Lúc Thạch Hậu Vinh nói những lời này, Thạch Lâm Minh chẳng buồn ngẩng mặt, chỉ một mực cúi đầu ăn cơm.
Tân Lãng nói với Thạch Hậu Vinh, hắn muốn biết ngày sinh của Thạch Lâm Minh để hẳn xem một chút.
Thật ra, Thạch Hậu Vinh đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ Tân Lãng dứt lời, ông lập tức lấy ra.
Tần Lãng nhìn qua ngày sinh của Thạch Lâm Minh, kết hợp với tướng mạo, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Sau năm phút, Tân Lãng quay sang nói với Thạch Hậu Vinh: “Hôm nay, chính là ngày mà vận đào hoa của cậu ấy tới."
Tần Lãng đang nói, cửa phòng chợt mở ra, một nữ: nhân viên phục vụ đi vào đưa nước ép trái cây.
“Thưa quý khách! Đây là nước trái cây và nước táo đỏ mà quý khách yêu cầu.” Nữ phục vụ nở nụ cười, nói một cách rất tiêu chuẩn.
Sau đó, cô ấy cầm ly lên và bắt đầu rót nước trái cây.
Bởi vì từ vị trí cửa phòng đi vào chính là chỗ ngồi của Thạch Lâm Minh nên cô phục vụ cho hẳn trước.
Trong lúc nữ nhân viên đang rót nước vào ly thứ hai, điện thoại di động trong túi cô bỗng vang lên một tiếng, khiến cô ấy giật mình, tay cô run lên, làm bình nước lắc lư, không cẩn thận khiến nó bị đổ hết lên quần của Thạch Lâm Minh.
Nước trái cây này vì mới được làm nên nhiệt độ còn cao, khoảng năm mươi đến sáu mươi độ.
Khi bị đổ lên, tuy không đến mức khiến họ bị bỏng, nhưng cũng phải nhảy dựng lên vì nóng.
Nhưng Thạch Lâm Minh lúc này như người mất hồn. Bị nước trái cây nóng đổ xuống mà cậu cũng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình một chút, giống như không có cảm giác gì, rồi lặng lẽ rút khăn giấy ra và lau nước trên quần mình.
Thậm chí cậu còn không ngẩng đầu lên hay mắng người phục vụ.
Cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Mà lúc này, nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức bị dọa sợ tới mức kêu lên:
“Thưa ngài! Thật ngại quá, tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
"Để tôi lau cho ngài.”
Nói xong, nữ nhân viên phục vụ lập tức cúi đầu muốn lau nước trái cây trên đùi Thạch Lâm Minh.
Thạch Hậu Vinh vừa định nổi giận, nhưng ông phát hiện khóe mắt chứa ý cười của Tân Lãng khi xem cảnh tượng này. Lúc này, ông bỗng nhớ đến những lời vừa rồi Tần Lãng.
Nói rằng hôm nay chính là ngày vận đào hoa của con trai ông sẽ tới.
Chẳng lẽ...
Cô gái xuất hiện lúc này, là chính hoa đào của con trai ông sao?
Ông nhìn về phía Tân Lãng: “Tần đại sư!”
Tần Lãng gật đầu với anh.
Thấy Tân Lãng gật đầu, Thạch Hậu Vinh cẩn thận nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ, nhìn kỹ mới phát hiện, người này có chút không giống với những người phục vụ khác.
Tuy rằng trang phục đều là nhân viên giống như những nhân viên phục vụ vừa mới vào, tuy nhiên đôi giày cao gót mà cô ấy mang thì thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Đó không phải là đôi giày cao gót mà một người bình thường có thể mua được, mặc dù ông không có kiến thức nhiều về thời trang. Thế nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua ông vẫn có thể biết được đó có phải thứ đắt tiền hay không.
Ngoài ra, nếu nhìn kỹ hơn, người phục vụ này còn đeo một đôi khuyên tai kim cương.
Ông đã từng nhìn thấy rất nhiều kim cương, dù không phải là chuyên gia về trang sức, nhưng cũng đủ để ông nhận ra cô gái này đang đeo một đôi bông tai kim cương một carat, hàng thật giá thật.
Còn nữa, những viên kim cương nhỏ được trang trí ở xung quanh cũng đều là hàng thật.
Có vẻ cô ấy không phải là một nhân viên phục vụ bình thường.
Cũng may, bởi nếu như người mà con trai ông yêu thật sự chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, trong lòng ông ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, cho dù có khó chịu, nhưng chắc chắn ông vẫn sẽ đồng ý, bởi ít nhất cô ấy vẫn còn tốt hơn nhiều so với tên Thang Tiên Nhi kia.
Mặc dù Thạch Lâm Minh đã nói không có vấn đề gì, cô không cần lo lắng, nhưng nữ nhân viên vẫn cảm thấy rất áy náy.
Cuối cùng, cô gái cũng đứng dậy cúi đầu xin lỗi Tân Lãng và Thạch Hậu Vinh vì sơ suất này.
Thạch Hậu Vinh nói không sao.
Nữ nhân viên phục vụ đi rồi, Thạch Hậu Vinh nhìn Thạch Lâm Minh một chút, ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tân Lãng. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại một chút, ông vẫn cố kìm nén mong muốn này của mình.
Bởi vì nếu như hỏi, con trai ông nhất định sẽ nghe được và biết cô gái này chính là vận đào hoa của cậu ấy, nói không chừng sẽ nảy sinh tâm lý kháng cự.
Bữa ăn tiếp tục diễn ra.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, người phục vụ gõ cửa và bước vào với một chiếc quần tây trong tay.
Cô chào hỏi Tăn Lãng và Thạch Hậu Vinh trước, sau đó áy náy nói với Thạch Lâm Minh rằng cô đã chạy ra cửa hàng bên ngoài nhưng không thể tìm được chiếc quần tây nào có màu giống với chiếc quần của Thạch Lâm Minh. Cuối cùng, cô chỉ tìm được một chiếc quần có màu sắc gần giống và đã mua một chiếc với kích thước vừa phải, cô ấy mong Thạch Lâm Minh sẽ nhận nó thay cho lời xin lỗi của mình.
Thạch Lâm Minh nhàn nhạt nói không cần.
Thạch Hậu Vinh bất ngờ, ông không nghĩ tới cô gái này lại chạy ra ngoài đi mua quần tây.
Nhìn chiếc quăn mà cô gái đang cầm trên tay, chất liệu vải vô cùng tốt, không khác gì mấy bộ vest mà con trai ông hay mặc.
“Lâm Minh! hay con vào phòng thay thử đi, đừng phụ lòng tốt của cô ấy”
“Lát nữa bố còn muốn dẫn con đi tham gia tiệc rượu, nếu con mặc chiếc quần như thế này thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Được rồi” Thạch Lâm Minh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cho nên sau khi Thạch Hậu Vinh nói vậy, cậu lập tức đứng dậy cùng nữ phục vụ đi ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa đi khỏi, Thạch Hậu Vinh lập. tức đóng cửa phòng lại, hiếu kỳ hỏi Tân Lãng rằng cô gái vừa rồi có phải chính là hoa đào của con trai mình. hay không.
“Đúng là vậy."
“Tân đại sư, tính tình của cô gái này thế nào?"
Hoàn cảnh gia đình ra sao?”
"Đó là một cô gái tốt”
“Được rồi! Cảm ơn Tần đại sư, tôi biết Tân đại sư thích điêu khắc, còn biết cả khắc đá và khắc gỗ nên tôi đã chuẩn bị món quà này. Đó là một quả hạch đào thô, mong Tần đại sư không chê”
Nói xong, Thạch Hậu Vinh lấy hộp quà mở ra, đó là một hộp gỗ được điêu khắc từ gỗ lim bằng vàng Hộp gỗ được mở ra, bên trong còn có một dải lụa đỏ. làm đệm, trên đệm đặt hai quả hạch đào nguyên bản.
Đó là một cặp hạch đào cỡ lớn.
Muốn tìm được một cặp hạch đào như vậy, cần tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nếu mua ở ngoài sẽ rất đất vì chúng rất hiếm.
Ngoài ra, cặp hạch đào lớn này có kết cấu vô cùng cứng rần, rất thích hợp để điêu khắc.
Đó chính là món quà mà Thạch Hậu Vinh đặc biệt chuẩn bị cho Tân Lãng.
Sau khi tặng quà xong, Thạch Hậu Vinh hỏi giá quẻ vận đào hoa lần này cho con trai anh.
“Hai mươi ngàn” Tần Lãng nói.
Bởi vì hắn cũng chỉ mới tính ngày sinh đã đoán ra vận đào hoa thật sự của Thạch Lâm Minh. Mà vừa nãy hoa đào cũng đã xuất hiện. Cho nên, tính ra hẳn cũng không làm gì nhiều.
Lần trước nói chuyện với ông Tân, Tân Lãng đã biết loại tiền này không thể thu quá nhiều.
Nếu xem quẻ mà lại đòi 10 triệu, sẽ không phù hợp.
Tới lúc sự việc truyền ra ngoài, sẽ khơi dậy lòng đố kỵ của một số thầy bói ở địa phương và gây phiền phức cho gia đình hắn, điều này không tốt.
Hắn vẫn là ít xem tử vi cho người khác đi thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!