Mấy ngày sau đó Tiêu Dã thực sự không còn xuất hiện trước mặt Liễu Nguyệt nữa, cũng không bám theo cô nữa.
Trời dạo gần đây không còn ấm như mấy ngày trước, thậm trí thời tiết còn trở lạnh đi. Ngoài trời rét căm, Liễu Nguyệt khoác trên người chiếc áo dày sụ, mở cửa bước ra ngoài để hơi lạnh của mùa đông phả vào mặt. Cô thoáng rùng mình, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, bước chân ra ngoài.
Tuy biết làm như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, thậm chí nó còn có thể khiến độc phát tác mạnh hơn. Nhưng Liễu Nguyệt không có thời gian để ý nhiều như vậy, cô có rất nhiều việc cần xử lí. Nếu còn trì hoãn thêm sẽ không đủ thời gian.
Vì vậy mặc kệ bệnh tật, Liễu Nguyệt cứng đầu đi dưới trời tuyết.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tiêu Dã hắn sẽ không nói một lời kéo cô vào trong rồi mắng một trận. Nhưng giờ hắn không thể làm như vậy được nữa, đến cả tư cách được nhìn thấy cô hắn còn không có, lấy đâu ra quyền mắng cô. Hiện tại Hương Cẩm Lan rời nhà đi tìm kiếm thuốc giải, trên dưới Nhạn Uyên Các Liễu Nguyệt là cao nhất, ai cũng chẳng dám quản cô.
Chỉ là Liễu Nguyệt có nghĩ cũng chẳng thể ngờ, Tiêu Dã vậy mà lại vẫn đi theo sau cô. Nhưng hắn không để lộ hành tung của mình, cô chắc chắn không hay biết gì về chuyện hắn lén đi theo. Khả năng ẩn thân của Tiêu Dã giờ đã vượt xa sức tưởng tượng của Liễu Nguyệt, đương nhiên Tiêu Dã không để cho cô biết điều đó, vì hắn không muốn cô vì thế mà tự ái ép bản thân luyện tập để theo kịp hắn.
Tiêu Dã im lặng đi sau Liễu Nguyệt, tiếng bước chân nhẹ tựa như lông vũ bám sát theo cô.
Liễu Nguyệt không hề nhận ra, chân vẫn chậm rãi hướng tới Vân Du Các.
Vân Du Các.
“Lão gia nghe nói có việc nên người đã ra ngoài từ sớm rồi thưa nhị tiểu thư.”
Một nữ tì nói.
Liễu Nguyệt nghe vậy thì khẽ gật đầu bảo: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nữ tì sau đó cúi chào cô, tiếp tục công việc của mình.
Liễu Nguyệt không về ngay, cô hướng tới một viện nhỏ trong Vân Du Các mà đi tới. Nơi đó Liễu Diễm Tư dùng để chứa đầy sách và tài liệu của mấy vụ làm ăn từ lớn tới bé. Nó hệt như một tòa thư viện "nhỏ" bên trong Liễu gia vậy. Lúc chuyện Bạch Huyết còn chưa xảy ra, thi thoảng Liễu Nguyệt đều là kéo Tiêu Dã tới đây lấy vài quyển sách ở chỗ y về đọc. Dù sao Liễu Diễm Tư cũng chẳng rảnh mà đi quản mấy chuyện này, vì thế y mắt nhắm mắt mở cho qua, còn không quên dặn dò Liễu Nguyệt đọc xong thì nhớ đem trả lại.
Đáng tiếc là giờ mối quan hệ của Liễu Nguyệt và Tiêu Dã đang ở giai đoạn vô cùng căng thẳng, cô cũng chẳng có tâm trạng để mà nghĩ tới hắn.
Nhưng nhắc tới Tiêu Dã, Liễu Nguyệt lại có vô vàn thắc mắc cần lời giải đáp.
Tỷ như việc nếu hắn thích cô thật, lí do để hắn thích là gì?
Đến chính Liễu Nguyệt nguyên tác và cô còn phải tán thành việc tính cách của bọn họ còn làm người khác muốn đánh vô cùng.
Chính nàng ta còn muốn đánh hiện thân của mình là cô thì cũng đủ để hiểu rồi.
Nhưng cô thì có gì để hắn thích?
Liễu Nguyệt công nhận mặt cô nhìn cũng coi là tạm được, nhưng để so với Phong Ngọc Nhi cả người luôn mang theo một loại cảm giác tích cực khó tả thì thực sự thua xa. Nàng xinh đẹp toả sáng hệt như ánh sao trên bầu trời đêm, còn cô thì chỉ như một vầng trăng lạnh ngắt đứng trơ vơ giữa đêm khuya vắng vẻ.
Vừa khó ở vừa khó tính, chính bản thân Liễu Nguyệt còn biết, cớ sao Tiêu Dã hắn lại không hiểu.
Về mọi mặt, nếu suy nghĩ một cách công bằng thì Phong Ngọc Nhi hơn cô tất cả. Vì nàng là nữ chính, thiên mệnh để nàng về với nam chính. Phong Ngọc Nhi chính là người đã ở bên cạnh bầu bạn, động viên, an ủi Tiêu Dã trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời hắn. Khích lệ giúp hắn vực dậy tinh thần, luôn ở phía sau hậu thuẫn cho hắn. Mà người làm hắn phải sống khổ sở suốt những năm niên thiếu, khi mà thứ hắn nhận được không phải niềm vui mà là những đòn roi tàn ác, sự ngược đãi đầy đau đớn lên cả thể xác lẫn tinh thần, làm cho hắn phải hận đến tận xương tuỷ, người làm ra những việc đó còn ai khác ngoài Liễu Nguyệt cô chứ.
Cơ mà hình như ngoại trừ hai cái tát thì có lẽ mình còn chưa làm gì quá đáng với hắn.
Liễu Nguyệt mười ngón đan xen, nhìn chằm chằm vào quyển sách được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trầm tư suy nghĩ.
Nghĩ là vậy nhưng cô nào biết, so với việc bị đánh, điều làm Tiêu Dã hắn đau đớn nhất chính là việc cô cả ngày ngó lơ hắn, luôn nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng chứa địch ý nồng nặc. Tiêu Dã không thể chịu nổi điều đó, nó cứ như việc dùng một con dao khứa vào tim hắn, tuy không khiến bản thân chết ngay nhưng con dao đó không bao giờ biến mất, sẽ luôn cắm vào lồng ngực hắn, chậm rãi làm vết thương của hắn ngày một lớn hơn.
Thà cô cứ đánh hắn, tức giận mà quát mắng hắn. Ít ra những lúc như vậy hắn còn cảm thấy được cô vẫn còn để ý đến mình. Đằng này Liễu Nguyệt lại hờ hững coi hắn như không khí, đến nhìn một cái thôi cô cũng lười bố thí cho hắn.
Nó còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần nỗi đau thể xác mang lại.
Không một câu từ nào có thể làm tổn thương người khác hơn một khoảng trời im lặng
Liễu Nguyệt vốn dốt đặc về mấy chuyện tình cảm, nhưng riêng lần này cô lại đặc biệt thông minh. Thông minh một cách tuyệt tình.
Trong một mối quan hệ, đặc biệt là tình yêu, khi một người quyết định giữ im lặng, thì đó chính là cách đối xử tàn nhẫn nhất với người kia.
Cô đã vô tình mà hữu ý sử dụng thành công nó lên mối quan hệ của mình cùng Tiêu Dã.
Chẳng cần mắng chửi, cũng chẳng cần đánh đập. Chỉ có im lặng, và im lặng. Không cần quá tốn sức, Tiêu Dã hắn cũng đã được nếm đủ mùi vị đau khổ dằn vặt trong suốt khoảng thời gian tưởng như vô hạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!