"Đúng vậy, anh vừa nhìn mà đã nhận ra rồi sao? Đây là em chọn cho anh, anh có thích không?" Tô Thi Hàm nhìn hắn đầy mong đợi.
Tần Lãng gật đầu, lấy đồng hồ ra đeo lên, cẩn thận nhìn một chút, nói: 'Đẹp lắm, ánh mắt vợ anh thật tốt"
Tô Thi Hàm cười ngọt ngào.
"Được rồi, quà tặng buổi sáng và bất ngờ nhỏ đã đưa xong, bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi. Lát nữa sẽ có một bất ngờ khác, nhưng mà không phải của em đâu”
Lúc 9 giờ 30, Tân Lãng nhận được bất ngờ đó chính là Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đang đứng ở cửa.
"Sinh nhật vui vẻ, con rể!"
"Tần Lãng, sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn cha mẹ, hai người mau vào nhà đi ạ”
Hai người vào nhà, Phương Nhã Nhàn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cố tay con rể, đây chính là quà tặng mà con gái bà nói hôm qua, xem ra con gái đã tặng rồi.
"Con rể, đây là lăn đầu tiên cha mẹ tổ chức sinh nhật cho con. Mẹ tặng con một món quà nhỏ, không biết con có thích không, chỉ là một chút tâm ý con cứ nhận nhé."
Phương Nhã Nhàn nói xong thì lấy ra một hộp quà nhỏ, Tô Vĩnh Thẳng ở bên cạnh không vui, nói: "Không phải đã nói cùng nhau đưa sao? Sao em lại chơi xấu như vậy! Tân Lãng, cha cũng chuẩn bị quà cho con."
Tô Vĩnh Thắng nói xong cũng lấy ra một chiếc hộp lớn từ trong túi.
“Cảm ơn cha mẹ ạ”
"Nhanh mở ra xem có thích không." Phương Nhã Nhàn nói.
Tô Thi Hàm cũng lại gần, tò mò không biết cha mẹ chuẩn bị quà gì cho Tân Lãng. Hôm qua cô đã hỏi nhưng Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng không nói nói muốn giữ bí mật
Tần Lãng mở quà của mẹ vợ trước, bên trong là một cặp khuy măng-sét Hermes. Thiết kế tuy đơn giản nhưng nhìn rất sang trọng, bởi vì xung quanh có một vòng kim cương nhỏ, chính giữa còn có một viên kim cương lớn.
“Cảm ơn mẹ, con rất thích món quả này." Tân Lãng trả lời chắc chắn khiến cho Phương Nhã Nhàn rất vui vẻ.
Tô Vĩnh Thẳng ở bên cạnh sốt ruột nói: "Con rể! Mau mở quà của cha xem, món quà này cha đã tìm rất lâu. Cha biết con không thiếu gì cả, cho nên cố ý chọn một món không ai nghĩ đến!"
Ông nói như vậy, lập tức khiến mọi người mong đợi.
Tần Lãng mở hộp ra, bên trong là một bàn cờ được làm từ đá cẩm thạch, quân cờ hai màu đen trắng cũng được làm từ ngọc thạch, chất ngọc nhẫn mịn. Tân Lãng nhìn qua cũng biết đây là hàng cao cấp.
"Thế nào, con rất thích món quà này đúng không? Con chơi cờ giỏi như vậy, trong nhà phải có một bàn cờ. tốt mới được." Tô Vĩnh Thẳng rất tự hào, cảm thấy món quà mình chọn rất độc đáo, chắc chắn con rể không nghĩ tới.
Tân Lãng gật đầu, nói: "Cảm ơn cha, từ bây giờ bàn cờ này sẽ để ở nhà chúng con. Sau này, mỗi lần cha đến, chúng ta có thể cùng nhau đánh cờ”
Sắc mặt Tô Vĩnh Thắng có chút cứng đờ, không được tự nhiên nói: "Cũng không cần cùng cha đánh cờ, con có thể chơi với khách đến nhà."
Phương Nhã Nhàn ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, bật cười nói: "Haha, con rể, đây là cha vợ con đang sợ đấy. Ông ấy không phải là đối thủ của con, haha!"
Tô Thi Hàm kéo tay Tân Lãng, cúi đầu cười.
Tô Vĩnh Thắng cảm thấy món quà ông chọn này, có chút tự hố bản thân.
Hơn 10 giờ sáng, các bé cưng đều đã tỉnh dậy, Phương Nhã Nhàn và Tô Thi Hàm chơi với chúng, còn Tân Lãng và Tô Vĩnh Thẳng ngồi đánh cờ ở ban công.
Đây là ván thứ tư của hai người, Tô Vĩnh Thắng đã thua ba ván liên tiếp. Ván này đã đánh được hơn một nửa, nhìn qua cũng không có phần thẳng nào, ông liên tục bị Tân Lãng ép lui.
Chơi cờ vây quan trọng nhất chính là bày mưu tính kế. Mỗi nước cờ của Tần Lãng đều ổn định, Tô Vĩnh Thẳng thì cẩn thận từng li từng tí, sợ rơi vào bẫy của Tân Lãng. Nhưng dù vậy, ông vẫn không thắng được Tần Lãng.
Thấy ván này lại sắp thua, Tô Vĩnh Thẳng hơi cuống lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, thời gian chơi cờ cũng bị kéo dài ra
Tân Lãng thấy thế thì vốn đã nghĩ kỹ vị trí hạ cờ, đang chuẩn bị hạ, cuối cùng lại đột nhiên đặt ở một chỗ khác.
Tô Vĩnh Thắng thấy hẳn hạ cờ ở vị trí đó, hưng phấn ngẩng đầu lên, cười haha nói: "Con rể, lần này con nhìn nhầm rồi!"
Cuối cùng ván này hoà. Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nửa ván đầu chính là sân nhà của Tần Lãng, nửa ván sau hắn nhường Tô Vĩnh Thắng nên mới hoà như vậy.
Tô Vĩnh Thắng cũng biết không dễ hoà, lắc đầu nói: "Được rồi, so đánh cờ thì cha thật sự không phải đối thủ của con."
Khó khăn lắm mới không thua, nhưng mà vẫn hoà. Nhưng vẫn tốt hơn là thua, cha muốn chụp lại để làm kỷ niệm!"
Tô Vĩnh Thắng lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh bàn cờ, sau đó viết: "Là quà sinh nhật cho con rể, khó thắng quá đi!"
Một câu đơn giản nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa.
Một là khoe quà sinh nhật mình tặng cho con rể, hai là khoe tài đánh cờ của con rể. Ông chính là muốn mọi người thấy, cha vợ như ông ở trước mặt con rế ưu tú vẫn có chút uy nghiêm, nên con rể nguyện ý để cho ông thế hoà.
Vừa đăng lên vòng bạn bè được một lát, Lương Nghiễm Lai đã nhìn thấy.
Biết hôm nay là sinh nhật Tân Lãng, ông lập tức gọi điện thoại, cho người tặng quà.
Gọi điện thoại xong, Lương Nghiễm Lai suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Thạch Hậu Vinh
Hơn 11 giờ, Tô Thi Hàm nhận được Wechat của Lâm Tiêu, cô ấy nói hôm nay sẽ không đến quấy rầy nhà bọn họ cùng nhau đón sinh nhật. Cô ấy đã mua một ít đồ, lát nữa sẽ được chuyển tới
Tô Thi Hàm vừa nhận được tin nhắn thì một lúc sau đã thấy chuông cửa vang lên, cô nghỉ ngờ hỏi: "Nhanh vậy sao?"
"Ai đến vậy?" Tần Lãng hỏi.
Tô Thi Hàm nói: "Chắc là người bên chuyển phát nhanh, Tiêu Tiêu vừa gửi tin nhắn nói là đã gửi quà cho chúng ta, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà mới được mấy phút, dịch vụ chuyển phát bây giờ nhanh như vậy sao?"
Tô Thi Hàm mở cửa, đúng là chuyển phát nhanh, giao đến một chiếc hộp nhỏ, cũng không biết bên trong có gì.
Tần Lãng mở ra xem, trên mặt là một khối ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!