Nghỉ ngơi ở biệt thự một tiếng, đến hơn ba giờ chiều ánh nắng bên ngoài đã không còn gay gắt nữa, Tân Lãng gọi người nhà chuẩn bị đi ra ngoài chơi.
Nhưng trước khi ra ngoài chơi còn cần phải chuẩn bị một số thứ, thay quần áo thích hợp, điều quan trọng nhất chính là đồ chống nắng.
Cường độ tia tử ngoại ở Tam Á rất cao, đến đây nhất định phải thoa kem chống nắng thật dày. Hơn nữa một ngày còn phải thoa hai, ba lần. Đối với đàn ông đây là chuyện nhỏ, đen một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng mà phơi nắng dẫn đến bị tốn thương thì lại không hay rồi.
Tô Thi Hàm lấy kem chống nắng mình đã chuẩn bị ra, sau đó gọi bà Tăn và Phương Nhã Nhàn vào trong phòng thoa kem chống nắng
Trước khi đi, Tân Lãng cũng đưa cho Tô Vĩnh Thắng một lọ để ông thoa lên những vùng da bị lộ ra ngoài.
Tới nơi này, về cơ bản bọn họ đều mặc đồ ngắn, phần cánh tay lộ ra bên ngoài bất buộc phải thoa kem chống nắng.
Sau khi người lớn đã thoa kem xong thì tới lượt ba đứa nhỏ,
Kem chống nắng dành cho trẻ em được mua ở cửa hàng chuyên bán đồ dành cho mẹ và bé, rất thích hợp với làn da mềm mại của trẻ nhỏ.
Các bé yêu bên trong mặc yếm, phía dưới thì mặc quần bìm thế nên chắc chẩn rất nóng, vì vậy quần áo mặc ở bên ngoài sẽ không dày lắm, bọn chúng vẫn mặc bộ quần liền áo giống vừa rồi, sau đó lại khoác lên cho mấy đứa nhỏ một chiếc áo khoác, buổi tối lúc quay vẽ sẽ không sợ bị lạnh.
Tới lúc thoa kem chống nắng cho bọn nhỏ, Tô Thi Hàm cởi đồ của chúng ra, sau đó chu đáo thoa lên. Bởi vì chỉ cần bất cứ phần da nào bị ánh nẵng chiếu vào cũng sẽ dẫn tới bị dị ứng.
Nhìn các bé yêu cởi hết quần áo, lộ ra cơ thể nhỏ bé, Phương Nhã Nhàn và bà Tân ngồi ở bên cạnh chủ động giúp mấy đứa nhỏ thoa kem chống nắng.
Huyên Huyên rất hiếu động, lúc Tô Thi Hàm thoa kem chống nẵng cho thắng bé, nhóc con quay sang bên này quay sang bên kia, không ngừng muốn bò đi. Rõ ràng là chơi vẫn chưa đủ thế nên muốn quay lại khu trò chơi bên đó.
Tô Thi Hàm cảm thấy hơi bất lực, ôm thằng bé lại mấy lần, nhưng mà nhóc con lại không chịu ngồi yên một chỗ.
Tần Lãng thấy vậy thì cầm mô hình máy bay đi qua đưa cho bé, thế rồi Huyên Huyên bắt đầu chơi. Lần này thẳng bé ở yên hơn thế nên Tô Thi Hàm nhanh chóng thoa kem chống nắng lên cho thằng bé.
Khả Hinh ở bên cạnh thì rất ngoan ngoãn, lúc bà Tân thoa kem chống nắng lên cho bé, con bé không những ngồi yên mà còn cười ha ha với bà Tần.
“Bé Khả Hinh của chúng ta ngoan quá! Bà nội thoa kem chống nắng cho cháu, lát nữa ra ngoài thì cháu sẽ không sợ nẵng nữa nhé!"
“Aaaa.." Trong miệng đứa nhỏ không ngừng phát ra âm thanh, giống như tất muốn nói chuyện với bà nội vậy.
Ở một bên khác, sau khi Phương Nhã Nhàn làm ấm tay rồi lúc này mới thoa kem chống nắng lên người cho Vũ Đồng. Ban đầu lúc thoa phần cánh tay vẫn còn ổn, đứa nhỏ chỉ động đậy một chút.
Nhưng mà khi thoa tới phần cổ thì đột nhiên Vũ Đồng bật cười khanh khách, vừa cười lại vừa trốn khỏi tay của bà ngoại.
Vũ Đồng quay người muốn chạy trốn, Phương Nhã Nhàn vội vàng ôm lấy cháu gái trở về.
“Vũ Đồng ngoan nào, chúng ta phải bôi kem chống nẵng lên cả người như vậy khi ra ngoài chơi mới không sợ cháy nắng nữa nha!”
Nhóc con mặc kệ lời nói của Phương Nhã Nhàn, lúc tay bà ngoại đưa tới cổ của mình lần nữa, Vũ Đồng lập tức bật cười khanh khách, cơ thể bất giác lùi về phía sau.
Tần Lãng ở đẳng sau nói: "Mẹ ơi, hình như Vũ Đồng hơi sợ nhột, lúc con tầm cho con bé, con bé cũng không thích con động vào cổ và hai phần cạnh eo, hai vùng đó không thể động vào”
“Hả? còn nhỏ như vậy mà đã biết nhột rồi à?" Phương Nhã Nhàn chỉ có một đứa con gái, lúc còn nhỏ cũng không thấy Tô Thi Hàm sợ nhột bởi lúc còn nhỏ trẻ con thường không mẫn cảm như vậy.
“Chắc là vậy ạ, bởi vì mỗi lần tắm Vũ Đồng đều không muốn con chạm vào chỗ nhột, vừa mới chạm tới là bật cười khanh khách rồi trốn đi” Tân Lãng nói
Phương Nhã Nhàn nhìn Vũ Đồng, bà bật cười ha ha rồi nói: “Thì ra Vũ Đồng nhà chúng ta sợ nhột như vậy, thế thì bà ngoại sẽ nhẹ tay có được không nào?"
“Bà ngoại thoa phần cổ nhanh thôi, bé con của chúng ta nhịn một chút được không nào?”
Điều này không thể thương lượng được, những phản ứng này của Vũ Đồng đều là phản ứng theo bản năng. Bởi vì lúc đầu bị làm cho nhột thế nên bây giờ chỉ cần Phương Nhã Nhàn đưa tay về phía cổ là nhóc con sẽ vô thức cười rồi trốn đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!