Trên màn hình thiết bị trí năng, một bên là Z đang tựa vào đầu giường, bên kia là Lê Giang với mái tóc rối nùi như tổ quạ, còn mơ hồ thấy được đám sinh viên ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt của anh ta làm nền phía sau. Ngoài cửa sổ, vũ trụ náo nhiệt như một nồi nước sôi sùng sục.
Z: “Giờ tao mới biết thì ra Lâm Tịnh Nhiên không chỉ là sinh viên mà còn là bảo mẫu của mày đấy. Rồi ai chải đầu cho mày trước khi thằng nhỏ đến?”
Lê Giang: “Cút mẹ mày đi. Ngoài kia đang đánh rung trời rồi, mày sắp chết hay sao mà còn ngồi lì trên giường?”
Hai người đồng thời quay ra, vừa lúc nhìn thấy một mảng máy móc vỡ vụn đâm sầm vào khiên chắn của Bức tường Vành đai. Ánh điện chói lòa bùng nổ khiến Z nheo mắt lại.
“Ê ma ốm, tình hình không lạc quan đâu.”
Nghe Lê Giang nói vậy, Z chỉ thong thả xòe tay: “Chứ bây giờ tao dùng cả tứ chi bò xuống giường, vừa lê vừa lết đến phòng chỉ huy, nhân tiện lau luôn cái sàn thì sẽ tốt lên chắc?”
Lê Giang: “Không, nhưng tao sẽ vui.”
Là chỉ huy tối cao của Bức tường Vành đai, từ phòng ngủ của Z có thể nhìn thẳng vào vùng không gian ngoài tinh vực, nơi đang diễn ra một trận chiến khốc liệt. Một cái bóng khổng lồ bỗng vụt ngang cửa sổ, lao qua kẽ hở được hạm đội phòng ngự chỉnh tề vạch ra, như một ngôi sao chổi cất cánh bay ra chiến trường.
“Cơ giáp không chiến cá nhân phiên bản đầu tiên, kích thước gấp bốn mươi lần cơ giáp thường, đặt trên chiến trường mà vẫn trông đồ sộ như vậy.” Lê Giang nghiêm giọng nhắc nhở: “Áp suất bên trong tỉ lệ thuận với kích cỡ, hiện vẫn chưa thể giảm áp lực tinh thần xuống đến mức cấp S trở xuống có thể chịu được. Cho dù là xe lăn nhà mày cũng đừng để nó ngồi quá hai tiếng.”
Z hững hờ dõi mắt nhìn ra cửa sổ. Cái bóng đồ sộ vừa bao trùm hết tầm nhìn đó là một chiếc cơ giáp màu trắng bạc, trông còn to gấp đôi so với tàu khu trục hạm cỡ nhỏ, vậy mà lại chỉ cần duy nhất một người điều khiển bên trong.
Ý tưởng về nó được cậu thiếu niên họ Lâm kia thuận miệng đề ra trước khi mất tích, còn thành phẩm nguyên mẫu này… được Lê Giang bảo là tiện tay làm, nhưng làm xong thì cũng được cáng vào bệnh viện ngâm dịch dinh dưỡng trọn một ngày.
“Nếu không thể hạ áp lực của thứ này xuống ngưỡng của cơ giáp thường thì không thể đưa vào sử dụng đại trà được. Nhưng một khi sử dụng cơ giáp phổ thông chống lại đội quân máy của Tiếng Vọng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là chẳng khác gì hai tay dâng vũ khí cho chúng nó.”
Z gật đầu: “Thế thì mày ráng lên. Mà thật ra cũng không nhất thiết hạ điều kiện lái thứ này xuống ngang với cơ giáp thường. Một chiếc cơ giáp có sức chiến đấu tương đương một tàu hộ tống, lại chỉ cần một người điều khiển duy nhất, mày nghĩ liệu sản xuất bao nhiêu cái thì sẽ có bấy nhiêu phi công đạt chuẩn chắc?”
Thấy một chiếc tinh hạm cỡ nhỏ có ý đồ tự hủy bằng cách đâm vào pháo quỹ đạo Tường thành, Nhậm Minh điều khiển chiếc cơ giáp bạc nhanh chóng xoay người, chộp lấy nó rồi lắc lên lắc xuống như một hộp cá mòi.
Z sầm mặt: “Có phản ứng sinh mệnh, là tinh hạm phản quân.”
“Lũ não tàn!” Lê Giang chửi thề: “Mà cũng không lạ, đến thằng thiểu năng lông vàng nhà Wimmer còn được mời chào thì IQ bọn này tụt xuống số âm rồi. Đúng là Alpha càng thối càng ngu!”
Z liếc xéo một cái, chỉ vào mình: “Mày đang nói chuyện với một thằng Alpha thối đấy.”
“Mày mà Alpha cái đếch gì.” Lê Giang trợn trắng mắt: “Tự nhìn lại cái thân đi, trùm một đống chăn mền khác gì Rennes không? Nhỏ quân y trên tàu Nhiễm Tinh mà thấy thì sẽ chúc mừng mày trở thành một người chị em danh dự rồi đấy.”
Z vươn tay nắn nắn tấm chăn êm ái vây quanh mình, không khỏi đỡ trán: “Nhậm Minh mua chứ không phải tao.”
“Thằng cu đó đúng là hàng ngon bổ rẻ lại còn được việc.” Lê Giang chép miệng: “Không ngờ một đứa nhóc mày nhặt đại bên đường cũng có tiềm lực như vậy.”
Z vươn hai tay cầm lấy một tách trà nóng. Xét đến cánh tay gần như không thể dùng sức của y, Nhậm Minh trước giờ luôn chỉ rót nước đến nửa cốc, sau đó bày hàng loạt cốc nước tương tự trên tủ đầu giường, phòng khi y run tay làm đổ.
“Không phải nhặt đại.” Y vừa cười vừa nhấp một ngụm.
Lê Giang: “Chứ sao?”
Z chân thành đáp: “Chọn đứa nào trông thảm nhất thôi.”
Giữa hai khu vực phòng thủ của Bức tường Vành đai, khu Bắc nằm kề cận tinh khu lớn Bắc Thập Tự, đồng thời được bố trí vô vàn lớp phòng ngự trên đường; ngược lại, khu Nam tuy gần Thủ Đô tinh gần hơn tính theo đường thẳng, nhưng phía sau lại là một khu vực rộng lớn không có sự sống. Tinh hệ này gần như không có lấy một hành tinh thích hợp để cư ngụ, chỉ trừ một nơi có sự sống bản địa, nhưng trình độ văn minh nơi ấy chỉ tương đương thời kỳ khủng long của Trái Đất.
Vì lý do này nên tuy đều là chỉ huy phòng vệ của Bức tường Vành đai, nhưng áp lực của Z lại lớn hơn Dương Mạn nhiều.
Nếu phải so sánh thì Z là một chiến tướng thuần túy, Dương Mạn thì không. Trong một lần liên lạc trao đổi tình báo, Rennes từng xổ ra một tràng chê bai liên tu bất tận khi nhắc đến vị nữ Tướng quân Dạ Vũ chuyển thành chính khách, trong khi ấy lại rất khoái Dương Mạn, vì vậy còn bị bà trêu ngược là đồ tiêu chuẩn kép.
Bởi vì Dương Mạn về bản chất cũng là một chính khách.
Bức tường Vành đai muốn thiết kế vũ khí thế nào, cần vật tư gì, hệ thống phòng ngự ra sao, Z chỉ việc liệt kê, bà sẽ là người xử lý. Mặc cho những yêu cầu y đề ra có vô lý đến đâu, Dương Mạn cũng sẽ có cách bắt Quốc hội phải nôn ra.
Chỉ có quân hàm Thượng tướng Liên Bang là do bà chủ động lấy về.
“Làm người nhàn tản thích biết bao nhiêu, khi không tự dưng lên làm sếp chi cho mệt.” Z nở một nụ cười ma mãnh: “Có điều không ngờ lão già Wimmer lại ủng hộ nhiệt tình đến vậy, cứ tưởng lão hận thấu xương mấy đứa theo phe Rennes như bọn mình chứ.”
“BÀ MẸ NÓ TẢ LẪM!!” Tiếng mắng sa sả của Dương Mạn xuyên thẳng qua kênh truyền tin, còn lôi cả cái tên chớ-gọi-ra kia mà gào: “Cái khu Nam sắp banh nhà lồng rồi mà còn rảnh mồm xỉa xói hả? Banh con mắt nhìn ra ngoài xem tụi Noah cấu kết với bọn Tiếng Vọng sắp ủi sập cửa rồi! Cha nội nhà ông là kiều nam giữa bầy đại gia hay gì mà toàn trêu ong ghẹo bướm vậy hả?!!”
“Kiều nam” Z: “…”
“Phòng tuyến khu Nam của ông chỉ chống được tối đa ba tiếng nữa thôi! Hệ thống năng lượng sắp cháy rồi, kéo dài nữa là-”
“Không cần.”
Một âm thanh khác bỗng cất lên trong kênh chỉ huy đang rối như tơ vò, nghe vào tai trong veo réo rắt, hoàn toàn khác biệt với ngữ khí quái gở của Lê Giang hay chất giọng đang phải gánh chịu áp lực như núi của Dương Mạn.
Cùng lúc ấy, một phát đạn chói lòa thắp sáng đường chân trời, xuyên thấu soái hạm cấp hai của Tiếng Vọng. Toàn bộ thiết bị máy của Tiếng Vọng đang đeo bám chằng chịt trên khiên chắn Bức tường đồng loạt run lên, bị mục tiêu mới hấp dẫn sự chú ý.
Dương Mạn: “… Về đúng lúc thật. Ông biết trước hả Z?”
Z: “Đề cao tôi quá rồi. Tôi chỉ biết họ sẽ về chứ không biết cụ thể thời gian hay địa điểm. Bóng Ma mà, ai mà biết sẽ lù lù bay ra từ nơi nào chứ.”
Thấy bóng dáng Nhiễm Tinh hiện ra từ phía sau quân địch, Z liếc nhìn đồng hồ, lặng lẽ thở ra một hơi.
“Nhậm Minh, cút về đây.”
“Rõ, trưởng quan.”
Hai tiếng năm mươi bảy phút.
Y lùi vào trong chăn, tiện tay gác tách trà lên bàn. Nào ngờ thần kinh vừa giãn ra quá độ khiến tay y run lên, chiếc tách rơi xuống đất, vỡ vụn trong những tiếng giòn tan.
“Z, mở cửa, thả hạm đội của tao ra.” Giọng Rennes vang lên ngay sau đó: “Lặn lội đi Trái Đất một chuyến, không biết đám đó ở nhà ăn không ngồi rồi có thành thùng phuy hết chưa. Ê Lê lựu đạn, mèo nhà tôi đâu?”
Tiểu Lam vốn được gửi nuôi (chịu khổ) ở nhà Roland, nhưng lần này cậu chàng phải ra tiền tuyến, Nhiễm Tinh lại xuất phát vội vàng, cuối cùng đành cho nó ở lại Thủ Đô.
Lê Giang khom lưng, bế một thứ ở bên chân giơ lên cao: “Gọi nó à?”
“… Giỡn mặt hả cha nội? Ông để lạc mất nó đâu rồi?”
“Tiểu Lam nhà chú mày đây.”
Rennes lập tức xù lông: “Có cái bíp! Tiểu Lam nhà tôi đáng yêu biết bao nhiêu, còn cái thứ trong tay ông là giẻ lau sàn hay gì? Rồi đâu là đầu, đâu là đít? Còn cái tai nó cụp đi đâu rồi? Trời mẹ nó còn ngáp nữa! Con này là Flerken* xổng khỏi phòng thí nghiệm của ông đúng không?” (một sinh vật trong vũ trụ điện ảnh Marvel, hình dạng giống mèo, mồm có xúc tu, ăn rất khỏe mà không sợ béo)
Chỉ mới không gặp nhau hai tháng.
“Mới có hai tháng!!” Rennes sửng cồ: “Mà ông biến mèo cưng nhà tôi thành cục bột nở thế à?”
Lê Giang: “… Bắt mèo chạy bộ chính là ngược đãi động vật.”
“Cục thịt trong tay ông mới là ngược đãi!”
“… Tao bên ngành Y tao rõ hơn mày, sức khỏe nó không có vấn đề gì hết! Chỉ hơi thừa cân một xíu xiu thôi!” Lê Giang gân cổ lên cãi: “Với lại hai tháng đủ để biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi!”
Rennes nhổ ra một tiếng cười lạnh, chỉ huy tàu Tĩnh Dã lao vào hàng ngũ phản quân.
Lê Giang: “Như đủ cho mày tiến hóa từ điên thành cầm thú! Tự nhìn lại coi mày làm gì Hạm trưởng Lâm rồi! Người ta thân là Beta đáng thương đã đành, hôm sau còn phải ra trận, mà một đêm mày làm mấy lần hả thứ Omega ế nhệ!”
Lâm Kính Dã vừa mở video để tiện theo dõi tiền tuyến thì nghe thấy câu này. Khóe miệng anh lặng lẽ giật một cái, quyết đoán ngắt luôn kết nối.
Dương Mạn: “Hả? Khoan? Cái gì ế nhệ??”
Z: “Lê Giang! Ngậm cái mồm lại! Chưa đến lúc!”
Lâm Kính Dã: “…” Xin hỏi có ai còn nhớ mình đang ở tiền tuyến để mà nghiêm túc một chút không?
Nhưng thôi, anh đơ mặt nghĩ. Mấy người này đều bị Quốc hội xếp vào “phe Nguyên soái”, lại còn là bạn bè chí cốt của Rennes, bảo bọn họ đánh trận theo lề thói lẽ thường chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
“Đ* má nó!”
Tiếng thét phẫn uất của Noah vang vọng khắp soái hạm phản quân.
“Tập trung hỏa lực vô tàu Nhiễm Tinh! Thế đéo nào tụi nó lại biết vị trí của tao được!”
Rõ ràng gã đã ngụy trang vô cùng hoàn hảo, lại náu mình giữa bốn phía đầy rẫy tinh hạm Tiếng Vọng, đối phương mọc mắt thần hay gì mà nhìn thấu gã đang ở trên chiếc nào?
“Chỉ huy… Hạm trưởng Nhiễm Tinh chính là Lâm Kính Dã, cái tên được… được cho là Bóng Ma, từng bắt sống chỉ huy Langdon trước kia.”
Một tên khác sợ Noah không nhớ ra, bèn nhắc nhở: “Chính là cái tên giả làm Omega tán tỉnh Langdon, đương lúc tình nồng ý mật thì cho ổng cái lỗ ngay ngực đó.”
“Đ*! Là thằng tâm thần đánh trận chưa đã ghiền nên chủ động đi dụ tinh tặc, ngày ngày giả làm Omega lừa người tới làm thịt đó hả??”
Hai mắt Noah tối sầm: “Ngăn nó lại! Chúng mày muốn sống thì tuyệt đối không được để tên điên kia đến gần!!”