“Vậy giờ người có muốn cùng ta nhảy xuống dưới đó không?”
Câu hỏi khiến cả người ở trên lẫn người ở dưới đều phải đứng hình.
Hắn nói cái gì cơ?
Nhảy xuống?
Cao như thế mà nhảy xuống chỉ có nước gãy chân.
Không.
Tàn phế suốt đời luôn mới đúng.
Liễu Nguyệt bị kẻ mặc đồ đen áp chế không cho phép kháng cự. Cô chỉ có thể nuốt nước bọt nhìn xuống dưới, nói: “Con mẹ nó ngươi từ từ nói chuyện, động tay động chân làm gì.”
Nghe vậy đôi mắt lạnh băng nhìn sang Liễu Nguyệt, nói: “Không biết là ai động tay động chân trước vậy?”
Liễu Nguyệt: “…”
Để tránh bản thân sinh ra cảm giác sợ độ cao, cô rời sự chú ý sang chỗ khác. Nói với kẻ mặc đồ đen: “Ngươi có giỏi thì hai chúng ta cùng nhảy. Để ta xem đến lúc đó ngươi còn cười được không.”
Những tưởng đối phương sẽ từ chối, nhưng không, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo lại một lần nữa vang lên sau lưng cô, hắn bình tĩnh đáp: “Được thôi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Chưa đợi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi tay vốn đang kìm chặt Liễu Nguyệt thoáng chốc lỏng ra. Nhưng chưa đến hai giây sau nó đã lại lần nữa vòng qua người Liễu Nguyệt, đem cả người cô ôm lên.
Liễu Nguyệt được ôm kiểu công chúa, hơn nữa còn ở trên mái nhà cao ngất ngưởng nhất thời thất kinh.
“!!!”
Mặt cô tái lại, cảm giác choáng váng bất ngờ ập tới.
Lại là cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này.
Liễu Nguyệt nhắm chặt mắt, nghĩ.
“Sao, sợ rồi à?”
Giọng điệu có chút trêu đùa của kẻ đó truyền tới tai cô.
Liễu Nguyệt nghe vậy càng tức giận, mở mắt ra trừng hắn, mạnh miệng nói: “Sợ cái con khỉ!”
Nghe vậy ý cười ẩn trong đôi mắt của nam nhân che mặt càng sâu, hắn nói: “Nói vậy không sợ ta ném cô xuống sao?”
“Ngươi giỏi thì ngươi ném thử đi.” Liễu Nguyệt hùng hổ nói, sau đó cô lại nói to với Diệp Chi Lăng ở dưới: “Họ Diệp ngươi ở dưới đỡ ta!”
“Ta đỡ thế quái nào được!” Diệp Chi Lăng bất lực nói.
Đáy mắt thoáng lạnh đi, tay đang ôm lấy eo Liễu Nguyệt bất giác siết chặt khiến cô phải kêu “đau” một tiếng, kẻ vận đồ đen u ám liếc nhìn Diệp Chi Lăng ở bên dưới, lại nói với Liễu Nguyệt: “Nhờ tên đó chi bằng Liễu tiểu thư nhờ ta một tiếng có phải hơn không.”
Liễu Nguyệt như được nghe chuyện cười, cô nói: “Ta còn chưa biết ngươi tới đây với mục đích xấu hay tốt, nếu như nhờ ngươi thì chẳng khác nào giao tính mạng của ta cho ngươi cả, cái này đánh cược quá thứ lỗi ta không làm được.”
“Nhưng trông ta không phải vẫn uy tín hơn tên phế vật ở dưới đó sao.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt: “Này, ăn nói cho cẩn thận.”
Thấy cô có ý muốn bảo vệ Diệp Chi Lăng, ánh mắt của kẻ mặc đồ đen nhìn cô ngày càng nguy hiểm, bàn tay siết lấy eo cô càng chặt hơn, hắn đè nén sự mất kiểm soát trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Thà nhờ tên đó cũng không muốn mở miệng nhờ ta một tiếng?”
“Nhờ ngươi làm cái cóc khô. Con mẹ nó còn không mau bỏ bà đây xuống.” Liễu Nguyệt mặc kệ mạng mình đang ở trong tay hắn, không chút kiêng nể nói.
Nghe vậy tên mặc đồ đen không những không giận mà còn bật cười.
“Ngươi nói vậy ta càng không cho ngươi xuống.” Hắn ngang ngược nói.
“Ngươi!” Liễu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn. Bởi vì ngoài điều này ra, cô chẳng có thể làm gì khác.
Chửi hắn nhiều quá nhỡ đâu làm sợi dây thần kinh nào đó của hắn đứt thật hắn ném cô xuống dưới thì sao.
Mà đã thành ra thế này thì càng không thể vùng vẫy, vùng vẫy ở nơi cao như thế, tên mặc đồ đen chẳng tay tuột tay hay mất thăng bằng, thế chẳng khác nào địch chưa ra tay đã tự đẩy mình vào đường chết.
Liễu Nguyệt biết thì đương nhiên kẻ kia cũng phải hiểu.
Hắn thấy cô tuy tức giận như vậy nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn khiến cảm giác vui sướng trong lòng tăng lên, tâm tình tốt ra không ít. Vì thế giọng điệu dịu đi rất nhiều, hắn hỏi: “Có muốn xuống dưới không?”
“Ngươi chịu đưa ta xuống?” Liễu Nguyệt chế giễu hỏi.
Đuôi mắt khẽ cong lên, kẻ mặc đồ đen nói: “Vậy thì ngươi nhờ ta đi.”
“…”
Cuối cùng vẫn chỉ muốn cô hạ mình nhờ vả hắn.
Mẹ nó có phải ấu trĩ thế không.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Tuy nghĩ là vậy nhưng cảm thấy không còn cách nào khác. Càng không thể lấy cứng trọi với cứng, Liễu Nguyệt có lẽ đã chấp nhận số phận, thu lại dáng vẻ hung dữ đang có, nhẹ nhàng nói: “Thế nhờ vị công tử đây đưa ta xuống.”
Đối phương đạt được ý nguyện, cong mắt cười giảo hoạt, nói: “Ừm.”
“Ta đưa ngươi xuống.”
Dứt lời chưa để cô kịp thở hắt ra, tên vận đồ đen từ đầu tới chân cứ như vậy xốc Liễu Nguyệt lên, ôm cô kiểu công chúa sau đó nhảy xuống từ mái nhà đang đứng tiếp xuống mái nhà thứ hai ở phía dưới và cuối cùng là nhẹ như không có gì tiếp xuống mặt đất, ngay cạnh Diệp Chi Lăng.
Liễu Nguyệt sắc mặt trắng bệch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô vì bị rơi bất ngờ mà phải bỏ cả mặt mũi ôm chặt lấy cổ của tên kia, mà tên kia lại không lấy vẻ gì là ghét bỏ, qua ánh mắt có thể thấy thậm chí hắn đang còn rất hưởng thụ việc này.
Bỗng đôi mắt lạnh băng của hắn chẫm rãi dừng trên gương mặt Diệp Chi Lăng.
Diệp Chi Lăng đương nhiên biết được độ nguy hiểm của hắn. Y nổi hết da gà da vịt cứng đờ người đứng im chỗ đó, chỉ biết gọi nhỏ: “A Nguyệt…Này A Nguyệt.”
Liễu Nguyệt bị gọi mấy câu lập tức hoàn hồn, nhưng vẻ mặt phờ phạc lúc xanh lúc xám đã thực sự bán đứng cô. Liễu Nguyệt nhìn Diệp Chi Lăng, lại nhìn khung cảnh trước mặt, hỏi: “Ta…Ta xuống rồi sao?”
“Ừm, xuống rồi.” Âm thanh trầm thấp lại một lần nữa vang lên.
Liễu Nguyệt có phần xấu hổ nhìn hắn, nói: “Xuống rồi thì buông ta xuống đi.”
Tên mặc đồ đen cũng vô cùng phối hợp mà thả cô xuống, đến khi chân đã hoàn toàn chạm đất Liễu Nguyệt mới cảm giác được mình thực sự sống lại. Cô nhìn nam nhân mặc đồ đen kín mít trước mặt, cả người dường như đã trút bỏ mọi sự cảnh giác vốn có, rất chi là thoải mái nói: “Đa tạ đã không ném ta xuống.”
“Không có…” gì.
Vụt!
Động tác nhanh như gió đến mắt thường cũng không thể nhìn thấy bất ngờ bị chặn lại. Diệp Chi Lăng mở to hai mắt nhìn cú đấm Liễu Nguyệt tung ra để xử lí tên kia lại bị chính hắn dễ dàng chặn đứng lại.
Kẻ mặt đồ đen khẽ nheo mắt, bình tĩnh hỏi: “Đây là cách Liễu tiểu thư cảm ơn ta sao?”
Liễu Nguyệt lúc này chẳng cần phải dịu dàng lấy lòng gì nữa, trực tiếp bộc lộ ra con người thật. Giận dữ nói: “Mẹ nó còn không mau buông tay ra!”
“Bao lâu rồi mà vẫn không sửa được cái tính khó ở.” Một tiếng thở dài nhỏ xen lẫn trong giọng nói trầm thấp của nam nhân.
Liễu Nguyệt bất giác ngẩn người, có chút khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Nhưng không ai đáp lại cô, kẻ vận đồ đen sau đó buông tay cô ra, nói: “Hôm nay chơi với vị tiểu thư đây rất vui. Cơ mà đáng tiếc giờ ta phải đi rồi. Sau này chắc chắn còn gặp lại.”
“Hả!?” Liễu Nguyệt tức giận nói, “Ngươi tưởng muốn đi là đi sao.”
Đuôi mắt hắn sau đó khẽ cong lên, dường như hắn đang mỉm cười. Thân thủ nhanh nhẹn không đến mười giây lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng: “…”
“Nhị tiểu thư kia rồi!” Giọng một đám người đằng xa vọng đến.
Cô cùng y đồng thời quay mặt ra, một tên chạy tới đầu tiên dừng trước hai người, thở dốc nói: “Nhị…Nhị tiểu thư, ban nãy tam thiếu gia tìm người mãi.”
Liễu Nguyệt âm u nhìn gã.
Mẹ nó nãy chẳng thấy ma nào đi qua, lúc ta xuống rồi thì một đống chạy tới.
Mà thôi…
Như thế còn đỡ hơn việc bị đám người này thấy bản thân bị tên ất ơ ở đâu đó bế trên nóc nhà.
Đỡ mất mặt.