Edit: Mimi – Beta: Chi*****Đêm trước thọ yến của đại phu nhân, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn trở lại Hầu phủ.
Vài tiểu nha hoàn ở lại Trầm Hương viện quét tước trong ngoài cẩn thận một lần. Tuy chủ tử không ở đây các nàng rất nhàn hạ, nhưng chủ tử trở về, các nàng cũng rất vui. Đâu phải chủ tử nào cũng dễ hầu hạ và hay ban thưởng như phu phu Dương Quý Minh.
Cố ma ma lôi kéo mấy tiểu nha hoàn hỏi thăm tình hình trong phủ.
“Mấy hôm trước thất thiếu gia ngã xuống nước, sau đó đã được lão thái quân đón về Phúc Hỉ đường.”
“Ngã vào hồ nước ở hoa viên phía sau nhà à?” Cố ma ma sửng sốt, hồ nước kia không sâu, hơn nữa còn có rào chắn xung quanh.
“Đúng thế. Sau khi được cứu lên, thất thiếu gia đã bị bệnh. Lão thái quân trách đại phu nhân không chăm sóc tốt cho thất thiếu gia nên đã đón thất thiếu gia về nuôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Đại thiếu phu nhân trở về Võ Ninh Hầu phủ một chuyến, hôm sau đại phu nhân cũng về theo.”
“Phía Mặc Lệ hiên thì sao?”
“Không có gì đặc biệt. Nhị thiếu phu nhân có thai, người đến tặng quà không ít.”
“Bồ Hà viện thế nào?”
“Hai vị di nương đóng cửa không ra ngoài. Hầu gia cũng không tới. Mấy ngày nay, Bồ Hà viện cũng thanh nhàn như Trầm Hương viện của chúng ta.”
Cố ma ma gật đầu, đi báo lại mọi chuyện cho Thượng Gia Ngôn.
Dương Quý Minh ở bên cũng nghe được, hỏi: “Thiếu Minh không sao chứ?”
Cố ma ma trả lời: “Nghe nói đã không sao nữa rồi.”
Dương Quý Minh quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Sáng mai chúng ta tới Phúc Hỉ đường thỉnh an, tiện thăm thất đệ và lục muội.”
“Được.”
Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày, bảo với Cố ma ma: “Ngày mai trong phủ sẽ đông khách khứa, nhất định phải dặn dò mọi người cẩn thận một chút.”
“Thiếu phu nhân yên tâm, chúng ta đều hiểu. Ngài và thiếu gia đi nghỉ sớm đi.” Cố ma ma xót xa công tử nhà mình phải phiền lòng vì những việc vặt vãnh trong Hầu phủ, cũng may cô gia rất thương tức phụ.
Dương Quý Minh tắt đèn nằm ở phía ngoài, thấy Thượng Gia Ngôn trằn trọc bèn ôm y vào lòng.
“Còn đang suy nghĩ chuyện Cố ma ma vừa bẩm báo à?”
“Ta lo yến tiệc ngày mai.”
“Không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Ngươi là thiếu gia Hầu phủ, vinh nhục cũng gắn liền Hầu phủ.”
“Không quan tâm.”
“Ngươi đấy, vô tâm vô phế, chẳng biết là tốt hay xấu nữa.” Thượng Gia Ngôn đấm nhẹ vào ngực hắn.
Dương Quý Minh bắt lấy tay y, tội nghiệp lên án: “Ngươi lại đánh ta.”
“Vậy ngươi có cho ta đánh không?”
“Thoải mái đi.”
Dứt lời, Dương Quý Minh liền lật úp người, đè lên Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn đẩy hắn: “Còn quậy là cho ngươi ra thư phòng ngủ một mình, ngày mai bận lắm, phải dậy sớm đấy.”
“Không quậy không quậy, ngươi cũng đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng, ngủ đi.” Dương Quý Minh vừa nói, vừa đắp lại chăn cho cả hai.
Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng, Hòe An ở bên ngoài đã đánh thức bọn họ.
Thượng Gia Ngôn kéo Dương Quý Minh rời giường, sửa soạn xong thì lập tức tới viện chính chúc thọ đại phu nhân.
Đại phu nhân lộ vẻ vui mừng, hiền hòa nói với bọn họ mấy câu.
Dương Bá Danh và Khương Thư Viện dắt hai con nhỏ đến. Đại thiếu phu nhân cười, nói: “Vẫn là tam đệ và đệ muội tới sớm.”
Dương Quý Minh bế Dương Thần Hiên còn quấn tã lên: “Tiểu tử này thật đáng yêu.”
Dương Thần Hiên phun bong bóng vào mặt hắn, nước miếng cũng chảy ra.
Dương Quý Minh cười vang: “Tiểu Hiên Nhi đói bụng rồi đúng không?”
Khương Thư Viện ôm lấy đứa nhỏ, vừa lau miệng cho nó, vừa cười: “Tiểu hài tử đều như vậy, khi đói bụng Hiên Nhi sẽ khóc.”
“Đại tẩu, Hiên Nhi thật thông minh.” Dương Quý Minh cảm thấy khá thần kỳ, đại ca và đại tẩu của hắn là biểu huynh muội, nhưng hai đứa trẻ họ sinh ra đều có vẻ rất bình thường.
Khương Thư Viện cười càng tươi, nói: “Mai kia tam đệ và đệ tức sinh con, đứa nhỏ sẽ càng thông minh.”
Dương Quý Minh cười ha ha: “Nhờ lời may mắn của đại tẩu.”
Thượng Gia Ngôn lặng lẽ nhéo lưng Dương Quý Minh, khiến hắn đau đến nhe răng.
“Tam đệ làm sao vậy?”
“Không sao, cảm tạ đại tẩu quan tâm.” Dương Quý Minh cười.
“Mẫu thân, con và Cảnh Thước tới Phúc Hỉ đường một chuyến, sau đó sẽ trở lại với người.”
Đại phu nhân gật đầu: “Các ngươi đi đi, lát nữa khách khứa đến, các ngươi hỗ trợ tiếp đón là được, không cần trở lại chỗ ta.”
“Vâng, chúng con xin phép.”
Rời khỏi viện chính, Dương Quý Minh cảm thán: “Hôm nay tâm trạng của đại phu nhân thật tốt, thậm chí còn cười với chúng ta.”
Thượng Gia Ngôn cúi đầu bước đi, không để ý đến hắn.
Dương Quý Minh tiếp tục nói: “Hy vọng lát nữa lão thái quân cũng đáp lại chúng ta một khuôn mặt tươi cười, đừng ra vẻ như chúng ta nợ bà ấy một sọt bạc.”
Không nghe được lời đáp, Dương Quý Minh nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Gia Ngôn: “Sao vậy, hình như ngươi đang không vui?”
Thượng Gia Ngôn bĩu môi, muốn nói lại thôi, vài giây sau mới mở miệng: “Ngươi rất thích trẻ con đúng không?”
Dương Quý Minh hơi giật mình, cân nhắc cẩn thận mới đáp: “Cũng bình thường, không quá thích, cũng không chán ghét.”
Thượng Gia Ngôn hừ một tiếng.
Dương Quý Minh dịu giọng nói: “Nửa năm nay sức khỏe đã được bồi dưỡng rất tốt rồi, ngươi đừng vội, tự nhiên sẽ có thôi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng.
Khi bọn họ đến Phúc Hỉ đường, lục tiểu thư Dương Uyển Linh và thất thiếu gia Dương Thiếu Minh đều đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt lão thái quân.
Phu phu hai người thỉnh an lão thái quân xong, Dương Quý Minh mới quay sang cười với đệ đệ và muội muội: “Lục muội và thất đệ lớn hơn nhiều nhỉ?”
Dương Thiếu Minh hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Dương Uyển Linh cười, nói: “Tam ca tinh mắt thật, thất đệ cao lên nhiều.”
Lão thái quân ôn hòa với Dương Uyển Linh, lại quay sang bảo Dương Thiếu Minh: “Tam ca nói chuyện với ngươi, ngươi phải thế nào?”
Dương Thiếu Minh không cam lòng quay đầu, gọi một tiếng: “Tam ca.”
Dương Quý Minh gãi đầu: “Thất đệ đang trách ta chuyện của Triệu di nương à? Hung thủ hại di nương ngươi, một người đã chết, một người đã bị lão thái quân đưa đến điền trang rồi.”
“Quý Minh, Quý Minh!”
Dương Quý Minh không màng lão thái quân lớn tiếng ngăn cản, nói hết mọi chuyện ra. Hắn thầm nghĩ, cần gì phải giấu diếm hộ tứ phu nhân, vì cái hòa hảo giả tạo mà khiến đệ đệ hiểu lầm mình cùng Cảnh Thước?
Quả nhiên, Dương Thiếu Minh lập tức hỏi: “Ai đã hại chết di nương ta?”
Lão thái quân tái mặt, nói với người hầu: “Mang thất thiếu gia xuống.”
Nha hoàn và vú nuôi hầu hạ Dương Thiếu Minh vội vàng nửa khuyên nửa kéo nó đi.
Dương Quý Minh lại bảo: “Chuyện này đâu phải bí mật, tổ mẫu cần gì giấu diếm? Thất đệ, người hại chết Triệu di nương chính là tứ thẩm của chúng ta.”
Lão thái quân gầm lên: “Dương Quý Minh!”
Dương Uyển Linh vừa cuống vừa tức: “Ngươi đừng nói bậy!”
Dương Thiếu Minh sững sờ tại chỗ, dùng sức tránh thoát vú nuôi, chạy vội đến trước mặt lão thái quân: “Lão thái quân, lời tam ca nói có phải sự thật không?”
Lão thái quân cố gắng dịu giọng, đáp: “Ngươi còn nhỏ, không thể tự phân biệt đúng sai. Nghe lời tổ mẫu, ngoan ngoãn đọc sách, mai này lớn lên ngươi sẽ biết.”
Tuy còn nhỏ nhưng Dương Thiếu Minh cũng không ngu ngốc, nó tự hiểu được tình cảnh của mình, đáp: “Vâng, tôn nhi xin nghe theo lời dạy bảo của lão thái quân.”
Dương Thiếu Minh lui ra sau, Dương Uyển Linh lườm Dương Quý Minh đầy hung tợn. Dương Quý Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Lão thái quân nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Hôm nay là sinh thần của mẫu thân các ngươi, khách khứa sắp đến rồi, mau đi hỗ trợ đi.”
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn nghe lời cáo lui.
Ra ngoài, Thượng Gia Ngôn mới nói: “Thất đệ còn nhỏ, việc này chờ nó lớn lên nói rõ cũng được mà, ngươi cần gì phải khiến lão thái quân bực bội?”
Dương Quý Minh bĩu môi: “Có những đứa trẻ rất thích ghi thù, ta không thể để đệ đệ của ta hiểu lầm chúng ta, hận chúng ta, hơn nữa còn vì một người không đáng.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, thân mật kéo cánh tay hắn, dùng hành động tỏ vẻ ủng hộ.
Võ Mục Hầu phủ đãi tiệc, khách khứa lục tục tới cửa.
Khi người của Võ Nghi Bá phủ tới đây, Dương Quý Minh thấy nha hoàn bên cạnh lão thái quân dẫn phu nhân Võ Nghi Bá và nhóm thiên kim của Bá phủ tới Phúc Hỉ đường.
Trên tiệc, một thiếu phụ ngồi cạnh Bành Khả Tịnh đột nhiên lên tiếng: “Tịnh tỷ tỷ đeo túi thơm gì thế, mùi nhàn nhạt tự nhiên, vô cùng dễ chịu.”
Bành Khả Tịnh cười nhẹ: “Ta dùng toái ngọc cao, lát nữa sẽ lấy một hộp cho ngươi xem thử.”
Thiếu phụ kia liền hỏi: “Toái ngọc cao bán ở chỗ nào? Ta sẽ tự đi mua, không đòi của Tịnh tỷ tỷ đâu.”
Bành Khả Tịnh nói: “Là nhị tỷ ta đưa, ta cũng không biết nàng mua từ đâu nữa.”
Đại thiếu phu nhân nhà họ Tề – Bành Khả Xu đi tới chỗ các nàng, vừa vặn nghe được vài câu cuối, không khỏi hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Bành Khả Tịnh nhường chỗ cho nàng, “Đang nói về toái ngọc cao mà ngươi tặng cho ta.”
Bành Khả Xu kinh ngạc: “Toái ngọc cao nào, sao ta không biết?”
Bành Khả Tịnh lại nói: “Chính là sau khi ta mang thai, ngươi cho người mang lễ vật tới đó.”
Bành Khả Xu không hiểu: “Những thứ ta tặng cho ngươi đều được viết trong danh mục. Có nhầm với quà của người khác không?”
Bành Khả Tịnh hơi nhíu mày: “Đúng là không có trong danh mục. Nhưng hai hộp toái ngọc cao kia cũng không được ghi trong bất cứ danh mục quà tặng nào, nó lại đặt cùng chỗ với quà nhị tỷ sai người mang tới nên ta tưởng nhị tỷ tặng ta.”
Thượng Gia Ngôn loáng thoáng nghe được ba tiếng “toái ngọc cao”, định đi qua nhắc nhở Bành Khả Tịnh.
Đúng lúc này, một thiếu phụ khác lo lắng hỏi: “Các ngươi nói toái ngọc cao mua ở một tiệm hương liệu phải không?”
Bành Khả Tịnh lắc đầu: “Không biết từ đâu nữa.”
Thiếu phụ kia lại nói: “Tịnh muội muội, đừng dùng nữa, vật kia không tốt cho thai phụ đâu.”
Bành Khả Xu vội cao giọng la lên: “Nhanh mời đại phu đến.”
Trong phút chốc, ánh mắt những người khác cũng bị hấp dẫn lại đây.
Đại phu nhân lo cho tôn tử chưa ra đời, vội hỏi: “Tịnh Nhi, có phải con khó chịu ở đâu không?”
Định Quốc Công phu nhân lo cho con gái, cũng lên tiếng hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào?”
Bành Khả Tịnh khẽ lắc đầu với hai mẫu thân, đáp: “Không có việc gì, mẫu thân đừng lo lắng.”
Bành Khả Xu dạy dỗ Bành Khả Tịnh: “Bây giờ ngươi là phụ nữ có thai, ăn uống mặc dùng đều phải vô cùng cẩn thận. Dù ai đưa ngươi cái gì, ngươi đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, huống hồ một thứ chẳng biết nguồn gốc từ đâu?”
Bành Khả Tịnh hơi rũ mắt.
Đại phu nhân không quan tâm tỷ muội Bành gia kẻ xướng người hoạ, vội la lên: “Thứ chẳng biết nguồn gốc gì? Nhanh đi mời đại phu đến.”
Không lâu sau, Phùng Lan Lan đã tới.
Phùng Lan Lan bắt mạch, ngửi qua, nói: “Nhị thiếu phu nhân không sao, thai nhi cũng rất khỏe mạnh. Nhưng trên người nhị thiếu phu nhân có mùi xạ hương, chẳng biết dính vào ở đâu.”
Nha hoàn của Bành Khả Tịnh cầm hộp toái ngọc cao tới: “Hôm nay nhị thiếu phu nhân đã dùng một ít toái ngọc cao.”
Phùng Lan Lan mở nắp hộp ra ngửi thử: “Đúng rồi. Thành phần của cao này có chứa xạ hương, nhị thiếu phu nhân không nên dùng nữa.”
Sắc mặt Bành Khả Tịnh hơi tái. Đại phu nhân vội la lên: “Phùng đại phu, nhị thiếu phu nhân và đứa nhỏ không sao thật chứ?”
Phùng Lan Lan gật đầu, nói: “May là nhị thiếu phu nhân chỉ dùng một ít, lại phát hiện sớm, nên không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Đại phu nhân thở phào một hơi.
Bành Khả Xu hỏi: “Tứ muội, ngày đó ngoài quà ta đưa tới còn có quà của những ai?”
“Còn có Vân biểu tỷ, Ngọc Trăn tỷ tỷ, Ngữ Yên tỷ tỷ và…” Bành Khả Tịnh không nói ra, song ánh mắt lại liếc về hàng ghế của Võ Nghi Bá phủ.
Đáy mắt đại phu nhân lộ vẻ phức tạp, bà nói với Bành Khả Tịnh: “Con đi thay y phục trước đi.”
“Dạ.” Bành Khả Tịnh cáo lui trước. Nàng đã muốn lau đống toái ngọc cao bôi lên người từ lâu.
Bành Khả Xu cười lạnh, nói như có điều ám chỉ: “Đúng là khó lòng phòng bị.”
Nụ cười trên mặt đại phu nhân cứng lại. Bà nói: “Khiến các vị chê cười rồi.”
Định Quốc Công phu nhân lạnh lùng nói: “Chuyện này không giống ngoài ý muốn, có phải bà thông gia nên cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng không?”
Đại phu nhân cười làm lành: “Bà thông gia yên tâm, ta sẽ cho người điều tra cẩn thận.”
Thượng Gia Ngôn im lặng quan sát tất cả, lẳng lặng uống một ly trà.