Phía Tây.
Tây bang chủ Triệu Lâm sau khi nhận được thư của Liễu Diễm Tư đã lập tức vò nát tờ giấy. Con ngươi hổ phách dữ tợn mà trừng người đang cúi thấp đầu phía dưới, nói: “Ngươi về nói với hắn, chỗ ta không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ta không bắt con gái của hắn, nếu hắn dám bước chân vào đất của ta…” Nói rồi y cầm lấy thanh đao bên cạnh cắm phập xuống dưới sàn gỗ: “Giết không tha!”
Người đưa thư sợ mất mật rối rít xin cáo lui rồi phi ngựa như bay quay về nói với Liễu Diễm Tư.
Liễu Diễm Tư ngồi trong xe ngựa nghe vậy thì không khỏi giận quá hóa cười.
Tên này vẫn còn ghi hận hắn mấy năm trước đây mà.
“Liệu có thể cứu được tiểu thư không ạ?” Tiêu Dã cũng ngồi trong xe cùng y nên nghe được điều người truyền thư nói, lo lắng hỏi.
“Người đó sẽ không vì có xích mích với người mà ra tay với tiểu thư chứ?”
Nắm bắt tình hình nhanh đấy.
Liễu Diễm Tư khẽ nheo mắt nhìn hắn nghĩ.
“Không sợ, hắn sẽ không động vào trẻ con.” Y nói.
Tảng đá trong lòng Tiêu Dã như được gỡ ra.
Lúc này ở chỗ Liễu Nguyệt.
“A…a..”
“Ngậm miệng.” Chất giọng trẻ con nhưng đầy uy hiếp vang lên.
Quách ma ma tay chân bị trói chặt đang bị Liễu Nguyệt cầm con dao mà mình trộm được ở nhà bếp kề sát vào cổ.
Như chỉ cần cử động lệch một li thôi cũng đủ khiến lớp mỡ dày của bà ta bị con dao khứa vào vậy.
Diệp Chi Lăng cùng Miên Miên đứng sau nhìn.
Mặt Miên Miên không chút biểu cảm, chỉ có Diệp Chi Lăng hơi nhát gan nên núp đằng sau nàng.
Việc Quách ma ma bị lôi tới đây cũng có sự giúp đỡ của hai người.
Liễu Nguyệt sau mấy ngày lén lút lẻn ra ngoài vào ban đêm thì đã thu thập được kha khá thông tin về nơi này.
Qua đó cho thấy lời Khải Trạch nói là thật, bao quanh đây một trăm dặm có hai tòa canh gác. Phía sau cánh rừng kia thì có một vách núi, dưới đó chính là một thảo nguyên. Nhưng xuống dưới kiểu gì thì không ai biết, nhảy xuống chỉ có nước tan xác nên tạm thời cứ để vậy đã.
Trại thực chất là một nơi giam nhốt trẻ con. Huấn luyện chúng đến một mức thuần thục nào đó rồi sẽ được đưa đi, có thể là thanh lâu. Dò xét xung quanh một phen sáng hôm sau Liễu Nguyệt quyết định vẽ lại bản đồ nơi này.
“Nơi chúng ta đang ở là chính giữa, sau đấy là chỗ ở của mấy tên canh gác. Ờm, nhà bếp ở hướng đông, ta còn lấy được con dao này này.” Nói rồi cô lôi con dao ra cho Diệp Chi Lăng xem.
Diệp Chi Lăng: “…”
Sau đó thì cô và y phát hiện Miên Miên tưởng như đã ngủ nhưng hai mắt vẫn nhìn mở im lặng nhìn hai người. Không biết đã nghe cuộc đối thoại được bao lâu rồi.
Liễu Nguyệt: “…”
Diệp Chi Lăng: “…”
Thế là Miên Miên được gia nhập vào kế hoạch.
Trước tiên là bắt Quách ma ma để moi thông tin từ bà ta.
Đó chính là lí do vì sao cả ba người đang ở sau phòng chứa củi mà Liễu Nguyệt mới phát hiện ngày hôm qua. Nơi này có vẻ ít người lui tới nên rất hợp lí. Thực chất cô định nhốt luôn Quách ma ma trong nơi hay dạy đánh đàn nhưng ai ngờ Miên Miên lại khỏe vậy, lôi một mạch bà ta tới đây luôn.
Bịt miệng cùng trói chân tay bà ta cũng là do Miên Miên làm.
“A..a…th..a..tha..cho ta..” Quách ma ma cầu xin nói.
Liễu Nguyệt vẫn chẳng mảnh mai quan tâm dùng dao vạch một đường lên mặt bà ta.
Máu bắt đầu chảy ra.
“A…a….!” Quách ma ma bắt đầu giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích chứ, ta sẽ tha cho bà…” Liễu Nguyệt từ tốn nói.
“Ư…ưm..” Quách ma ma ra sức gật đầu.
Liễu Nguyệt nhếch miệng cười tháo bịt miệng cho bà ta, Quách ma ma định chớp thời cơ kêu cứu nhưng bị cô nhanh hơn thô bạo bóp lấy miệng nhét viên thuốc vào.
“Ư…ư!” Cứu với.
Hai mắt bà ta trở nên dại ra.
Tại…tại sao không nói được?
Lại nhìn đứa trẻ ở trước mặt, đôi mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, khóe miệng kéo lên một độ cong hoàn hảo, cười đầy nguy hiểm nói: “Kêu đi, sao không kêu nữa rồi?”
Mặt Quách ma ma trắng bệch, không tự chủ được lùi lại phía sau.
Liễu Nguyệt cảm thấy không nên câu giờ thêm nữa, nói: “Nói tất cả những gì bà biết ra hoặc chết ở đây.”
Vì cảm thấy cô nói được làm được, cả người Quách ma ma vô thức run lên.
Bà ta gật đầu.
Liễu Nguyệt lấy trong túi ra một viên thuốc khác nhét vào miệng Quách ma ma, vì mắc bệnh sạch sẽ ở mức nhẹ nên cô dùng khăn vải để ngăn cách.
Nuốt xong thì Quách ma ma bắt đầu nói được trở lại bình thường.
Ánh mắt bà ta nhìn Liễu Nguyệt tràn đầy khiếp sợ.
Liễu Diễm Tư dạy cô nhận biết độc dược cũng không phải để đấy. Trong lúc đi thám thính thì cô đã vô tình nhận ra được mấy một số loại mà mình biết bèn không chút do dự mang về. Sau đó lại lẻn vào nhà bếp ăn cắp vài thứ có ích, thành ra bây giờ dưới đống rơm nơi chính là một đống hoa cỏ chưa được điều chế cùng với cái cối giã nhỏ và lọ.
Đám người Lam Hiền ban đầu cũng có thắc mắc nhưng Liễu Nguyệt lại nói không cần bận tâm nên bọn họ cũng chỉ biết im lặng lén giấu giúp cô khi có người đi qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!