Mười năm trước, Lâm Kính Dã chưa rèn được bản lĩnh bình tĩnh trong mọi tình huống, trời sập cũng không biến sắc như bây giờ.
Khi ấy anh ngông cuồng hơn nhiều.
Huấn luyện viên trường quân đội đã đánh giá anh thế này: “Thứ chảy xuôi trong huyết quản em không phải máu mà là nhiên liệu pháo plasma. Người như em trời sinh nên ra chiến trường, là kẻ điên náu mình sau lớp mặt nạ, khi tháo xuống có thể khuấy động vũ trụ. Sau này phải là trưởng quan điên rồ cỡ nào mới có thể khống chế cấp dưới như em?”
Có lẽ lời nhận xét ấy đã để lại một cái gai trong lòng Elliot chăng? Từ một sinh viên “trời sinh thuộc về vũ trụ” đến một sĩ quan tầm thường sau khi tốt nghiệp, sự chênh lệch ấy khiến người ngoài không khỏi nhìn bằng ánh mắt tiếc nuối lẫn khó hiểu, có lẽ càng khiến y sôi máu.
Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên gương mặt hiếm khi lộ ra cảm xúc, anh trở lại với quyển sách trên tay.
Cửa phòng đột nhiên mở ra. Tay Lâm Kính Dã run lên, toan nhét sách xuống dưới gầm giường, đáng tiếc Nguyên soái đã nhanh hơn anh.
“Hay ha! Bắt quả tang cãi lệnh trên chiến trường nhé!”
Rennes vừa nói vừa hùng hổ đi đến, Lâm Kính Dã đành rút quyển sách từ dưới gối đặt vào bàn tay đang chìa ra của hắn.
“Nguyên soái của tôi ơi, ngài nhốt tôi hơn nửa tháng rồi.” Anh lẳng lặng ngồi trên giường, gương mặt tuấn tú trần ngập vẻ u buồn tiều tụy.
Nhưng có diễn viên lão làng nào mà lại không biết phát huy ngẫu hứng? Vẻ sắt đá của Rennes không mảy may suy suyển, tàn nhẫn tịch thu quyển sách, nói với vẻ bạc bẽo vô tình: “Đừng có được voi đòi tiên, mỗi ngày cho cậu ra ngoài tuần tra một vòng, đọc báo cáo tinh hạm theo thông lệ đã là tận tình tận nghĩa rồi, còn lại lo mà dưỡng thương cho tôi.”
Lâm Kính Dã lập tức cụp mắt nằm xuống, một hồi sau lại không cam lòng nhổm dậy, nhấc áo lên: “Thật sự đã lành rồi. Ngài còn không cho tôi luyện tập như bình thường nữa khéo tôi có bụng mỡ mất.”
Cơ bụng tuyệt hảo lóe lên nhanh như chớp rồi lại biến mất.
Rennes giả điếc, tóm lấy Tiểu Lam đang say giấc nồng lên nắn bụng, tủm tỉm cười: “Ây da, bé cưng mắt uyên ương cho ta sờ bụng mềm cái nào!”
Mèo mun rất biết phối hợp mà dạng thẳng cẳng, mồm vẫn phát ra tiếng ngáy ro ro.
Lâm Kính Dã: “…”
Hết cách, đi ngủ.
Trên suốt chuyến đi, Rennes luôn lấy cớ giám sát bệnh nhân mà nằm cùng giường với Lâm Kính Dã. Dù sao căn phòng này vốn được dọn ra cho Nguyên soái nghỉ ngơi, giường cũng đủ cho hai người nằm song song, ở giữa còn dư chỗ cho một con mèo.
Lâm Kính Dã ngủ rất có quy củ, gần như không trở mình gì. Điều ngạc nhiên là tướng ngủ của Rennes còn trật tự hơn anh, đúng là một trời một vực so với tư thế đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi vào ban ngày. Thỉnh thoảng hắn thích nắm gì đó trong tay, ban đầu là đuôi Tiểu Lam, sau đó mèo ta biết khôn không chui vào giữa nữa, mục tiêu chuyển sang đuôi tóc Lâm Kính Dã.
Cũng may hắn chỉ nắm chứ không kéo, Lâm Kính Dã mặc cho Nguyên soái muốn làm gì thì làm.
Đôi bàn tay với những ngón thon thả, khớp xương rõ ràng ấy luôn là mục tiêu được cư dân mạng săn đón, “liếm lấy liếm để” mỗi khi xuất hiện trong ống kính. Chỉ khi đến gần mới biết những đầu ngón tay xinh đẹp kia phủ đầy vết thương và vết chai, lòng bàn tay trắng trẻo cũng không hề mềm mại.
Đó là dấu vết của sắt và lửa.
Lâm Kính Dã nhắm mắt lại, mơ màng nhủ rằng Nguyên soái tuy hay ra vẻ khắc nghiệt nhưng đến gần mới phát hiện có mùi chocolate rất thơm. Cũng may ngài ấy không có thói quen cận chiến, bằng không quân địch sẽ chết vì thèm ăn mất.
Ngay cả trong giấc mơ cũng đều là mùi kẹo ngọt quanh quẩn.
…
Thủ Đô tinh đã hiện ra trước mắt.
Rennes tạm thời không có ý định công bố vai trò của Lâm Kính Dã trong sự kiện này, vì vậy người ngoài chỉ cho rằng có một chiếc tàu vận chuyển vừa lúc đi ngang qua, may mắn được Nguyên soái đích thân điều động. Về mặt chủ quan, chừng nào cái chết của Benson còn được bàn tán, Rennes còn chưa muốn công bố để tránh đẩy Lâm Kính Dã lên nơi đầu sóng ngọn gió. Ai biết được liệu lão cáo già Wimmer có mượn cớ giá họa, kéo anh ra làm bia đỡ đạn như đứa học trò đắc ý của lão đã bị hay không.
Hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời trở lại quân cảng Thủ Đô tinh trong sự chào đón của hơn một nửa Quân đội đã tề tựu từ sớm.
Vừa đáp xuống, họ đã bị bao vây bởi những đợt sóng dữ mang tên phóng viên, cảnh vệ bốn phía phải liên tục dùng súng điện bắn rơi mấy chiếc máy bay không người lái đang định đục nước béo cò.
Thượng tướng Wimmer – người cao tuổi nhất trong tám vị quân đoàn trưởng đang tại ngũ hiện giờ – là người rất có uy tín ở Liên Bang, tay nắm thực quyền. Trước khi đội quân kỳ lạ của Rennes xuất hiện, nhắc đến “hòn đá tảng của Liên Bang” chính là nhắc đến ông.
Vị Thượng tướng với tư lịch dài nhất Liên Bang này đứng trước cửa sổ pha lê trong suốt ở quân cảng. Đồng thời, Nguyên soái trẻ tuổi nhất Liên Bang đang bước xuống từ soái hạm rách nát, tiến vào máy bay vận chuyển quân sự, di chuyển từ nơi tinh hạm cập bến vào không gian nhân tạo rộng mênh mông trong quân cảng.
Họ đối mặt nhau qua lớp kính, tựa như sao khổng lồ đỏ không cam lòng vụt tắt tranh hùng với ngôi sao mới đang dâng lên.
Thượng tướng tuy lớn tuổi nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như tùng bách, khí thế hiên ngang, giữa đôi mày là nét uy nghiêm trấn áp. Trái lại, Rennes bước đi thong dong, tuy khoác quân phục (hiếm lắm mới) thẳng thớm nhưng mái tóc bạc vẫn vụn vặt rơi trên gò má, khóe môi cong cong có thể khiến vô số người hâm mộ đỏ mặt.
“Nguyên soái Quintus, đi đường vất vả.” Thượng tướng già là người mở lời.
Rennes bình thản mỉm cười: “Rennes Sở. Trí nhớ của ngài quả thật có vấn đề rồi, nên rút lui trong vinh quang đi.”
Nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy bọn họ có gì giống với hình ảnh “truyền lại ngọn lửa trách nhiệm” mà giới truyền thông vẫn nỗ lực gán ghép.
Thượng tướng Wimmer không đáp trả cũng không bình luận gì thêm, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Rennes tựa như trưởng bối nhìn đứa cháu không nên thân trong nhà. Nụ cười trên môi Rennes cũng tràn ngập sự dối trá lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút thành ý nào. Nhiệt độ không khí trong quân cảng dường như cũng theo đó mà hạ xuống.
“Chư vị đều đã vất vả rồi, chi bằng chúng ta nhanh chóng hạ cánh xuống Saltian để Nguyên soái được nghỉ ngơi lại sức, có vấn đề gì thì bàn lại trong hội nghị Quân đội?”
Một giọng nói ôn hòa vang lên, phá vỡ bầu không khí bế tắc.
Người đàn ông với nụ cười hòa nhã trên gương mặt ấy là Tổng thư ký Liên Bang, chủ yếu quản lý bộ Nội vụ và phụ trách cân đối công tác giữa Quân đội, Quốc hội và các đơn vị khác. Thậm chí, nếu ngôi vị quốc chủ thay đổi, vị này cũng là người chịu trách nhiệm chính.
Một người trong tay không có thực quyền nhưng ai cũng phải nể mặt.
“Ngài Ansel.” Thượng tướng Wimmer khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tổng thư ký lại nói với Rennes: “Quá trình điều tra về sự cố lần này sẽ được giám sát chặt chẽ bởi một đội điều tra đặc biệt. Nguyên soái và Thượng tướng hãy yên tâm, bộ Nội vụ sẽ liệt việc này vào danh sách ưu tiên hàng đầu.”
Wimmer đáp lễ: “Vất vả cho ngài rồi.”
Ansel mỉm cười: “Tất cả vì Liên Bang.”
Đương lúc họ đang trò chuyện, Lâm Kính Dã và các thành viên 927 đã nhanh chóng giải tán tại chỗ, hòa vào các chiến sĩ Thanh Kiếm Bầu Trời chuẩn bị nghỉ phép mà không bị ai phát hiện.
Thượng tướng Wimmer rốt cuộc mới sực nhớ mà lên tiếng: “Hạm trưởng tàu vận chuyển bị điều động kia là ai? Hiện đang ở đâu? Thuộc biên chế quân nào? Người này cũng phải phối hợp điều tra.”
“Đó là tất nhiên, bộ Nội vụ sẽ có kế hoạch.” Ansel từ tốn đáp trước khi quay sang Rennes: “Nguyên soái, Nữ vương bệ hạ mời ngài đến dự tiệc. Biết ngài không thích phô trương, tiệc rượu sẽ được tổ chức trong Hoàng cung, chỉ mời một mình ngài đến. Ngài tối nay hẳn không có lịch trình gì khác? Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ cho người sắp xếp.”
Rennes nhướng mày: “Được thôi.”
Việc được Nữ vương mời đến dự tiệc riêng là một vinh dự mang hàm ý ngợi khen, tương đương với việc chiến công của anh sẽ được Liên Bang công nhận và ghi nhớ. Ánh mắt Thượng tướng Wimmer trầm xuống, nhưng dù sao vẫn không thể tranh giành với Nữ vương.
Phóng viên nằm vùng thấy các bên đã sóng im biển lặng thì ngao ngán lắc đầu, thầm than không hổ là Tổng thư ký Liên Bang, người chuyên bóp chết các tin giật gân từ trong trứng nước.
Nguyên soái Rennes trở về Thủ Đô là sự kiện đáng giá theo dõi nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Chỉ có các tân sinh viên học viện quân sự Úy Lam phải bắt đầu nhập học, không thể theo dõi quá trình Thanh Kiếm Bầu Trời cập bến mới cảm thấy tiếc nuối.
Người thường thì không nói, nhưng một khi đã là sinh viên trường quân đội, có ai lại không sùng bái Rennes? Giữa hai nhóm này cũng có sự phân biệt rạch ròi trên mạng vũ trụ: ai liếm màn hình với đòi xếp hàng sinh con là dân thường; ai cáu tiết mắng cư dân mạng ảo tưởng, đồng thời điên cuồng phân tích những chiến thuật kinh điển của Nguyên soái chính là sinh viên trường quân đội.
Lâm Tịnh Nhiên xách hành lý đứng trước cổng học viện Úy Lam, lạnh nhạt nhìn phụ huynh khắp nơi đang ráng quàng thêm túi này bao kia lên người con mình, lặng lẽ cất bước.
“Lâm Tịnh Nhiên.”
Thân thể cậu thiếu niên khẽ chấn động, một tia ngạc nhiên và hân hoan thoáng qua đáy mắt. Cậu bình tĩnh quay lại.
“Anh hai.” Thấy người vừa gọi tên mình, cậu khẽ khàng lên tiếng chào hỏi.
Từ bộ quân phục vẫn còn khoác trên người Lâm Kính Dã, có thể thấy anh vừa rời khỏi hạm đội đã chạy thẳng đến đây, thậm chí còn không ghé ngang nhà.
Trường quân đội không cho phụ huynh vào từ biệt, đồng thời cấm sử dụng người máy giúp việc, hành lý đều phải do sinh viên tự tay mang vào, thế là rất nhiều bậc cha mẹ chỉ có thế rưng rưng lấy bớt túi và ba lô khỏi ngọn núi nhỏ trên lưng con mình.
Dáng vẻ cô độc của Lâm Tịnh Nhiên vốn đã khiến không ít người ghé mắt, sự xuất hiện của Lâm Kính Dã lại hấp dẫn thêm vô số tầm mắt như có như không.
“Mắt anh…” Lâm Tịnh Nhiên chỉ thốt lên bấy nhiêu rồi không nói nữa. Lâm Kính Dã không mang kính áp tròng, cũng không đeo cặp kính xấu ma chê quỷ hờn như xưa, tóc đen tản mát trên đầu vai do không có thời gian chăm sóc, gương mặt trước giờ vẫn phẳng lặng như mặt hồ lại mang thêm vẻ lạnh lùng và cuốn hút kỳ lạ.
Đây không phải lần đầu nhìn thấy dung mạo anh hai, nhưng bởi vì quá hiếm gặp, bản thân Lâm Tịnh Nhiên cũng không khỏi sững sờ.
Lâm Kính Dã không nói gì, chỉ đưa một chiếc hộp nhỏ cho em mình.
“Đây là gì ạ?”
“Mắt kính ba chiều.” Anh đáp: “Tình cờ có trên đường làm nhiệm vụ, mang về làm quà tựu trường cho em.”
Lâm Tịnh Nhiên mở nắp hộp ra, nhìn thấy một cặp kính viền vàng với tròng kính được tỉ mỉ tạo hình cánh bướm. Cậu cầm lên xem, phát hiện những vân vàng không chỉ để trang trí mà còn là ống dẫn năng lượng.
“Anh đã cướp hết của bao nhiêu tinh tặc vậy?”
Một cặp kính không chỉ có thể xem phim hay chơi game mà còn có chức năng hỗ trợ chiến đấu – như tầm nhìn ban đêm bằng tia hồng ngoại – thế này tuyệt đối không phải là kính dân dụng, giá trị chắc chắn không hề nhỏ. Lấy mức lương hiện nay của Lâm Kính Dã, nhịn ăn nhịn mặc một năm cũng chưa chắc mua được.
Trước sự nhạy bén của cậu, Lâm Kính Dã dường như có chút tán thưởng, thản nhiên đáp: “Người khác đưa cho.”
Lâm Tịnh Nhiên còn đang khó hiểu, anh đã bổ sung: “Tặng cho em đấy, cất đi.”
Cậu thiếu niên nhìn trên nắp hộp, thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa.
[Tặng em trai của mắt uyên ương lớn, đừng bắt chước anh hai tự làm xấu mình đi hại mù mắt người khác.
PS: Học cho giỏi, hẹn gặp lại trên bầu trời.
Ký tên: Sở.]