghế, còn được Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy dùng lễ tiếp đãi, không khỏi sinh lòng ghen tỵ.
Mã Dực Nghiêm lên tiếng trước: “Tiểu tẩu tử, Dương thiếu phu nhân tới vì có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thượng Gia Văn gật đầu với Mã Dực Nghiêm rồi nhìn về phía Thượng Gia Ngôn, thản nhiên hỏi: “Nhị ca muốn nói gì với ta?”
Thượng Gia Ngôn lạnh lùng bảo: “Tam đệ, ta không vòng vo với ngươi làm gì, ngươi lợi dụng Tề Nguyệt hãm hại ta, vụ này tính thế nào?”
Thượng Gia Văn hơi sửng sốt, không ngờ y lại trực tiếp vạch trần mình trước mặt mọi người: “Ta không hiểu nhị ca đang nói gì.”
Thượng Gia Ngôn cười lạnh: “Dù có hiểu hay không, hôm nay ngươi cũng không thể làm lơ chuyện này.”
Thượng Gia Văn hiểu Thượng Gia Ngôn, Thượng Gia Ngôn cũng rất hiểu Thượng Gia Văn. Y cố tình lộ vẻ khinh thường, từ vẻ mặt đến lời nói đều không ngừng kích thích đối phương.
Thượng Gia Văn lại nói: “Đây là phủ Thành Quốc Công, nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều có mặt, nhị ca không thể làm bừa được đâu.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Vì con dấu Thế tử, hai vị thiếu gia đây ắt sẽ biết phải làm sao.”
Hạ nhân phủ Quốc Công giơ tay đóng cửa, vẻ mặt ai cũng cực kỳ nghiêm nghị.
Thượng Gia Văn cảm nhận được nguy hiểm, lại thấy vẻ châm biếm lộ rõ trên gương mặt Thượng Gia Ngôn, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Dựa vào đâu?!
Dựa vào đâu cái tốt đều để Thượng Gia Ngôn chiếm? Chỉ vì y chui ra từ bụng chính thê sao?
Khi còn bé, Thượng Gia Ngôn bị cho uống thuốc mang thai, mẹ cả không chỉ đuổi di nương của y đi, còn buộc y cùng uống thuốc. Sau khi lớn lên, y cho Thượng Gia Ngôn uống thuốc vô sinh, mẹ cả không nói hai lời liền gả y cho người chết làm tiểu thiếp.
Nghĩ lại xem, cuộc sống của Thượng Gia Ngôn thế nào? Tiền hô hậu ủng, phu quân thương yêu. Mà y thì sao? Làm thiếp cho người chết còn bị cha chồng vấy bẩn!
Mã Dực Nghiêm lạnh lùng nói: “Tiểu tẩu tử, ngươi thừa nhận đi, ít ra còn giữ được chút thể diện.”
Thượng Gia Văn phì một tiếng, sau đó lại cười phá lên, cười đến nước mắt giàn giụa, cười khàn cả giọng: “Thể diện? Ta còn thể diện sao? Từ lúc gả cho người chết làm thiếp, từ lúc bị lão súc sinh kia vấy bẩn, ta đã không còn thể diện nữa rồi.”
Thượng Gia Ngôn không khỏi sửng sốt, căm giận nhìn về phía Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy.
Thượng Gia Văn đến gần Thượng Gia Ngôn: “Ngươi không cần trưng vẻ mặt đó ra, ta đi tới bước đường này, chẳng phải ngươi rất chờ mong sao?”
“Chuyện di nương ngươi làm, ta chưa bao giờ giận chó đánh mèo với ngươi. Tất cả hậu quả hôm nay, đều là ngươi gieo gió gặt bão.”
Thượng Gia Văn cười ha hả, đột nhiên trong tiếng cười lại lộ vẻ xót xa: “Nhị ca, từ nhỏ ngươi và ta đã chung hoạn nạn. Ngươi xui xẻo, ta cũng phải chịu tội theo ngươi. Mà lúc ngươi vui vẻ, ta cũng coi như được yên ổn mấy ngày. Ta biết ta không sống nổi, mà ta cũng chẳng muốn sống lâu rồi. Hay là nhị ca cùng xuống địa ngục với ta đi.”
Lời còn chưa dứt, Thượng Gia Văn đã vẩy gói thuốc bột giấu trong ngực áo ra.
Ngô Quang nhanh nhẹn đá bay y. Hòe An vội vã dùng thân mình che chắn cho Thượng Gia Ngôn. Ngô Lượng dùng tay bịt mũi miệng, bảo vệ hai người bọn họ.
Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy lùi về phía Thượng Gia Ngôn theo bản năng.
Thuốc bột do Thượng Gia Văn hắt ra cũng bị đá văng theo y, bay đầy trong không khí.
Không lâu sau, những gia đinh hít phải loại bột này đều lần lượt phát cuồng, thất khiếu chảy máu mà chết. Thượng Gia Văn cũng hít vào một lượng bột lớn, cuối cùng chết vì chính phấn độc mình vung ra.
Lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng. Thượng Gia Thụ nhanh tay giữ Dương Quý Minh đang vội vã xông vào lại. Hai người bịt chặt mũi miệng, đi đến bên cạnh Thượng Gia Ngôn.
Quan sát cảnh tượng trong phòng, Dương Quý Minh lo lắng nhìn Thượng Gia Ngôn, dắt y chậm rãi dịch ra bên ngoài. Những người khác cũng bịt mũi miệng, từ từ đi ra.
Vừa lúc có Thái y đến phúng viếng chẩn mạch cho bọn họ, xác nhận bọn họ đều không đáng ngại.
Được Thái y chỉ dẫn, Thượng Gia Thụ chỉ huy gia đinh và nha dịch đi rửa sạch hiện trường, dọn thi thể các gia đinh thiệt mạng và Thượng Gia Văn ra ngoài.
Nha hoàn của Thượng Gia Văn khai hết mọi chuyện với Thượng Gia Thụ.
Thành Quốc Công làm nhục Thượng Gia Văn trước, sau đó Thượng Gia Văn hạ độc giết ông ta. Thành Quốc Công chết, Thượng Gia Văn lại lợi dụng tứ phu nhân phủ Võ Mục Hầu giết Triệu di nương bằng thuốc độc nhằm giá họa cho Thượng Gia Ngôn.
Từ lúc Dương Chính Bằng bị bắt, Thượng Gia Văn và tứ phu nhân La thị đã bắt đầu móc nối với nhau, mục đích chung chính là đối phó với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Thụ không thích Thượng Gia Văn thật, nhưng chuyện như vậy xảy ra, hắn buộc phải giữ thể diện cho y, cũng là bảo vệ danh dự của nhà họ Thượng.
Huynh đệ Mã gia cũng muốn giữ danh dự cho Thành Quốc Công phủ, đương nhiên cũng muốn giấu chuyện Thành Quốc Công làm nhục con dâu. Hai nhà Mã – Thượng thống nhất quan điểm, không tiếp tục truy cứu công khai nữa.
Dương Quý Minh ôm chặt lấy Thượng Gia Ngôn, vừa lo vừa giận, nói: “Ngươi còn để bản thân gặp nguy hiểm, ta sẽ, ta sẽ…”
Thượng Gia Ngôn sờ đầu hắn, dịu dàng cười, hỏi: “Ngươi sẽ thế nào?”
“Sẽ phạt ngươi ba ngày không xuống giường được.”
Thượng Gia Ngôn bật cười.
“Ngươi còn cười!” Dương Quý Minh tức giận nhìn y: “Ngươi có biết vừa rồi ta sợ thế nào không, ngộ nhỡ ngươi gặp chuyện chẳng lành, ngươi bảo ta phải làm thế nào?”
Thượng Gia Ngôn vùi đầu vào cổ hắn, cọ cọ: “Được rồi, ta hứa với ngươi, sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Khụ khụ! Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Nghe tiếng Thượng Gia Thụ, Thượng Gia Ngôn chậm rãi rời khỏi vòng tay Dương Quý Minh nhưng vẫn dựa sát vào người hắn.
Thượng Gia Ngôn biết Dương Quý Minh hoảng sợ thật sự, thực ra chính y cũng vậy.
Khoảnh khắc Thượng Gia Văn lấy gói thuốc bột ra đúng là chỉ mành treo chuông, cực kỳ nguy hiểm. Nếu Ngô Quang chậm một bước, giờ phút này y và Dương Quý Minh đã âm dương cách biệt rồi.
Dương Quý Minh nói: “Đại ca, ta muốn đưa Cảnh Thước về phủ trước.”
Thượng Gia Thụ nhìn Thượng Gia Ngôn, khẽ gật đầu: “Các ngươi về đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được.”
“Vậy làm phiền đại ca.”
Dương Quý Minh không khách sáo với Thượng Gia Thụ, nhanh chóng đưa Thượng Gia Ngôn đi.
Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy ngăn bọn họ lại: “Dương thiếu phu nhân, chuyện con dấu của đại ca ta, ngươi còn chưa nói rõ.”
Dương Quý Minh kéo Thượng Gia Ngôn ra phía sau: “Hôm nay nhà ta đã rất hoảng sợ, chuyện khác ngày sau hãy nói.”
Thượng Gia Ngôn lại nói với bọn họ: “Văn Húc nói, y nhớ thế tử từng kể, con dấu Thế tử đang gửi ở ngân hàng tư nhân Ngũ Phúc.”
Mã Dực Nghiêm và Mã Dực Huy ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc tột cùng. Nhưng khi bọn hắn vội vã tới ngân hàng tư nhân Ngũ Phúc, thứ đang chờ đợi chẳng phải tiền tài, mà là giấy nợ của Thành Quốc Công phủ.
Thượng Gia Thụ thở dài. Xử lý xong chuyện ở Thành Quốc Công phủ, hắn sai người về Đại Lý tự bẩm báo với Đại Lý tự khanh, còn bản thân đi Hình bộ một chuyến.
Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, Thượng Kính Trình như già đi rất nhiều. Ông chủ động nhận xử lý chuyện bên Võ Mục Hầu phủ, đích thân đi gặp Dương Chính Nghĩa.
Mà lúc biết được chân tướng, tâm trạng Dương Chính Nghĩa cũng vô cùng phức tạp. Tuy ông đau lòng Triệu di nương, nhưng so với vinh nhục cả gia tộc, thiếp thất vẫn rất nhỏ bé.
Bàn bạc xong xuôi, bọn họ quyết định dừng mọi chuyện tại đây.
Nhưng khi diện thánh, Hứa Nhất Hoàn lại bẩm báo toàn bộ.
Hoàng đế nghe được thì thổn thức không thôi, nói: “Mã Ngọc Xuyên có chết cũng không hết tội.”
Hôm sau, Hoàng đế tùy tiện tìm cớ tước bỏ phong hiệu của Thành Quốc Công phủ.
Trong Võ Mục Hầu phủ, Dương Chính Nghĩa kể lại mọi chuyện cho lão thái quân nghe.
Dương Chính Nghĩa nói: “Mẫu thân, Võ Mục Hầu phủ chúng ta suýt trở thành gia đình quyền quý thứ hai bị tước đi phong hiệu.”
Lão thái quân sợ hãi: “Không ngờ nhà lão tứ lại dám cả gan làm loạn. Ngươi yên tâm, ta biết phải làm thế nào. Tước vị Võ Mục Hầu của phủ chúng ta, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào tước đoạt, ít nhất là khi ta còn sống!”
Những lời khác, Dương Chính Nghĩa không cần nói nữa.
Rất nhanh, lão thái quân đã sai người đưa tứ phu nhân ra điền trang ở ngoại thành, đồng thời đưa lục tiểu thư Dương Uyển Linh về chỗ mình nuôi dưỡng.