" Phong tổng thấy bộ này có vừa ý ko?" Cô nhân viên tười kéo Mạc Nhu Nhi ra trước mặt Phong Diệc Thần.
Mạc Nhu Nhi ngượng ngùng cúi gầm đầu xuống. Hắn nhìn nàng chằm chằm như này thật xấu hổ a!
" Đi " Phong Diệc Thần lạnh lùng ôm ngang eo nàng kéo đi coi như ngầm đồng ý.
" Đi đâu? " Mạc Nhu Nhi mơ mơ màng hỏi lại
" Em đến đây để làm gì?"
" A, chụp ảnh cưới"
Phong Diệc Thần ko hề kiệm lời nhếch mép tán dương " Thông minh. Chúng ta đi "
" Thật ko?" Mạc Nhu Nhi được khen vui sướng ôm eo hắn, miệng cười tủm tỉm
" Thật "
Cô nhân viên đứng cạnh đó lòng thầm thắc mắc rốt cuộc não người này làm bằng gì. Vẻ mặt trước đó còn đang giận dỗi mà chỉ cần được khen một câu tiền vui vẻ đến mức kia.
-----
" Đói quá. Thần, mặt trời đã lên quá mông rồi " Mạc Nhu Nhi thực sự ko thể chịu nổi nữa. Từ sáng đến giờ nàng đã thay ko biết bao nhiêu bộ váy rồi, cười đến răng cũng sắp rụng ra rồi a.
Chụp ảnh cưới đúng là việc khổ cực nhất từ trước tới giờ nàng phải chịu
" Chúng ta đi ăn. " Người đàn ông ôm ngang eo cô gái nhỏ kéo đi. Hắn cũng ko nỡ nhìn nàng cực khổ. Chụp ảnh cưới nhiêu đó là đủ rồi.
" Thần, hôm nay người ta muốn ăn hào nướng phô mai "
" Được. Chuẩn bị xe "
Đang ngó đông ngó tây bỗng Mạc Nhu Nhi thấy bóng hình quen thuộc
" Thần, kia ko phải em của anh sao. Còn bên cạnh.... hình như là Băng Ly a"
Phong Diệc Thần nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, quả thực đúng là như vậy. Nhưng chính hắn cũng ko rảnh mà quan tâm những việc này. Tên đó có nhiều phụ nữ cỡ nào, chăng lẽ hắn còn ko biết sao? Thấy Mạc Nhu Nhi định qua đó, Phong Diệc Thần giữ chặt eo kéo lại " Em ở yên đây cho tôi, đừng quan tâm đến việc của bọn họ "
Mạc Nhu Nhi bĩu môi " Người ta sang chào hỏi tẹo cũng ko cho "
" Không cho. Em là muốn làm kì đà cản mũi?" Phong Diệc Thần nhướn mày
" Đâu có, anh nhìn bọn họ đi. Vẻ mặt đó của Băng Ly rõ ràng là ko tình nguyện "
" Ko tình nguyện từ lúc nào đã mướn em quan tâm?"
" Cô ấy là bạn thân của tôi a "
Thấy tài xế đến gần, Phong Diệc Thần ko muốn đôi co nhiều với nàng. Trực tiếp nhấc bổng nhét vào xe " Đừng cản trở bọn họ, chúng ta đi. "
Vào đến nhà hàng, Mạc Nhu Nhi mặt vẫn phụng phịu, thỉnh thoảng còn lườm Phong Diệc Thần mấy lần
" Em uỷ khuất?" Phong Diệc Thần xiết chặt eo nàng, nhíu mày hỏi
" Thần, lần sau anh ko nên bất ngờ nhét người khác vào trong xe, như vậy hết sức ko tốt a, đến giờ tôi vẫn còn bị sưng ở đầu đấy " Cầm lấy tay của Phong Diệc Thần để lên đầu nàng như một minh chứng cho lời nói của mình hết sức chân thực
Phong Diệc Thần buồn cười với vẻ mặt của nàng, đặt nàng vào lòng, đôi môi tà mị lướt nhẹ qua tai nàng, bàn tay ko ngừng xoa bóp nơi đẫy đà trước ngực " Sưng ở đâu, có cần tôi xoa bóp hộ em ko?"
Những từ ngữ này lọt vào tai Mạc Nhu Nhi lại vô cùng rợn người, nàng bất chợt run mạnh một cái, nuốt một ngụm nước bọt " Anh.. anh...anh.."
" Tôi làm sao?" Mạc Nhu Nhi ấp úng nửa ngày ko ra lời nào. Mặt đỏ ửng như trái cà chua
" Lưu manh "
Phong Diệc Thần đang vui vẻ chêu chọc nàng liền ko vui, tay tăng thêm vài phần sức lưc " Đã học được cách mắng người rồi?!"
" Đừng, sẽ bị người khác nhìn thấy "
" Đây là phòng bao "
" Sẽ có phục vụ vào "
" Họ sẽ ko vào " Phong Diệc Thần vuốt ve đôi đồi đẫy đà trước ngực, chiếc lưỡi ko ngừng liếm láp vùng cổ trắng nõn
" Ưm.. đừng"
" Dựa vào cái gì?" Phong Diệc Thần tà mị lên tiếng " Em chủ động hôn tôi có lẽ tôi sẽ suy xét lại "
Mạc Nhu Nhi ngượng ngùng suy nghĩ một lúc rồi tiến sát gần Phong Diệc Thần hôn nhẹ vào môi hắn, đúng lúc nàng muốn rời đi thì hắn đã giữ chặt lại công thành chiếm đất ko cho nàng có cơ hội lui. Môi lưỡi dây dưa ko ngứt, đến khi hô hấp của Mạc Nhu Nhi bị cạn kiệt thì hắn mới chịu rời đi tạo thành một sợi chỉ bạc nối liền từ môi nàng sang môi hắn " Bảo bối, đây mới là hôn thực sự "