Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Không khí trong xe trầm mặc một hồi, ánh hoàng hôn từ bên ngoài xiên qua khung cửa sổ, vừa chan hòa mà ấm áp.

Nhìn vẻ mặt sầm sì của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh muốn cười mà không dám.

Cô nhẫn nhịn nhưng cuối cùng cũng không kìm được, âm thầm  mà nhếch khóe môi.

Trình Trạm nhìn qua, nhưng không thèm so đo với cô.

Anh bất đắc dĩ thở dài nói: “Em đấy nhé.”

Trong lời nói tràn đầy sự nuông chiều.

Hướng Nguyệt Minh nhếch môi, quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài: “Ánh mặt trời đẹp thật.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, thấp giọng hỏi, “Em có lo lắng về trận chung kết ngày mai không?”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, buồn cười nhìn anh: “Bây giờ hỏi có phải hơi sớm không?”

“Không còn sớm.” Trình Trạm biết cô đang gặp chút vấn đề, “Mấy ngày nay em có ở khách sạn luyện tập không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, “Có.”

Trình Trạm vô thức cúi đầu nhìn mắt cá chân lộ ra của cô.

Thời tiết vẫn còn nóng, khi Hướng Nguyệt MInh đi thay đồ, cô đã mặc một chiếc áo phông và quần jean ngắn. Đôi chân dài trắng nõn lộ ra, trắng đến chói mắt.

Đôi mắt của Trình Trạm dừng lại trên đôi chân của cô trong giây lát, ánh mắt anh chợt tối sầm lại.

Hướng Nguyệt Minh nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn hai lần cô liền nhấc chân ra chỗ khác.

“Trình tổng, anh có thể kiềm chế một chút được không?”

Trình Trạm liếc xéo cô.

Hướng Nguyệt Minh cười gian xảo, nhìn anh bằng đôi mắt đào hoa: “Anh phải nhớ kỹ anh là một tổng tài đó.”

Trình Trạm không nói nên lời.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, tiếp tục nhìn xuống điện thoại. Sau khi lướt Weibo một lúc, cư dân mạng vẫn như ban đầu, vẫn lặp đi lặp lại mấy câu mang hàm ý như nhau.

Tất nhiên, cũng có anti-fans nói hai người họ đang tự lăng xê bản thân, và Trình Trạm chỉ phối hợp với nghệ sĩ của công ty chỉ để kiếm trác. Hai người thực ra không có quan hệ nào cả.

Hướng Nguyệt Minh trực tiếp lướt qua, còn không thèm nhìn.

Cô cất điện thoại, nheo mắt ngủ một lúc. Chỉ đến khi đến sân bay, cô mới được Trình Trạm đánh thức.

Để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, hai người họ đi vào bằng lối đi VIP.

Hai người đi về nhà mà không gặp bất kì trở ngại nào.

Trình Trạm đưa cô đi ăn cơm rồi mới đưa cô về nhà.

Hướng Nguyệt Minh cũng không giữ anh, chủ yếu là vì … cô không có lí do gì để giữ anh lại.



Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh tìm một giáo viên khiêu vũ chuyên nghiệp để dạy cô hai động tác nhảy cuối cùng.

Trong buổi phát sóng trực tiếp trận chung kết, Ngu Uyển cũng từ đoàn làm phim chạy về.

“Thế nào, cảm giác bây giờ như thế nào?”

Ngu Uyển đi theo vào hậu trường ghi hình, đi đi lại lại trước mặt cô trong phòng nghỉ.

Hướng Nguyệt Minh cười nhìn cô: “Cảm giác gì cơ?”

Ngu Uyển trợn to hai mắt, thẳng thừng nói: “Cậu còn cố ý hỏi, đừng tưởng mình không biết, vũ điệu cậu nhảy hôm nay chính là điệu nhảy trước kia cậu chưa kịp hoàn thành, có đúng không?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Ngu Uyển thở dài, quay đầu nhìn cô: “Cậu chắc chắn chứ?”

Hướng Nguyệt Minh im lặng vài giây, lại gật đầu: “Chắc chắn.”

Cho tới nay, Hướng Nguyệt Minh rất tự tin về mảng khiêu vũ.

Đương nhiên, cô không phải kiểu người tự tin mù quáng, cô đã từng luyện tập và biết khả năng của mình tới đâu.

Nghe vậy, Ngu Uyển lén quan sát cô một lúc.

“Cậu thực sự chắc chắn?”

Cô ấy không khỏi cảm thấy bất an: “Mình thì đang rất lo lắng.”

Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhõm nhìn cô, cười cười, lắc đầu nói: “Thật sự không sao, cậu yên tâm đi.”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, Ngu Uyển không yên tâm chút nào.

Cô không biết phải nói như thế nào, nhưng cô hơi lo lắng.

Cô ấy chưa từng đi xem buổi khiêu vũ đó của Hướng Nguyệt Minh. Nhưng sau khi xem một đoạn video, cô ấy biết điệu nhảy khó đến mức nào và cô đã ngã khỏi sân khấu như thế nào.

Cô ấy không chắc liệu Hướng Nguyệt Minh có bóng ma tâm lý nào không, nhưng cô ấy thì có.

Là một người ngoài cuộc, đến cô ấy còn sợ hãi trước âm thanh đập ruỳnh một phát trong video, khiến cô gặp ác mộng trong vài ngày, chứ đừng nói đến Hướng Nguyệt Minh.

Cô không nói, nhưng Ngu Uyển có thể cảm nhận được, trong một khoảng thời gian nào đó vũ điệu kia đã trở thành tâm bệnh của cô.

Ngu Uyển thực sự không tán thành việc cô nhảy điệu nhảy đó, nhưng Hướng Nguyệt Minh cứ khăng khăng nên cô ấy cũng không dám nói thêm.

Mỗi người đều có một trở ngại trong lòng, và có một trở ngại cần phải vượt qua. Nếu bạn không làm điều đó, bạn có thể sẽ hối tiếc trong phần còn lại của cuộc đời mình.

Vì vậy, cô có thể hiểu suy nghĩ của Hướng Nguyệt Minh, vì vậy cô không thể nói gì thêm.

Bây giờ Ngu Uyển chỉ cầu nguyện điệu nhảy này có thể kết thúc suôn sẻ mà không gặp bất kỳ sự cố nào.

Ít nhất, hãy để cô thực hiện ước mơ năm trung học của mình.

Ngu Uyển trầm mặc một hồi, nhìn chân cô.

“Chân của cậu thật sự không sao chứ?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, dở khóc dở cười: “Mình đã nói mấy lần rồi, mình thật sự không sao.”

Ngu Uyển gật đầu nhìn cô: “Không, mình vẫn không yên tâm.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tiểu Hi: “Tiểu Hi, đi chuẩn bị mấy túi nước đá, đề phòng có vấn đề.”

Tiểu Hi trả lời: “Vâng, em sẽ đi ngay.”

Sau khi Tiểu Hi ra ngoài, có người gõ cửa phòng nghỉ.

Hai người vô thức nhìn về phía cửa, và đó là Dư Lực Ngôn.

Ngu Uyển híp mắt nhìn anh, mơ hồ cảm thấy người này quen quen. Không phải cô ấy quen thuộc với cuộc thi này, nhưng dường như cô ấy đã từng nhìn thấy anh trước đây.

Đúng như cô đang nghĩ, Hướng Nguyệt Minh đã dậy trước.

“Anh Dư, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Dư Lực Ngôn gật đầu, mỉm cười nói: “Đây là trận thi đấu cuối cùng, sẽ có thể tôi không được gặp em trong những chương trình lần sau nên tôi muốn đến xem một chút.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu rõ, mỉm cười: “Anh vào đây ngồi đi.”

Dư Lực Ngôn “ừm” một tiếng, không khách khí mà đi vào.

Ngu Uyển mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cô hắng giọng một cái, nhìn hai người họ: “Mình ở đây có tiện không?”

Hướng Nguyệt Minh liếc cô một cái: “Cậu nghĩ sao?”

Ngu Uyển cười cười, làm như không nhìn thấy vẻ mặt của Dư Lực Ngôn, yên tâm ngồi ở bên cạnh cô.

Vì có sự hiện diện của người ngoài nên Dư Lực Ngôn cũng không nói nhiều.

Anh trầm mặc một lúc, nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Nghe nói em muốn nhảy một điệu cổ điển?”

Hướng Nguyệt Minh trả lời có lệ.

Dư Lực Ngôn dừng lại một chút, chăm chú nhìn cô: “Em cảm thấy thế nào?”

“Cái gì?”

“Em có chắc không?”

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Hướng Nguyệt Minh, Dư Lực Ngôn không được tự nhiên cho lắm, nói: “Tôi đã xem buổi khiêu vũ mà em biểu diễn lần trước.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, cô ngạc nhiên nhìn Dư Lực Ngôn, sau vài giây, cô chợt hiểu ra.

Thực ra cũng không phải điều gì quá ngạc nhiên.

Mặc dù Dư Lực Ngôn tập trung chủ yếu vào khiêu vũ hiện đại, nhưng các vũ công sẽ xuất hiện ở nhiều địa điểm thi đấu khác nhau, và họ cũng sẽ xem các bài học khiêu vũ từ các tiền bối và bạn bè, điều này là bình thường.

Chỉ là, Hướng Nguyệt Minh thực sự không nghĩ đến buổi biểu diễn năm đó, và Dư Lực Ngôn đã ở đó.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy cũng bình thường.

Ban đầu cô không chú ý nhiều đến người khác, vì vậy việc Dư Lực Ngôn có ở đây hay không không liên quan nhiều đến cô.

Hướng Nguyệt Minh đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi đã phải để anh xem một trò cười rồi.”

“Không thể nào.” Dư Lực Ngôn nhẹ nhàng nói: “Chân của em…… không sao chứ?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Vâng, cũng không có vấn đề gì lớn.”

Dư Lực Ngôn dừng một chút, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

“Cố lên, tôi mong chờ màn trình diễn của em.”

“Cảm ơn.”

Hai người trao đổi chào hỏi lịch sự, nhưng khi Dư Lực Ngôn chuẩn bị ra ngoài, thật tình cờ, Trình Trạm cũng đến.

Trong một khoảnh khắc, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy phòng nghỉ của mình tràn ngập sự huy hoàng, tại sao mọi người cứ chạy đến đây hết vậy.

Hai bên chạm mặt nhau, Trình Trạm còn mặc âu phục chỉnh tề, hiển nhiên là vừa từ công ty chạy tới.

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn cặp kính của anh, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

Cô hắng giọng giới thiệu với hai người: “Đây là Trình Trạm.” Nói xong, cô lại nhìn Trình Trạm: “Dư Lực Ngôn, thí sinh của Vũ Đạo Nhân Sinh.”

Trình Trạm gật đầu như một lời chào.

Dư Lực Ngôn gật đầu, cũng rất khách sáo. Anh cười: “Nếu Trình tổng ở đây rồi vậy thì tôi đi trước.”

Trước khi đi còn không quên nhìn Hướng Nguyệt Minh một cái, nhẹ giọng nói: “Cố gắng chú ý hơn một chút.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Sau khi bọn họ rời đi, cô nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Trình Trạm, nhất thời không biết nên nói gì để giải thích.

Rõ ràng là có ba người nói chuyện trong phòng nghỉ, tại sao cô lại có cảm giác bị “bắt gian trong phòng”.



Ngay khi Dư Lực Ngôn rời đi, Ngu Uyển cũng tìm cớ để bỏ trốn. Lấy lí do là đi tìm hiểu tin tức hộ Hướng Nguyệt Minh.

Nhìn bóng dáng đang bỏ chạy của cô ấy, Hướng Nguyệt Minh bất lực thở dài.

“Anh không phải có chút đáng sợ sao?”

Cô giơ tay chọc chọc bả vai Trình Trạm: “Anh vừa đến cái là Ngu Uyển không dám ở đây nữa.”

Trình Trạm nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, nhướng mày: “Vì sao cô ấy lại chạy, em còn không biết à?”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh giả ngu, ngơ ngác nhìn anh: “Tôi thì biết cái gì? Tôi chả biết gì cả.”

Trình Trạm: “…”

Anh giơ tay, định véo mặt cô, nhưng lại nghĩ đến việc cô trang điểm. Thay vào đó, anh véo ngón tay cô để trút sự bất mãn của mình.

Hướng Nguyệt Minh bị đau, trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Trình Trạm không trả lời ngay mà đưa tay đóng cửa lại, nhìn một lượt camera giám sát trong phòng khách: “Mấy camera giám sát này có đang mở không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Cô nhắc nhở Trình Trạm: “Trình tổng, hãy chú ý đến hình tượng của mình, những hình ảnh này sẽ được ghi lại và được chỉnh sửa sau.”

Trình Trạm: “Thật sao?”

Anh nhìn chằm chằm vào máy quay một lúc rồi nhìn cô: “Em có tin là bọn họ không bao giờ dám phát tán ra bên ngoài không?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào, ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Đừng làm khó đạo diễn biên tập.”

Trình Trạm cười nhạt, “Được.”

Thực ra anh chỉ nói suông mà thôi, cho dù Trình Trạm có cầm thú đến đâu, anh cũng sẽ không làm gì Hướng Nguyệt Minh vào lúc này.

Sau khi im lặng một lúc, Trình Trạm nhìn quanh phòng.

“Em còn chưa thay quần áo sao?”

Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, nói: “Yên tâm đi, còn chưa trang điểm xong.”

Trình Trạm liếc nhìn lớp trang điểm tinh tế trên mặt cô, nhưng vẫn cảm thấy cô chưa trang điểm. Nhưng chính anh cũng không hiểu, cũng không có hỏi quá nhiều.

“Khi nào thì xong?”

“Lúc Ngu Uyển đến thì chuyên gia trang điểm ra ngoài nghe điện thoại, cô ấy vẫn chưa quay lại.” Cô đoán chuyên gia trang điểm thấy vẫn còn thời gian, lúc nãy Dư Lực Ngôn và Trình Trạm cũng lần lượt đến đây, nên cô ấy để dành không gian riêng tư cho họ.

Trình Trạm hiểu ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em có đói không?”

Hướng Nguyệt Minh liếc anh một cái: “Anh còn là người sao? Bây giờ hỏi em có đói không.” Cô sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, gật đầu nói: “Tất nhiên là đói rồi. Tôi muốn ăn mì trộn.”

Trình Trạm mỉm cười, đồng ý: “Được, khiêu vũ xong, tôi sẽ nấu cho em ăn.”

Hướng Nguyệt Minh nhếch khóe môi, cảm thấy rất vui vẻ.

Trình Trạm không nán lại lâu, anh rời đi sau khi trò chuyện vài câu.



Chuyên gia trang điểm quay lại trang điểm cho Hướng Nguyệt Minh, lăn lộn một hồi, trận chung kết chính thức bắt đầu.

Lần này, nhiều người đến hiện trường hơn trước và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhiều hơn nhiều so với những lần trước. Những thí sinh còn trụ lại đến cuối đều là những người rất lợi hại.

Ngoài những thí sinh góp mặt trong đêm chung kết, tất cả các thí sinh bị loại trước đó cũng có mặt và theo dõi từ hàng ghế khán giả.

Khi Hướng Nguyệt Minh đi vệ sinh, cô tình cờ gặp Vu San San.

Chẳng qua, lần trước có Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam xuất hiện nên Vu San San đã trốn khi nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như ban đầu.

Hướng Nguyệt Minh cũng trộm hỏi Nhan Thu Chỉ mới biết được nguyên nhân. Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam là một cặp vợ chồng công khai trong làng giải trí, tình cảm sâu đậm. Chỉ là luôn có người ngoài cuộc cho rằng bọn họ là một đôi hời hợt, quan hệ chỉ là để trưng ra mà thôi.

Trước đó Vu San San và Trần Lục Nam đã quay chung một bộ phim, Trần Lục Nam là nam chính và Vu San San là nữ phụ. Tất nhiên, điều này không có gì sai, vấn đề nằm ở chỗ … Cô ta đưa cho Trần Lục Nam một tấm thẻ phòng.

Đêm hôm đó, Trần Lục Nam không những không đi mà còn kể hết sự tình cho trợ lý của mình nghe. Nếu cô ta không muốn yên ổn quay xong bộ phim kia, đổi người khác cũng không phải là chuyện gì to tát.

Từ sau vụ việc đó, Vu San San cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ, nên luôn tìm cách tránh mặt họ.

Nghĩ đến đây, Hướng Nguyệt Minh có chút buồn cười.

Loại tình huống này trong giới cũng không ít, giao thẻ phòng vẫn còn tính là tế nhị, thậm chí có còn người tệ hại hơn, mặc váy ngủ gợi cảm đi gõ cửa phòng người khác. Hướng Nguyệt Minh đã nghe và nhìn thấy rất nhiều, nhưng cô cũng không cảm quá kỳ lạ.

Chỉ là cô không ngờ rằng trước đây Vu San San lại có lá gan to như vậy.

Chú ý tới vẻ mặt của cô, Vu San San liếc cô một cái: “Cô cười cái gì?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tôi cười lúc nào?”

Vu San San lạnh lùng nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Đừng quá đắc ý.”

Hướng Nguyệt Minh buồn cười hỏi: “Cho hỏi tôi đắc ý chỗ nào?” Cô cạn lời: “Tôi chỉ cười một cái, như vậy cũng không được sao?”

Ngay khi Vu San San chuẩn bị nói, điện thoại di động của Hướng Nguyệt Minh vang lên.

Cô nhìn xuống, nhướng mày nói: “Sao chị Nhan Nhan lại gọi điện thoại cho tôi vậy nhỉ?”

Lời vừa dứt, Vu San San hừ lạnh một tiếng, lườm cô rồi vội trốn đi ngay.

“…”

Nhìn bóng lưng chạy trốn của Vu San San, Hướng Nguyệt Minh nhất thời thật sự không biết nên cảm thán như thế nào. Đã là người, đừng quá chột dạ, bởi vì tâm đã tối thì nhìn cái gì cũng thấy lo lắng.

Có lẽ bởi vì Vu San San bị cô làm cho sợ hãi, nên Hướng Nguyệt Minh có tâm trạng tốt.

Khi cô trở lại phòng nghỉ để chờ biểu diễn, cô không vội vàng.

Cô vươn vai một cách thoải mái, chờ đến lượt lên sân khấu.

Lúc này, rất nhiều fans trong phòng phát sóng trực tiếp đã kêu gọi cô, mong chờ sự xuất hiện của cô.

【Tại sao Hướng Nguyệt Minh vẫn chưa ra!! 】

【Tối nay Hướng Nguyệt Minh khiêu vũ kiểu gì, tôi đang rất chờ mong.】

【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh Tôi vừa nhận được tin rằng hình như Hướng Nguyệt Minh đã gặp tai nạn khi khiêu vũ trước đó. Có ai biết tình hình cụ thể không? 】

【Hu hu, mong tiên nữ xuống trần gian! 】

【Hu hu, theo đuổi gì mà dữ vậy. Tham gia vào tất cả các hoạt động của cô ấy dù mưa hay nắng. 】

【Tôi thấy Trình Trạm ngồi trong khán đài, có ai để ý không! Mấy tay chụp ảnh đã lia tới góc Trình tổng ngồi, đẹp trai quá. 】

【Làm ơn tập trung vào chị nhà đi.】



Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn điện thoại hai lần để điều chỉnh tâm lý.

Mắt thấy sắp đến lượt mình, cô hít thở sâu vài lần trước khi bắt đầu khiêu vũ.

Tiểu Hi nhìn cô, giơ tay lên: “Chị, đi thôi!”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, tự tin đứng dưới ánh đèn. Khi khán giả nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện, họ điên cuồng la hét.

“A a a a, là Hướng Nguyệt Minh!”

“Cuối cùng cũng đến lúc của cô ấy.”

“Tiên nữ ah ah ah ah!”



Ngồi trong đám đông, Trình Trạm lắng nghe tiếng la hét của khán giả, cảm xúc của anh rất phức tạp.

Anh ngước mắt lên và nhìn thẳng vào người đứng trên sân khấu. Đó chỉ là một hình bóng mơ hồ, nhưng Trình Trạm biết đó là cô.

Hôm nay, Nhan Thu Chỉ và những người khác bận rộn nên không thể đến hiện trường.

Trình Trạm đến đây một mình, không có trợ lý.

Anh nhìn thẳng vào Hướng Nguyệt Minh, không muốn rời mắt đi.

Cô từ bên trong bước ra, bước từng bước một, đứng ở giữa sân khấu trong trang phục cổ trang màu đỏ.

Chỉ cần nhìn cách trang điểm đến bộ đồ trên người cô, người ta có thể nhìn thoáng qua cô sẽ nhảy gì.

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, chỉ còn lại một cụm đèn trên người cô.

Âm nhạc vang lên, điều bất ngờ ẩn trong tay áo xuất hiện.

Vũ điệu cổ điển của Hướng Nguyệt Minh có một cảm giác đáng kinh ngạc.

Tay áo dài bay ra, đung đưa trong không trung.

Cô đứng giữa sân khấu và nhún nhảy theo điệu nhạc. Mỗi bước của cô theo nhạc một cách chính xác, như thể cô đang lao vào trái tim của mọi người.

Kiễng chân nhảy một vòng liên tục hơn chục vòng, ngay cả khán giả dưới khán đài và phòng phát sóng trực tiếp cũng phải thốt lên. Những động tác nhún nhảy trên không uyển chuyển, đẹp mắt theo điệu nhạc đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Không ai muốn chớp mắt, không ai muốn nhìn đi chỗ khác.

Từng chi tiết nhỏ của Hướng Nguyệt Minh đều được xử lý một cách hoàn hảo. Cô dường như sinh ra để khiêu vũ, và điệu nhảy này thuộc về cô.

Cơ thể mê hoặc, khả năng quản lý biểu cảm còn tuyệt vời hơn.

Mỗi một điểm nhấn, một cử chỉ cũng làm mọi người say mê. Những cú quay tròn và nhảy trên không đã đưa điệu nhảy này lên đến cao trào.

Cảnh cuối cùng khiến khán giả phải đồng loạt đứng dậy và hét lên.

Không ai là không tán thưởng cô, không ai là không thích điệu nhảy này.

Điệu nhảy của Hướng Nguyệt Minh sử dụng nhiều lực ở mắt cá chân hơn bất kỳ điệu nhảy nào trước đó. Mỗi khi xoay người, điểm tựa đều là mũi chân, nhảy lên không trung và đáp xuống đất, cô phải duy trì từng chi tiết nhỏ trong thế đứng của mình để không ai có thể nhận ra bất kỳ sai lầm nào.

Trong cảnh cuối cùng, cô như một một con ngựa bay trên không trung, tay áo dài tung bay, cánh hoa giấu trong tay áo rơi xuống sân khấu, tạo cho người ta cảm giác chân thực như nàng tiên giáng trần.

Khoảnh khắc, cô hạ người xuống, nhạc cũng tắt.

Cô đứng dậy khom lưng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt hơn trước.

Có những tiếng la hét chói tai và cảm thán từ khán giả.

“Chết tiệt!! Hướng Nguyệt Minh thật tuyệt vời!!”

“Ahhhhhhhhhhh Tôi chết mất, tôi chết mất, sinh mệnh này đã bị điệu nhảy của Hướng Nguyệt Minh cướp đi.”

“Thật trâu bò.”

“Quá đẹp đi mất thôi!!”

“A a a a a…”

Khán giả la hét ầm ĩ, nhưng có người đang tỏ ra lo lắng.

Trình Trạm chăm chú nhìn Hướng Nguyệt Minh, sắc mặt cô không được dễ chịu cho lắm.

Ngồi cạnh anh là những thí sinh bị loại khác. Trình Trạm còn chưa kịp định hình xem có chuyện gì xảy ra thì bên cạnh đã có người bắt chuyện: “Khi Hướng Nguyệt Minh vừa mới đứng dậy, chân của cô ấy có bị gì không?”

“A? Có sao?”

Một người khác ngạc nhiên: “Sao tôi không phát hiện ra?”

“Khi cô ấy dường như đang quay, khuôn mặt cô ấy thay đổi ngay lập tức, cô không nhận thấy sao?”

“Không, không có gì sai với những bước nhảy của cô ấy cả.”

“Đó không phải là một chuyển động …” Trước khi người nọ kịp nghiêm túc phân tích, Trình Trạm đột ngột đứng dậy.

Vài người sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi của Trình Trạm.

“Đây là–“

“Trình tổng cứ thế mà rời đi sao?”

“Chẳng lẽ vừa rồi Hướng Nguyệt Minh thật sự xảy ra vấn đề?”

“Cô ấy vẫn còn trên sân khấu, để xem nào.”

Hướng Nguyệt Minh rõ ràng vẫn đứng trên sân khấu, thần sắc tự nhiên, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hết thảy đều như thường.

Các giám khảo đồng loạt vỗ tay khen ngợi cô: “Lại là một điệu nhảy rất hoàn hảo”.

Trên trán Hướng Nguyệt Minh lấm tấm những hạt mồ hôi lạnh, gượng cười nói: “Cảm ơn mọi người.”

Một trong những giám khảo nhìn cô và tò mò hỏi: “Em đã tập điệu nhảy này bao lâu rồi?”

Hướng Nguyệt Minh thả lỏng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mới gần đây thôi.”

Giám khảo gật đầu, cười nói: “Tôi cũng đoán là vậy, nền móng hẳn là rất vững chắc.”

Một vị giám khảo tán thưởng: “Màn trình diễn xuất sắc.”

“Cám ơn thầy.”

Sau phần bình luận, đã đến lúc bình chọn.

Ở vòng chung kết, cách bình chọn vẫn như ở vòng bán kết và sẽ được công bố ngay tại chỗ.

Hướng Nguyệt Minh quả là không làm mọi người thất vọng, cô vẫn đạt được số điểm tối đa. Nhưng đằng sau cô là Dư Lực Ngôn, cũng là một người chơi mà mọi người đều kỳ vọng sẽ giành quán quân, cho nên trước mắt, điểm số cao nhất của cô vẫn không an toàn.

Sau khi người dẫn chương trình thông báo xong, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm bước xuống sân khấu.

Trong khoảng thời gian đó, có fans gào hét gọi tên cô, cô đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.

Chỉ là tốc độ đi càng ngày càng chậm.

Từ sân khấu đến lối đi, thường khoảng 20 giây là đủ, nhưng Hướng Nguyệt Minh đi bộ gần một phút.

Khi cô bước đến cửa, nhân viên bên cạnh đến bắt chuyện với cô.

“Tối nay cô Hướng biểu hiện rất tốt, không nghĩ tới cô như vậy — “

Hai từ cuối còn chưa kịp thốt ra, anh đã nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán của Hướng Nguyệt Minh.

Đột nhiên mất cảnh giác, Hướng Nguyệt Minh ngã sang một bên.

Mọi người hô lên, chưa ai có phản ứng thì cô đã được ôm chặt vào lòng.

Sắc mặt Trình Trạm xanh mét, anh ôm lấy cô đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó, “Kêu tài xế đánh xe qua đây.”

Tiểu Hi kinh ngạc, vội vàng đáp: “Vâng.”

Ngu Uyển cũng từ bên trong chạy ra, theo anh đi ra ngoài.

Với chút sức lực cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh nắm lấy cổ áo của Trình Trạm và nói: “Đừng … để người khác biết.”

Trình Trạm nhắm mắt lại, quay đầu nhìn một vị đạo diễn quay phim đi theo mình.

“Đừng để tin tức lan truyền.”

Đạo diễn sửng sốt một chút, liên tục đồng ý: “Tôi biết rồi.”

Vị đạo diễn nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Cô Hướng, cô bị sao vậy? Cô bị bong gân mắt cá chân sao?”

Hướng Nguyệt Minh trả lời một cách yếu ớt: “Tôi xin lỗi.”

Cô định nói tiếp thì Trình Trạm lạnh giọng nói:“Nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”

“…” Hướng Nguyệt Minh không dám phát ra âm thanh nào khác, cô không còn sức mà nói nữa rồi.



Trong cơn mê mang, Hướng Nguyệt Minh được bế lên xe.

Xe chạy hết tốc lực, khi đến bệnh viện, cô được bế vào mà vẫn bất tỉnh. Cũng chính là bác sĩ khám bệnh cho cô lần trước, khi cô mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh muốn nói điều gì đó, nhưng không thể bật thành tiếng.

Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng không thể phát ra.



Hướng Nguyệt Minh có một giấc mơ, giấc mơ đó quay trở lại năm thứ hai trung học của cô.

Cô nhận được thư mời tham gia một cuộc thi khiêu vũ nào đó, cô ngày đêm đã luyện tập điên đảo, chuẩn bị cho điệu nhảy mà cô muốn thể hiện nhất.

Điệu nhảy đó do chính cô biên đạo. Các chuyển động rất khó và mỗi chi tiết nhỏ đều có một nền tảng đặc biệt.

Cô giáo nói, bảo cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, điệu nhảy quá khó, không cẩn thận sẽ mắc sai lầm.

Hướng Nguyệt Minh tràn đầy tự tin, cảm thấy không có vấn đề gì.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng trước khi tham gia cuộc thi sẽ xảy ra tai nạn, khi cô đang đi xuống cầu thang, cô bị một bạn học đùa giỡn va phải, cô đi xuống vài bước và trẹo chân.

Hướng Nguyệt Minh nhớ rất rõ cơn đau đớn đó.

Cô khiêu vũ, đôi chân chính là điểm quan trọng nhất cho một bài nhảy. Vì vậy, khi cô ngã xuống, trong tiềm thức cô muốn bảo vệ nó, nhưng cuối cùng vẫn là không thể bảo vệ được.

Sau đó, Ngu Uyển nói với cô rằng hai bạn học đó có ý định xấu và họ cố tình trêu nhau ở đó.

Hướng Nguyệt Minh không có thời gian và sức lực để truy cứu xem rốt cuộc họ có phải cố ý hay không, cô chỉ biết rằng điệu nhảy của mình không thể lui lại được. Cô nhất quyết muốn đi.

Đó là điệu nhảy mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong mấy năm, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thích hợp để thể hiện, đây là sân khấu mà cô muốn thể hiện nhất.

Dưới sự dặn dò của bác sĩ, Hướng Nguyệt Minh đã được phục hồi chức năng.

Cuối cùng, cô đã tham gia biểu diễn khiêu vũ đó, và vào thời điểm quan trọng cuối cùng, cô đã ngã khỏi sân khấu.

Sau đó, là cả một quá trình điều trị và phục hồi lâu dài.

Điệu nhảy đó là nút thắt trái tim của Hướng Nguyệt Minh.

Vì cô đã tập nhảy từ khi còn nhỏ nên cô có yêu cầu cao đối với bản thân. Nếu có thể đạt được 100 điểm, cô sẽ không bao giờ cho phép mình chỉ có 99 điểm, dù chỉ thiếu một điểm.

Cô sẽ tập đi tập lại, tập đi tập lại cho đến khi bản thân hài lòng.

Cô khao khát được khiêu vũ, nhưng cũng có một nỗi sợ hãi.

Sau khi trốn tránh nhiều năm như vậy, Hướng Nguyệt Minh biết mình sẽ không còn nhiều cơ hội được đứng trên sân khấu. Kiên trì đến cùng, cô chỉ muốn nhảy điệu nhảy đó một lần, cho dù hậu quả là vĩnh viễn không thể nhảy nữa, cô cũng chấp nhận.

Trước khi lên sân khấu, Hướng Nguyệt Minh đã lường trước đến điều tồi tệ nhất.

Tất nhiên, cô cũng có những kỳ vọng. Cô không bản thân xảy ra chuyện chứ đừng nói đến đôi chân gặp chấn thương.

Thật không may, mọi thứ lại không theo ý muốn của cô.

Khi đang quay, cô đã thấy chân đau nhức, cơ chân giật giật như bị đứt một sợi gân nào đó.

Nhưng cô không muốn bỏ cuộc, cô chỉ muốn hoàn thành điệu nhảy đó.

Kiên trì đến cùng, Hướng Nguyệt Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tương tự, có thể bước xuống khỏi sân khấu và bước ra cửa đã là sự gắng gượng ngoan cường nhất mà cô đã thực hiện.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Trạm, cô không thể kiên trì được nữa.





Hướng Nguyệt Minh đã mơ giấc mơ này trong một thời gian dài.

Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng. Ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa, một tia sáng yếu ớt lọt vào.

Cô mở mắt ra rồi lại nhắm lại.

Vài giây sau, Hướng Nguyệt Minh phát hiện tay mình đang bị nắm. Cô sững sờ một lúc, rồi từ từ mở mắt ra nhìn.

Trình Trạm đang nằm trên mép giường của cô, tay hai người đang đan thật chặt. Cô vô thức muốn rút ra, nhưng không thể.

Anh nắm quá chặt.

Hướng Nguyệt Minh dừng lại một chút, từ bỏ ý nghĩ rút tay ra.

Cô vùng vẫy mấy lần, nhưng Trình Tràn vẫn không tỉnh. Hướng Nguyệt Minh không còn cách nào khác đành phải vặn người tìm điện thoại.

Thật trùng hợp, điện thoại ở bên phải, và tay phải của cô vẫn nằm trong tay Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh muốn nhịn một chút, nhưng có một số nhu cầu s1nh lý mà con người không thể nhịn được.

Cô suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: “Trình Tạm.”

Lời vừa dứt, Trình Trạm liền bật dậy.

Anh ngước mắt lên nhìn Hướng Nguyệt Minh, ánh mắt nặng trĩu, như là vẫn ở trong cơm ác mộng.

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, mở miệng nói: “Trình ——”

Cô còn chưa kịp nói xong, Trình Trạm đã kéo cô lại và ôm chặt cô vào lòng, như muốn hòa tan cô vào máu của anh.

Hướng Nguyệt Minh giãy giụa trong vài giây, nhưng không thể đẩy anh ra.

“Trình Trạm.”

Cô hét lên, “Anh đang làm gì vậy?”

Trình Trạm không nhúc nhích.

Sau vài giây, Hướng Nguyệt Minh nhận ra anh đang vùi đầu vào cổ mình và hít một hơi thật sâu, toàn bộ hơi thở phả vào phần da lộ ra của cô, hơi ngứa.

Nếu là lúc khác, Hướng Nguyệt Minh nhất định sẽ bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh hơn, nhưng lần này, cô thật sự không có loại ý nghĩ này.

Cô vỗ vai Trình Trạm, nhẹ giọng nói: “Trình Trạm, buông em ra trước đã.”

Cô nhẹ giọng nói: “Anh làm sao vậy? Không phải là anh cho rằng em sẽ không tỉnh lại đấy chứ?”

Lời vừa dứt, cô liền nhận được ánh mắt nặng nề của Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh run lên, vừa định nói tiếp, đôi môi của cô đã bị anh chặn lại.

Cô nức nở hai tiếng, cố đẩy anh ra nhưng ngược lại anh càng hôn gấp gáp hơn.

Một lúc sau, Hướng Nguyệt Minh dùng hết sức đẩy người đàn ông ra, tức giận nói: “Lát nữa hôn sau! Em muốn đi vệ sinh.”

Trình Trạm: “…”

—-

Editor: gì mà cứ như đánh trận về thương tích đầy mình không đấy:)) 
Nhấn Mở Bình Luận