Edit: Mimi – Beta: Chi*****Trong xe ngựa, Dương Uyển Ngọc mếu máo, vẻ mặt cực kỳ ấm ức.
“Tam ca, hu hu…”
“Sao lại khóc?”
“Khổ sở trong lòng, rất muốn khóc.” Dương Uyển Ngọc nghẹn ngào.
Dương Quý Minh không biết dỗ muội muội: “Vậy cứ khóc đi.”
Dương Uyển Ngọc lườm hắn, oán giận nói: “Tam ca, ngươi không thể dỗ dành ta một chút hay sao?”
Dương Quý Minh bất đắc dĩ nói: “Dỗ, Tam muội đừng khóc.”
Dương Uyển Ngọc bị thái độ qua loa có lệ của hắn làm cho tức quá hóa buồn cười, lấy khăn tay ra lau nước mắt, thầm phỉ nhổ trong lòng: khóc cho khúc gỗ xem rồi.
Chờ nàng bình tĩnh lại, Dương Quý Minh mới hỏi: “Có chuyện gì nào?”
“Ta thấy Lư Tử Hi lén gặp riêng tiểu nhị tẩu.” Dứt lời, Dương Uyển Ngọc liền nhổ một bãi nước bọt đầy chán ghét: “Chỉ là một tiện thiếp, gọi nàng một tiếng tiểu nhị tẩu đúng là quá nể mặt nàng.”
“Ngươi là tiểu thư khuê các, nhã nhặn một chút.” Dương Quý Minh bị nàng chọc cười.
Dương Uyển Ngọc hừ một tiếng, bảo: “Lần trước, lúc ở vườn sau, tam ca từng nói với ta mấy lời, có phải ngươi đã biết từ sớm rồi không?”
“Làm gì có.”
Dương Uyển Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy sao ngươi lại không dám đối diện với ánh mắt của ta?”
Dương Quý Minh gõ nhẹ lên đầu nàng: “Sao lại nói năng với ca ca như thế hả?”
Dương Uyển Ngọc dùng hai tay ôm đầu, lệ nóng doanh tròng nhìn hắn, lên án trong thầm lặng.
“Lúc trước ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, giờ có phải ngươi nên cảm tạ ta không.”
Dương Uyển Ngọc hừ mạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn nữa. Trên thực tế, nếu không nhờ Dương Quý Minh nhắc nhở, có lẽ nàng sẽ không phát hiện chuyện Lư Tử Hi và Khương Duyệt Nhiên lén gặp mặt đâu.
Dương Quý Minh cố ý dùng giọng điệu lơ đễnh để khuyên nhủ: “Lư Tử Hi kia không tốt, không xứng với tam muội nhà ta. Nam nhân tốt còn nhiều lắm, tìm người khác là được thôi mà.”
“Hôn nhân đại sự phải nghe theo phụ mẫu, phụ thân và mẫu thân ta sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn ước này đâu.”
“Đấy là vì bọn họ không biết Lư Tử Hi làm bậy cùng nữ nhân khác.”
Dương Uyển Ngọc im lặng trong chốc lát rồi mới mềm giọng làm nũng: “Tam ca, ngươi giúp ta nói với mẫu thân đi.”
Dương Quý Minh muốn trốn tránh theo bản năng: “Nhị thẩm sẽ không nghe lời ta đâu.”
Dương Uyển Ngọc lại bảo: “Hiện giờ tam ca là quan ngũ phẩm, trong phủ còn ai dám khinh thường ngươi nữa.”
Dứt lời, nàng kéo cánh tay Dương Quý Minh, lắc qua lắc lại tỏ vẻ đáng yêu.
Dương Quý Minh giả mù, lạnh lùng nói: “Ngươi tự nói là tốt nhất.”
Dương Uyển Ngọc ném mạnh cánh tay hắn, xoa thắt lưng, bảo: “Ta sẽ mách tam tẩu, nói ngươi bắt nạt ta, ngươi mặc kệ chết sống của ta.”
“Là ngươi bắt nạt ta mới đúng.” Trong khoảnh khắc, Dương Quý Minh đột nhiên muốn khóc.
Một Dương Quang, một Dương Uyển Ngọc, đôi huynh muội này thường xuyên mang tức phụ của hắn ra để dọa hắn.
Dương Uyển Ngọc cầu xin bằng vẻ mặt đáng yêu: “Tam ca, ngươi giúp ta đi mà.”
“Được rồi.” Dương Quý Minh miễn cưỡng bị ép đồng ý, dù sao hắn cũng mạnh miệng mềm lòng thôi.
“Cảm ơn tam ca.” Dương Uyển Ngọc cười hì hì.
Dương Quý Minh ủ rũ, chịu rồi.
Dương Uyển Ngọc đảo mắt, nói: “Tam ca, ta đã nói với ngươi chuyện mới xảy ra trong phủ gần đây chưa?”
“Chuyện gì?”
“Hôm qua, đại bá lấy thêm một tiểu thiếp, ngươi đoán xem người nọ là ai?”
“Phụ thân ta nạp thiếp?” Dương Quý Minh vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Dương Uyển Ngọc gật đầu, chớp mắt.
“Ai? Chẳng lẽ cũng là tiểu thư Võ Nghi Bá phủ?”
Dương Uyển Ngọc cười khúc khích: “Sao ngươi lại ghét tiểu thư Bá phủ người ta thế hả?”
Dương Quý Minh liếc nàng, nha đầu này cười thật là gian.
Dương Uyển Ngọc tiếp tục nói: “Tam ca đoán sai rồi, người nọ là cháu gái của Phương di nương.”
“Cái gì?!” Dương Quý Minh càng kinh ngạc.
“Nghe mẫu thân ta kể, Phương di nương là một cô nhi, không có người thân. Nhưng Thanh di nương kia giống bà ấy như đúc, nói họ là mẹ con còn có người tin sái cổ kìa.”
Dương Quý Minh suy nghĩ hồi lâu cũng không sao hiểu nổi, nói: “Thôi, các trưởng bối vui vẻ là tốt rồi.”
Hắn biết Thượng Gia Ngôn luôn chú ý chuyện xảy ra trong Hầu phủ, nếu đối phương không nhắc gì với hắn, vậy hắn cũng không cần để ý.
Dương Uyển Ngọc còn nói, hôm qua đại bá nương răn dạy Phương di nương, cuối cùng đại bá và đại bá nương cãi nhau một trận. Tin tức lan truyền rất nhanh, chỉ sợ toàn bộ người trong Hầu phủ đều đã biết rồi. Mà ngay cả mẫu thân nàng cũng nói, Thanh di nương là do Phương di nương cố ý tìm đến đối phó với đại bá nương.
Xe ngựa dừng trước Võ Mục Hầu phủ, Dương Quý Minh xuống xe xong thì lập tức nhấc chân đi.
Dương Uyển Ngọc thò đầu ra, thấy người làm ca ca kia không hề có ý đỡ mình, bất mãn hừ một tiếng, cuối cùng gọi nha hoàn đỡ mình xuống xe.
Dương Quý Minh và Dương Uyển Ngọc tới Phúc Hỉ đường và viện chính trước, xong mới tới Đông uyển của chi thứ hai.
Nhị phu nhân Quách thị thấy Dương Quý Minh đưa Dương Uyển Ngọc về, vội tươi cười mời hắn vào trong uống trà.
Dương Uyển Ngọc không ngừng ra hiệu cho Dương Quý Minh.
Nhị phu nhân tức giận nhìn nàng: “Mắt con làm sao vậy?”
“Không, con không sao.” Dương Uyển Ngọc cười ngượng.
Dương Quý Minh khẽ cong khóe miệng, lại bị Dương Uyển Ngọc bắt được. Nàng lườm hắn, lại quay sang nói với nhị phu nhân: “Nương, tam ca có việc muốn nói với ngươi.”
Hai người khiến nhị phu nhân chẳng hiểu ra sao, nhìn bên này rồi lại ngó bên kia mấy bận.
Dương Quý Minh đảo mặt nhìn đám hạ nhân đứng xung quanh. Nhị phu nhân phất tay bảo họ lui ra ngoài.
“Nhị thẩm, ta sẽ nói thẳng, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tam muội.”
“Ngươi nói đi.” Nhị phu nhân lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nhị thẩm, Lư Tử Hi đã có ý trung nhân khác rồi, không gả tam muội cho hắn được.”
Sau khi nói ra, Dương Quý Minh liền thở phào nhẹ nhõm. Dương Uyển Ngọc thì lo lắng nhìn mẫu thân mình.
Nhị phu nhân sửng sốt một lát, không vui nhìn về phía Dương Uyển Ngọc: “Có phải con không muốn gả cho Lư hiền chất nên mới kiếm cớ từ chối hôn sự hay không? Con chẳng những đổ oan cho Lư hiền chất, mà còn bắt tam ca phải nói dối theo mình.”
Trong phút chốc, Dương Uyển Ngọc đỏ hoe đôi mắt: “Không phải, con không vu oan cho hắn, con tận mắt trông thấy hắn lén gặp riêng tiểu nhị tẩu.”
Dương Quý Minh cũng bảo: “Nhị thẩm, không có lửa làm sao có khói, dù tam muội có ý từ chối việc hôn nhân này thì cũng không thể tùy tiện bịa một lý do như vậy được.”
Dương Uyển Ngọc oán trách: “Tam ca, sao ngươi lại nói thế? Đừng quên, lúc đầu ngươi cũng lên tiếng nhắc nhở ta cẩn thận Lư Tử Hi phải lòng người khác.”
Dương Quý Minh bất đắc dĩ than nhẹ: “Muội muội ngốc.”
Nhị phu nhân cũng rơi vào trầm tư. Nàng hiểu con gái mình, Dương Uyển Ngọc sẽ không tùy tiện đổ oan cho người khác, lại càng không bịa lý do ác liệt thế đâu.
Dương Quý Minh thấy nhị phu nhân bắt đầu hoài nghi Lư Tử Hi, thầm cảm thán chuyến đi này coi như có ích.
“Nhị thẩm, tam muội, ta xin phép ra về trước.”
“Được, ta không giữ ngươi nữa, có rảnh thì đưa tức phụ ngươi về phủ chơi nhé.” Nhị phu nhân hiền lành nói.
Lúc Dương Quý Minh trở lại Dương phủ ở thành Đông, Lục Viễn An đã rời đi rồi.
Thượng Gia Ngôn hỏi thăm Dương Uyển Ngọc, nghe Dương Quý Minh kể mới biết thì ra Dương Uyển Ngọc đã phát hiện tư tình giữa Lư Tử Hi và Khương Duyệt Nhiên rồi.
Thượng Gia Ngôn hỏi: “Việc này ngươi có định nói cho nhị ca không?”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ, đáp: “Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tam muội, chúng ta chưa biết nhị thúc và nhị thẩm có tính toán gì, thôi tạm thời cứ giấu đi.”
Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu, nói: “Chuyện phụ thân mới lấy thêm một di nương, ngươi đưa tam muội về phủ, hẳn cũng biết rồi đúng không?”
“Ừ.” Vẻ mặt của Dương Quý Minh hơi nghiêm trọng: “Nghe nói Phương di nương là cô nhi, không biết cô cháu gái này ở đâu ra, ta chuẩn bị cho người điều tra Thanh di nương kia một chút.”
“Không cần điều tra đâu.”
“Hử? Ngươi biết rồi à?”
“Thanh di nương là do Phương di nương đưa đến bên cạnh phụ thân.”
Dương Quý Minh suy ngẫm trong chốc lát, không khỏi sững sờ.
Thượng Gia Ngôn vươn tay ấn hắn ngồi xuống ghế, vừa bóp vai cho hắn, vừa bảo: “Chuyện của Hầu phủ, chúng ta đừng quan tâm.”
“Ừ, ta chỉ hơi lo lắng.”
“Phương di nương muốn báo thù cho nhi tử, còn di nương chúng ta thì muốn chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Làm con trai, con dâu, thời gian này đừng gây phiền toái cho di nương nữa. Khi nào di nương cần giúp đỡ, chúng ta ra mặt là được thôi mà.”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày: “Thật ra di nương không cần làm gì cho chúng ta hết, ngược lại, ta phải làm gì đó cho ngươi và di nương.”
Thượng Gia Ngôn nằm úp sấp lên lưng hắn, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, không nói thêm gì hết.
Dương Quý Minh cũng im lặng theo.
Nhưng thực tế không cho bọn họ lánh đời. Vào ngày sinh nhật của Dương Thiếu Minh, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn mang quà trở về Hầu phủ.
Đại phu nhân lấy lý do Dương Thiếu Minh mới bị hoảng sợ, không mở tiệc lớn, chỉ làm một bữa cơm gia đình.
Dương Trọng Minh đến tìm Dương Quý Minh. Thượng Gia Ngôn bèn bảo mình muốn đi tìm nhị tẩu để huynh đệ hai người nói chuyện riêng.
“Gần đây nhị ca thế nào?” Dương Quý Minh hỏi thăm.
Dương Trọng Minh không giấu được vẻ mệt mỏi: “Vẫn vậy thôi.”
“Giờ nhị tẩu đang mang thai, tiểu nhị tẩu cũng vừa vào cửa, nhị ca đúng là người có phúc.”
“Chuyện không đơn giản vậy đâu.” Dương Trọng Minh than nhẹ.
“Chữ tình thật khó phân biệt đúng sai.” Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, Dương Quý Minh hy vọng nhị ca sống tốt: “Nhị ca thử thằng thắn với nhị tẩu và tiểu nhị tẩu xem sao.”
Dương Trọng Minh gật đầu, cười: “Nói chuyện với ngươi, ta cũng thoải mái hơn nhiều.”
Dương Quý Minh cũng cười: “Lúc nào có chuyện phiền lòng, nhị ca có thể tới tìm ta, cứ coi ta như thùng rác đi.”
Dương Trọng Minh bật cười, không rối rắm chuyện thê thiếp nữa, chuyển sang tán gẫu về công việc.
“Gần đây Hình bộ có bận không?”
“Sau khi Hứa đại nhân dọn sạch Hình bộ thì công việc cũng trở nên thanh nhàn.”
“Hình bộ thanh nhàn là chuyện tốt.”
“Nhị ca, viện Hàn Lâm thế nào?”
“Mới soạn xong một bộ sách, cũng khá rảnh rỗi.”
Hai huynh đệ nhìn nhau mỉm cười.
Vừa lúc đó, một gã sai vặt vội vàng chạy tới bẩm báo: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân bị thất thiếu gia xô ngã.”
Dương Trọng Minh vội hỏi: “Nhị thiếu phu nhân có sao không? Mời đại phu chưa?”
Gã sai vặt trả lời: “Đã đi mời đại phu rồi, nhị thiếu phu nhân có vẻ không sao, may là tam thiếu phu nhân đỡ kịp, nhị thiếu phu nhân ngã đè lên tam thiếu phu nhân.”
Thoáng chốc, Dương Quý Minh đột nhiên biến sắc, vội la lên: “Tam thiếu phu nhân đâu rồi?”
“Ở viện chính ạ.”
Dương Quý Minh vội chạy tới viện chính. Dương Trọng Minh nhanh chân theo hắn.
Trong nhà lớn của viện chính, Dương Chính Nghĩa và đại phu nhân ngồi trên ghế chủ nhà, Dương Thiếu Minh quỳ dưới đất khóc không ngừng.
Đại phu nhân khuyên nhủ: “Hầu gia, Thiếu Minh còn nhỏ, lại không cố ý, răn dạy vài câu là được.”
Dương Chính Nghĩa tức giận nhìn Dương Thiếu Minh đang khóc sướt mướt, nói: “Nếu nhị tẩu ngươi và đứa bé trong bụng nàng có chuyện gì, ta sẽ lấy gia pháp ra dạy dỗ ngươi.”
Tuy lời này nghe có vẻ hơi nặng, song ý tứ cũng là muốn bỏ qua.
Ở phòng bên của viện chính, Thượng Gia Ngôn ôm bụng, đau đến nghiến răng, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Bành Khả Tịnh lo lắng nói: “Đệ muội, ngươi có ổn không?”
“Vẫn ổn.” Thượng Gia Ngôn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.