Nhạn Uyên Các.
Liễu Nguyệt ăn xong bánh sớm ngồi an tĩnh trên giường chờ Tiêu Dã trở về.
Đợi được một lúc thì cửa phòng được mở từ ngoài vào, hắn trên người dính một ít sương tuyết bước vào, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn cô.
Chưa đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Tiêu Dã đã nói: “Người thường xuyên bị thổ huyết?”
Liễu Nguyết cứng đơ người, không ngờ Liễu Diễm Tư y lại đi mách lẻo cho hắn, gượng cười nói: “Không thường xuyên đâu...khụ! khụ!”
Máu tươi đỏ cả mắt lập tức trào ra khỏi miệng cô như muốn chứng minh cho Tiêu Dã biết Liễu Nguyệt rốt cuộc nói thật hay nói dối.
Tiêu Dã mở to hai mắt: “...”
Liễu Nguyệt: “...”
Cái cơ thể phản chủ này.
Tiêu Dã đứng hình chốc lát rồi lập tức lấy chiếc khăn trong người ra lau miệng cho cô, vừa lau hắn vừa bất lực nói: “Tiểu thư, người bệnh đến thế này rồi sao còn dửng dưng như vậy hả? Người đấy...”
Cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, Tiêu Dã không nói nữa, nhưng lại xụ mặt tiếp tục nhẹ nhàng lau miệng cho cô. Nhìn đống máu đỏ tươi như vậy ngày nào cũng sẽ bất thình lình tràn trên khóe miệng cô, vẻ mặt hắn thập phần đau khổ cùng xót thương.
Như nhớ ra chuyện gì đó, biểu cảm trên mặt càng lạnh hơn, Tiêu Dã nói: “Ban nãy lão gia gọi ta tới là để nói chuyện này cho ta biết. Sau đó người còn nói...”
Hắn mím chặt môi, dường như không muốn nói ra, đáy mắt xen lẫn khó chịu cùng không cam lòng.
Liễu Nguyệt thấy vậy hỏi: “Người nói sao?”
“Lão gia nói ta và người, cô nam quả nữ ở chung một phòng thật sự không được, ý người là muốn để thêm một nữ hầu nữa tới chăm sóc cho tiểu thư cùng ta. Bảo ta về nói với tiểu thư chuyện này.” Tiêu Dã nói, “Lão gia người còn bảo nếu tiểu thư không đồng ý thì để ta làm thái giám* đi, như vậy người sẽ không quản nữa.”
Liễu Nguyệt sửng sốt nói: “Cái...khụ! khụ!”
Cô vì bất ngờ mà lại thổ huyết lần nữa.
Hắn vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng nói: “Người bình tĩnh chút.” Rồi lấy khăn lau máu dính trên khóe miệng cô.
Liễu Nguyệt đợi Tiêu Dã lau xong, ngước đôi mắt vì ho mà đỏ bừng lên nhìn hắn, nói: “Tuyệt đối không được, ngươi để ta nói chuyện với người.”
Liễu Diễm Tư người rốt cuộc đang nghĩ chuyện gì vậy!
Hắn là nam chính! Nam chính đó!
Nam chính tính làm gì với đứa mang sứ mệnh phản diện này được chứ!
Ờ mà hình như tuổi cũng hơi lớn thật rồi...
Cô nhíu mày nghĩ.
Nhưng không bao giờ có chuyện mình để cho hắn làm thái giám!
“Đợi thêm vài hôm nữa trời ấm lên ta tự đi lại được thì sẽ tới Vân Du Các gặp y. Ngươi không cần lo, ngoài ngươi ra ta không tin tưởng bất kì ai cả, không cho phép thêm kẻ nào được bước chân vào Nhạn Uyên Các nữa đâu. Rặt một mớ phiền phức.” Liễu Nguyệt ngồi trên giường nói.
Tiêu Dã nghe cô nói vậy thì bỗng cảm thấy vui sướng khỏ tả.
Cô nói ngoài hắn ra thì không tin tưởng bất kì ai cả.
Vậy là hắn chiếm một vị trí vô cùng lớn trong lòng cô.
Gió xuân ấm áp phủ lên đôi mắt của Tiêu Dã, hắn cười với cô, nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
...
Hôm nay là ngày trời nắng hiếm hoi trong mùa đông giá rét này. Tuy chỉ mà một ánh vàng nhạt chiếu rọi xuống nền tuyết và lá cây nhưng còn hơn là sắc trời âm u mọi khi.
Liễu Nguyệt do ngủ nghỉ thất thường nên đã tỉnh dậy từ rất sớm, khi đó mặt trời còn chưa ló rạng. Bên ngoài trời tối om, có vẻ còn chưa hửng sáng. Cô đoán bây giờ chắc là mới canh hai canh ba là cùng.
Tầm mắt rơi trên người đang nằm gục đầu trên chiếc bàn gỗ lạnh lẽo quanh chồng sách để kín mặt bàn. Tiêu Dã hắn nằm ngủ rất ngon, trên ngũ quan anh tuấn còn vương chút nét mệt mỏi dễ thấy. Từ sau khi nhận trọng trách chăm sóc Liễu Nguyệt thì hắn chưa bao giờ về phòng của mình, luôn luôn ngủ lại ở phòng cô, trên chiếc bàn gỗ nhỏ đầy lạnh lẽo mà ngủ. Vì hắn muốn ở cạnh cô mọi lúc, không muốn lúc cô tỉnh mà không thấy hắn đâu, cũng không muốn chỉ vì để có một giấc ngủ êm ấm mà để cô gặp chuyển biến xấu không kịp xử lí.
Tiêu Dã hắn ở đây có thể nhìn thấy cô, ở cạnh cô. Dù có khổ sở hay bất tiện thế nào hắn vẫn chịu.
Thiệt tình không chịu đắp chăn luôn.
Liễu Nguyệt im lặng nhìn hắn, nghĩ.
Mặc dù trong phòng cô rất ấm, ấm đến độ có chút nóng. Đó là bởi vì trong này được Liễu Diễm Tư sai người đặt tận mấy cái lò sưởi vì sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh, lại thêm lư xông trầm hương cứ cách một canh giờ lại đốt mà Mỗ Đông Quân đã đặt biệt dặn dò thì nơi đây còn cảm giác ấm hơn cả mùa xuân vậy. Nhưng Liễu Nguyệt vẫn thấy lạnh, có lẽ cơ thể này của cô dù làm thế nào vẫn sẽ phải đắp thêm mấy lớp chăn dày mới có thể tạm coi là có chút nhiệt được.
Vì thế Liễu Nguyệt nhìn hắn, cô thấy lạnh nên cũng nghĩ hắn thấy lạnh. Đôi chân trần chạm xuống sàn nhà lạnh băng, tuy trước giường có trải thảm nhưng đó vẫn chỉ là thảm lót sàn. Liễu Nguyệt khó khăn duy trì bước chân đi về phía hắn.
Cô chưa bao giờ nghĩ đi bằng chân của chính mình lại khổ sở như vậy.
Đầu óc choáng váng một đợt, hai mắt hoa lên, trời đất như quay cuồng. Cuối cùng cũng ôm được chăn tới bên cạnh Tiêu Dã. Liễu Nguyệt chống tay lên bàn thở hổn hển một lúc, sau đó cô lấy lại hơi đi tới đằng sau đắp chăn lên cho hắn.
Nhưng có lẽ Tiêu Dã quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Khi cô đắp chăn lên cho hắn cơ hồ Tiêu Dã đã tỉnh giấc mà mở mắt ra rồi. Trong bóng đêm trong có bất kì tia sáng nào, duy chỉ có ánh trăng trên cao rọi xuống qua cửa sổ căn phòng. Ánh mắt Tiêu Dã sáng quắc nhìn vào trong màn đêm, hắn nằm im bất động giả vờ ngủ, giả vờ như bản thân đang ngủ để nhận lấy sự quan tâm ân cần này của cô. Cả người như có một cỗ mật ngọt xen lẫn ấm áp làm tan chảy lồng ngực đang đập phập phùng của hắn.
Liễu Nguyệt lại không nhận ra điều đó, cô đang bận nghĩ đắp chăn làm sao cho nó phủ kín lên người hắn, ngắm đi ngắm lại xem đã hoàn toàn đắp kín người chưa rồi mới lại cực nhọc đi về bên giường. Về tới giường thì sức lực của cô đã cạn, Liễu Nguyệt đem cả người ngã nhào ra giường. Dù sao có chăn dày đỡ lấy nên cũng không thấy đau. Nằm được một lúc thì cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Trong bóng đêm luôn có ánh mắt ẩn trong đó âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của cô mà Liễu Nguyệt lại không nhận thấy. Nếu là trước đây cô sẽ có thể ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt mang ý niệm cháy bỏng như vậy nhìn mình đằng sau, nhưng đáng tiếc giờ cô đang bị bệnh, giác quan nhạy bén cũng như vậy giảm sút.
Người sở hữu ánh mắt đó từ từ đứng dậy khỏi ghế, chân dài nhẹ nhàng tiến đến bên giường cô. Nhận thấy người trên giường đã ngủ say, lúc này hắn mới cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ cho cô.
Thế mà người còn không chịu đắp chăn cho hẳn hoi.
Tiêu Dã thở dài nghĩ.
Đặt cô nằm thoải mái rồi đắp chăn ngay ngắn trở lại. Hắn ngồi cạnh giường im lặng nhìn cô, tay vuốt ve gương mặt cô. Ánh trăng chiếu vào gian phòng, chiếu lên ngũ quan anh tuấn của hắn. Giờ phút này đáy mắt Tiêu Dã ánh lên toàn bộ chiếm hữu cùng nguy hiểm, khóe miệng cong lên đầy cưng chiều, vẻ mặt nhìn cô sủng nịnh hết mực.
Tiêu Dã nghĩ.
Có lẽ ý nguyện của hắn đã trở thành sự thật rồi...
...----------------...
(*) Thái giám ( hay còn gọi là công công ): Lúc còn bé hay xem mấy phim cổ trang tôi chỉ hiểu đại khái rằng đó là mấy ông có cái giọng ái ái luôn đi theo hầu hạ vua ( ý hiểu này vẫn đúng một phần )
Cho đến một ngày đẹp trời gần đây, khi đó tôi đang ngồi gõ lạch cạch trên bàn phím, xong tự dưng não tôi bảo muốn kiểm tra xem ý hiểu hồi nhỏ của mình có đúng không tại tôi hay sợ truyền đạt sai nghĩa cho các bạn...Và rồi thời khắc đó đã đến, ngay sau một giây tôi gõ ‘thái giám là gì’ và ấn enter, google đã làm bay màu cái suy nghĩ ngây thơ hồi nhỏ của tôi.
\=)) ai tò mò có thể đi tra thử, tôi không dám giải thích gì thêm nữa...
...----------------...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!