Khuôn viên Hồng Cử.
Ánh hoàng hôn rọi lên gương mặt của Liễu Nguyệt cũng chẳng thể làm xua tan đi cảm giác lạnh đến rợn người đang toả quanh người cô.
Liễu Nguyệt nhìn thẳng về phía Phong Ngọc Nhi đang đứng đối diện mình, cất lời trước: “Gọi ta ra đây là để làm gì?”
“A Nguyệt, ta muốn hỏi cậu về chuyện của A Dã.” Phong Ngọc Nhi nói, “Bình thường là cậu với y đều là một cặp luôn đi với nhau. Nhưng sao mấy tuần rồi ta không thấy A Dã tới đây học. Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Liễu Nguyệt đã là phản diện thì phải làm phản diện cho chót. Vì vậy cô hạ giọng nói: “Ta được biết Phong tiểu thư đây đâu phải kiểu người hay đi quan tâm quá mức vào chuyện của người khác nhỉ? Hay là do ta đã nhìn sai?”
“Vậy thì phiền Liễu tiểu thư trả lời câu hỏi của ta trước. Sau đó ta sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi.”
Phong Ngọc Nhi nói.
Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt, bộ dáng cợt nhả nhưng chứa đựng đầy sự nguy hiểm, cô lạnh lùng nói: “Hắn chết rồi, chẳng giấu gì ngươi, chính Liễu Nguyệt ta là người ra tay với hắn. Phong tiểu thư đây còn câu hỏi nào thú vị hơn không?”
Phong Ngọc Nhi không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như vậy. Đáng giận hơn là Liễu Nguyệt không chút hối cải hay chột dạ vì điều đó. Vì lẽ đó nàng trừng mắt, tức giận nói: “Liễu Nguyệt, ngươi đã giết người đó! Sao ngươi có thể làm như vậy? Lương tâm ngươi không cắn rứt vì chuyện đó sao?! Dù vậy A Dã huynh ấy cũng…”
“Cũng sao?” Liễu Nguyệt toả ra sát ý nồng nặc nhìn nàng, “Hắn thì có làm sao? Dù sao cũng chỉ là một tên rách rưới ta tiện tay nhặt về, hắn sống hay chết, cần ngươi quản sao?”
Phong Ngọc Nhi tức đến nỗi hai mắt nổ đom đóm: “Ngươi…!”
“Phong Ngọc Nhi, ta biết ngươi lương thiện không chịu nổi những loại chuyện như này. Nhưng ta không giống ngươi, Liễu Nguyệt này cũng chẳng bao giờ phải nghe theo lời ai hết. Ta làm gì, nó nằm trong quyền quyết định của ta. Tên đó cũng vậy, thứ phế vật đáng chết đó thì có gì mà ta phải luyến tiếc, đúng là khi đó ta bị ngu rồi mới mủi lòng mang hắn vào nhà, nếu có thể quay về lại lúc đó, Liễu Nguyệt này chắc chắn sẽ sai người đánh chết hắn. Bây giờ thì ngươi có thể cút khỏi tầm mắt của ta được rồi đấy.”
Lời của cô nói ra luôn có thể dễ dàng khiến người khác cho dù tốt tính đến mấy cũng phải phẫn nộ. Nhưng Liễu Nguyệt không rảnh để tâm, vì mục đích của cô khi nói ra những từ đó ngay từ đầu đã muốn làm lòng người tức giận rồi.
[ Độ hảo cảm của nữ chính: 0% ]
Liễu Nguyệt châm ngòi xong cho cuộc chiến xoay người toan rời đi nhưng ngay lúc này cánh tay bỗng dưng bị nắm lấy, mà người làm điều đó lại không ai khác chính là Phong Ngọc Nhi. Đáy mắt Liễu Nguyệt thoáng vụt qua sát ý nhìn nàng, nhưng Phong Ngọc Nhi vẫn cứng đầu nói: “Cho dù có như vậy…Nhưng nếu A Dã hắn còn sống…Ngươi có nguyện cho hắn cơ hội…”
“Buông ra.” Liễu Nguyệt nói, giọng nói của cô đáng sợ đến nỗi khiến Phong Ngọc Nhi cũng phải thoáng e sợ.
Nhưng với tính tình cứng rắn của nữ chính, nàng lại nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Nếu ta nói A Dã còn…”
“Thì ngay tại đây ta sẽ đánh chết hắn.” Cô gằn giọng nói, “Giờ thì buông ra, trước khi ta không nể tình mà đánh ngươi.”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến cho người trong cuộc phải nghẹt thở. Gió cây lay động, Phong Ngọc Nhi buông Liễu Nguyệt rồi từ từ lui ra sau, ánh mắt tràn trề thất vọng, nói: “Liễu Nguyệt, đúng là ta đã nhìn lầm ngươi.”
“Giờ ngươi mới nhận ra thì có lẽ đã quá muộn rồi.” Liễu Nguyệt âm u mà liếc xéo nàng, “Bổn tiểu thư mong rằng ngươi sẽ nhớ kĩ những lời ta nói ngày hôm nay.”
Nói xong câu đó, cô quay người dứt khoát rời đi. Để cho người ở lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Đợi đến khi bóng lưng của Liễu Nguyệt hoàn toàn biến mất, Phong Ngọc Nhi mới đưa mắt về một góc khuất không xa, nói: “Muội xin lỗi.”
Người đứng trong đó, âm thầm chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của hai ngươi. Vì bị tán cây và bóng tối che khuất không nhìn rõ vẻ mặt của hắn giờ đang vui hay giận. Nhưng trái tim hắn, có lẽ đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
…
Khoảng thời gian sau đó Liễu Nguyệt lao đầu vào học hành. Thấy cô đột xuất chăm chỉ, ai nấy cũng phải trợn mắt há hồm vì độ khốc liệt của nó.
Ngoài trừ ăn ngủ nghỉ và học ra, Liễu Nguyệt quả thực cũng chẳng buồn chú tâm vào việc gì khác.
Mọi thú vui tỉ như ra hội chợ hay đi chơi nói chuyện phiếm, cô không hề tham gia vào.
Đến cả Liễu Hạo hay Hương Cẩm Lan còn phải tới khuyên cô nên cho bộ não thời gian nghỉ ngơi, nhưng Liễu Nguyệt cũng chỉ ậm ờ cho qua, sau đó lại đâu vào đấy.
Lời họ nói, căn bản cô chẳng để tâm.
Một năm sau.
Năm cuối cấp Liễu Nguyệt học ở Hồng Cử, ai cùng khoá với cô cũng phải thi một cuộc thi tốt nghiệp để xem bản thân có đủ tiêu chí đủ xuất sắc để nhận tấm bằng cử nhân của trường hay không.
Mà năm này, Liễu Nguyệt đột nhiên lại học hành chểnh mảng hơn bao giờ hết.
Tâm tình cô thất thường, sớm nắng chiều mưa không ai là không biết. Vì thế hội Diệp Chi Lăng mới đưa ra quyết định kéo cô vào việc ôn luyện cùng nhóm.
Ở trong đó có Nhật Hy, là người mà cô đã nhường lại học bổng của Tiêu Dã cho y. Lực học của Nhật Hy rất tốt, luôn đứng đầu trong những cuộc thi của trường. Liễu Nguyệt được y giảng bài, quả thực không gì có thể tốt hơn.
Nhưng Liễu Nguyệt ngồi nghe cả buổi, đến một chữ cũng chẳng cho vào đâu.
Kì thi không vì tâm tình lên xuống của cô mà huỷ bỏ. Thời gian cứ trôi, còn người thì vẫn phải sống.
Hôm kì thi diễn ra, Liễu Nguyệt bút cũng chỉ là tuỳ tiện viết bừa vào bài thi, làm bài thế nào cô còn không nhớ.
Nhưng hôm nhận kết quả, ai cũng trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, mà Liễu Nguyệt, người đã ôm chắc một vé học lại năm sau cũng phải bất ngờ vì kết quả lần này.
Hạng nhất: Phong Ngọc Nhi.
Hạng nhì: Nhật Hy.
Hạng ba: Tiêu Dung.
…
“Tiểu Nguyệt, ngươi nằm hạng chót kìa!” Liễu Hạo cũng tới xem chung sau khi tìm thấy tên cô vui mừng nói.
“Liễu Nguyệt…Xem nào, đúng là hạng chót thật.” Diệp Chi Lăng ở cạnh nói.
Nhật Hy: “Chúc mừng muội.”
Liễu Nguyệt: “…”
Vậy là đỗ rồi hả?
Cô có chút không ngờ nghĩ.
Mà không chỉ mình cô, những người quen biết Liễu Nguyệt cũng phải bất ngờ.
Ai chứ người học hành hời hợt như cô không ngờ lại có thể đỗ một kì thi khiến hơn phân nửa thí sinh khá giỏi bị loại này.
“Ta thấy nhiều người ôn bài bục mặt ra lúc đến xem điểm thì khóc lóc kêu cha gọi mẹ vì trượt. Ngươi thì hay rồi, đi học như đi chơi thế mà cũng ‘suýt soát’ tốt nghiệp được.” Diệp Chi Lăng có chút cảm thán nói.
Liễu Nguyệt đi bên cạnh y cười đắc ý: “Cái này có thể gọi là do đầu óc ta vốn thông minh trời cho.”
Liễu Hạo không nhịn được nói: “Có mà do ngươi ăn may.”
“Được rồi mọi người, dù sao A Nguyệt cũng đã đỗ rồi. Không phải đó là chuyện đáng để ăn mừng sao?” Nhật Hy nói.
“A Nguyệt!!!”
Thẩm Hi gọi cô.
Tất cả quay đầu nhìn lại, Thẩm Hi chạy tới miệng cười không khép lại được nhìn Liễu Nguyệt: “Đỗ rồi! Ta đỗ rồi! Ngươi cũng đồ rồi! Không ngờ cái đứa trèo tường trốn ra ngoài chơi trong lúc ôn thi nước sôi lửa bỏng như ngươi vẫn có thể đỗ được.”
Mọi người: “…”
“Chẳng bù cho biểu ca ta, học hành chăm chỉ như vậy mà cuối cùng bị đánh trượt.” Thẩm Hi thở dài, “Nhưng không sao, y đầu óc ngu dốt, A Nguyệt đỗ chứng tỏ còn thông minh hơn y.”
Liễu Nguyệt: “Tới chúc mừng thì chúc mừng đi. Còn lôi chuyện ta trèo tường ra làm gì.”
“Có chút không ngờ thôi.” Nàng cười tươi nói, “Mọi người đi đâu vậy, ta đi với.”
Nhật Hy nói: “Muội có muốn đi ăn cùng chúng ta không? Càng đông càng vui.”
“Đi, đi!” Thẩm Hy vui vẻ nói.
Cả nhóm sau đó tụ tập ăn mừng đỗ tốt nghiệp.
Liễu Nguyệt hiếm có dịp thoải mái như vậy nên tâm tình cũng tốt lên không ít.
Chặng đường học tập năm năm ở Hồng Cử của bọn họ.
Có lẽ sẽ kết thúc từ đây.