metruyenhot.com: Nương tử, bổn vương bị bắt nạt - Kha Tuyết Nhã -Hàn Duyệt
Tác giả: Vô Tĩnh
Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 42: Động phòng chưa?
- Ngự thư phòng -
"Hoàng thượng, lần này thổ phì ờ Bình Châu đã được tiêu diệt quân ta không có thương vong lẫn thiệt hại." Ngô thái phó bẩm báo lại tình hình, cũng may lần này đi bao nhiêu về bấy nhiêu không có mất mát.
"Hào, không làm trẫm thất vọng." Hoàng Thượng nghe xong thì vui mừng khôn xiết, chuyến đi này quà thực rất đáng.
"Đều là nhờ Tĩnh vương dẫn dắt." Ngô thái phó nhắc tới Hàn Duyệt, dù sao người lần này được phái đi cùng là Hàn Duyệt.
"Tĩnh vưởng đâu? Sao trẫm không thấy." Hoàng Thượng nhíu mày hôm nay chỉ có một mình Ngô thái phó đến không hề thấy Hàn Duyệt đến.
"Hoàng thượng thứtội Tĩnh vương nhất thời ham chơi cùng Tĩnh vương phi ghé lại rừng đào, nên về hơi muộn một chút."
Ngô thái phó vội vã quỳ xuống xin tội giùm Hàn Duyệt, mặc dù biết Hàn Duyệt có về trễ một chút cũng sẽ không bị trách phạt.
"Kệ hai đứa nó đi có không gian riêng bồi đắp tình cảm, nói với nó không cần đến chỗ trẫm qua thăm thái hậu ỉà được." Hoàng Thượng phất tay ý bảo đứng lên, cũng không việc gì gấp không cần về sớm cũng được.
"Tuân chì." Ngô thái phó nói rồi hành lễ đứng lên chờ lệnh.
"Đi đường không có chuyện gì chú?" Hoàng Thượng lên tiếng, làm gì có thể yên ổn như thế được.
"Cũng không có gì đáng ngại, ngoài việc vương gia bị hạ độc vào ly trà, hung thù tự vẫn manh mối đều bị đứt không tìm ra được người đứng sau." Ngô thái phó cũng không định nhắc đến chuyện này nhưng Hoàng Thượng đã hỏi cũng không thể giấu mãi được.
"ừ không sao là tốt rồi, chuyện qua rồi cứ để qua đi." Hoàng Thượng gật đầu, chuyện này nếu điều tra sâu e là sẽ có bất lợi cho Hàn Duyệt.
"Hoàng thượng gần đây những người đứng về phía Dự vương ngày càng nhiều,
"Vâng, nô tài nghe nói trờ về lúc sáng." Công công khi nãy lập tức trà lời, rồi lui ra ngoài.
"Về rồi cũng không đến thăm mẫu hậu, hai đứa trè này cũng thật là..." Hoàng Hậu vừa nói vừa nhìn ánh mắt cùa Thái Hậu, trông làm gì để về cũng không tới thăm.
"Mau hậu phải thông cảm, biết đâu Tĩnh vương gia còn có việc bận không đến được." Kha Tuyết Lệ tò lòng tốt nói giúp, không đến thì càng tốt a, nhìn thấy chướng mắt thêm thôi.
"Chắc là bọn chúng đi đường xa mệt rồi, hôm khác đến cũng không sao." Thái Hậu nhíu mày nhìn hai người kia một người tung một người hứng, biết thế khi nãy đóng cừa không tiếp khách rồỉ.
"Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu người có trong đó không?" Tiếng cùa Hàn Duyệt vang vọng, chưa thấy người đã nghe tiếng trước, lúc trờ về nghe tính tức báo lại nên hai người bọn họ mới nhanh chóng vào cung.
"Mới nhắc đã tới rồi." Vè mặt Thái Hậu vui mừng không ngớt, để coi hai người kia còn lên mặt nữa được không.
"Nhi thần thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an mẫu hậu." Hàn Duyệt cùng Kha Tuyết Nhã đi vào hành lễ, trên tay nàng còn cầm theo một hộp đựng thức ăn.
"Đứng lên đi, nào hai đứa mau lại ngồi cạnh ai gia." Thái Hậu cười hiền ngoắc tay ý bào Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã đến ngồi bên cạnh.
"Hoàng tổ mẫu, nhi thần nhớ hoàng tổ mẫu." Hàn Duyệt chạy đến cạnh ôm cánh tay của Thái Hậu làm nũng, Kha Tuyết Nhã cũng lên ngồi bên cạnh.
Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ thấy cành này thì ghen ghét, bọn họ ngồi nói cả buổi cũng không bằng phu thê Hàn Duyệt đển, có phải là quá bất công không?
"Đứa trè này..." Thái Hậu lắc đầu cười, lớn rồi mà cứ như đứa trè nhỏ vậy.
"Hoàng tổ mẫu, nương tử có nấu chè hạt sen mang cho người dùng." Hàn Duyệt chợt nhớ ra chì vào hộp đựng thức ăn kia.
Lúc này Kha Tuyết Nhã nghe nhắc tới cũng mờ hộp ra, múc vào chén đưa cho Thái Hậu "Mời hoàng tổ mẫu dùng thử."
"ĐƯỢC được, a gia nếm thừ." Thái Hậu gật đầu nhận lấy chén chè dạo nhẹ rồi nếm thừ một muỗng.
Kha Tuyết Nhã cũng lần lượt múc thêm hai chén mang tới chỗ Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ.
Hàn Duyệt thì nhanh hơn sớm đã tự lấy cho mình một chén thường thức, không quên nhìn hòi Thái Hậu "Hoàng tổ mẫu có ngon không?"
"Ngon lắm, rất vừa miệng ai gia." Thái Hậu gật đầu hài lòng, mùi vị cũng không tệ đấy chứ.
"Hai đứa trè này thành thân cũng đã lâu, sao không nghe động tĩnh gì hết." Hoàng Hậu thấy cảnh này mà ghen tị cố tình gợi chuyện làm Thái Hậu phân tâm.
"Hoàng hậu nói cũng có lý, Khiêm nhi thì không nhắc tới nữa, hoàng thất chì còn Duyệt nhi và Viễn nhi các con phải đặt việc khai chi tán diệp lên hàng đầu." Thái Hậu gật đầu, thành thân cũng đã lâu sao vẫn chưa nghe đứa nào có động tĩnh gì hết vậy.
"Vướng gia và nhi thần vẫn đang cố gắng, chì sợ có người đến bây giờ vẫn chưa động phòng a." Kha Tuyết Lệ bề ngoài tò ra hiếu thào nhưng lại nhìn sang Kha Tuyết Nhã có ý khác.
"Con cái là do trời cho, muội muội nói vậy là có ý gì?" Kha Tuyết Nhã vẫn cố giữ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, đây rõ ràng là cố ý nhắc đến.
Thái Hậu nghe Kha Tuyết Lệ nói càng nổi lên nghi ngờ hơn, cắt ngang cuộc nói chuyện cùa hai tỳ muội họ nhìn sang Hàn Duyệt "Duyệt nhi, hoàng tổ mẫu hòi một chút."
"Hoàng tổ mẫu hòi đi ạ." Hàn Duyệt đang ăn thì ngước mặt lên nhìn Thái Hậu, hắn biết họ định hòi chuyện gì rồi.
"Con đã động phòng chưa?" Thái Hậu hỏi, nếu như hòi Kha Tuyết Nhã chi bằng hỏi Hàn Duyệt sẽ có câu trả lời chính xác nhất.
"Động rồi." Hàn Duyệt gật đầu, sao mấy người này cứ đem chuyện này ra hòi thê nhỉ không biết ngại là gì sao?
Kha Tuyết Nhã ngồi một bên như không có chuyện gì xày ra nhưng trong lòng thì thờ phào nhẹ nhõm, cũng may là hắn gật đầu.
"Động phòng thế nào?" Hoàng Hậu lên tiếng hòi, sờ rằng sớm đã có người chì cho Hàn Duyệt nói thế nào.
"Chính ỉà lên giường, cời đồ sao đó...!
nhưng mà các người chưa từng động phòng sao?" Hàn Duyệt nói nừa chừng nhìn hết một lượt, chẳng lẽ mấy việc này bọn họ không biết, đến nỗi bắt hắn ngồi diễn tà lại hay sao?
Một câu nói cùa Hàn Duyệt khiến những người ờ đây đều đò mặt, không nói tiếng nào nữa.
"Có thề xem xuân cung đồ, trong đó có rất nhiều..." Hàn Duyệt nói chưa hết câu thì Thái Hậu đã bịt miệng hắn lại, tiểu từ này nói không biết chừng mực gì hết.
Hàn Duyệt kéo tay Thái Hậu ra ngây thơ hỏi một câu, nếu cần để hắn nói luôn một thể "Hoàng tổ mẫu nhi thần có cần cùng nương từ diễn tà lại không?"
"Không cần, con ăn tiếp đi." Thái Hậu lắc đầu, nghe Hàn Duyệt nói suýt nữa là bị sặc, còn nói nữa không biết sẽ nói ra được chuyện gì, xem ra lo lắng này là thừa rồi.
***.