“Fritz! Con đã làm gì hả!”
Tiếng đập bàn đầy phẫn nộ của Thượng tướng Wimmer khiến thiếu niên Omega nhảy bắn lên như chú thỏ nhỏ kinh hoảng, run rẩy khóc không thành tiếng.
Đội cảnh sát tòa án ứng phó tình huống bất ngờ này với vẻ âu sầu. Nhân viên y tế trong bồi thẩm đoàn bước đến vỗ về Fritz, động viên nó hoàn thành lời khai.
Lão Tướng quân rốt cuộc vẫn còn nhớ nơi này là tòa án, chỉ có thể nén chặt các thớ cơ để buộc mình đứng yên, nhìn hai đứa cháu bên dưới.
Fritz dường như không dám ngước lên nhìn ông nội, run run giải thích: “Lúc… lúc đó anh hai không hài lòng với kết quả phân hóa. Trong nhà chỉ… chỉ có anh em cháu, ông nội còn ở tiền tuyến. Hai cấm cháu nói cho ông biết, đồng thời tự tìm cách nâng cao tinh thần lực. Hai đi đâu đó nửa tháng, khi trở về thì đã lên cấp S rồi, nhưng…”
Nước mắt lại vỡ đê tuôn tràn trên má nó.
“Hai trở nên nóng nảy, dễ cáu dễ giận, một khi không vui sẽ vứt đồ khắp nơi. Cháu lỡ chơi đùa lớn tiếng sẽ bị Hai mắng…”
Thẩm phán: “Lúc ấy cháu bao nhiêu tuổi?”
Fritz thút thít: “Vừa… vừa lên bảy ạ… May mà có Nhiên Nhiên và anh Kính Dã hay sang chơi. Mỗi lần Hai giận cháu, anh ấy đều sẽ cản lại, nên chắc Hai ghét anh ấy từ lúc đó, hức hu hu…”
Lâm Kính Dã để từng chữ chui vào tai mình, mặt không biến sắc. Mọi cảm xúc khi không ngụy trang đều được anh giấu vào trong, vì vậy chỉ có một mình Rennes nhìn ra được nét lạnh lẽo ở đuôi mày anh.
Fritz vẫn còn kể chuyện bằng giọng đứt quãng, đã đến đoạn Elliot ép buộc Lâm Kính Dã đi thi thay y, thậm chí lấy sự an toàn của Lâm Tịnh Nhiên ra để uy hiếp. Vì lo lắng cho em trai, toàn bộ bằng chứng ghi âm trong tay Lâm Kính Dã đã bị y cướp sạch, mang đi tiêu hủy.
Thẩm phán quay sang Lâm Kính Dã: “Điều này là thật?”
Anh lãnh đạm đáp: “Phải.”
Fritz tiếp tục nức nở: “Anh Kính Dã thi đậu ngay nên Hai giận lắm, làm vỡ rất nhiều đồ, hức hức… Hai không tin là mình lại không bằng một Beta… Cháu thấy tinh thần lực của Hai dao động rất lớn, như sắp đến giới hạn nên sợ quá, thừa dịp anh Kính Dã về nhà lần cuối trước khi huấn luyện khép kín, đã lén dùng thiết bị của anh ấy gửi tin nhắn…”
Lời lẽ trong tin nhắn kia quả thật không đầu không đuôi, lộn xộn vô cùng, nhưng nếu nói là bút tích của một đứa trẻ bảy tuổi thì lại hợp lý đến không ngờ.
Huống chi nhìn thái độ bình chân như vại của Lâm Kính Dã ở phiên tòa hôm nay, không ai có thể tưởng tượng được bộ dáng điên cuồng, ăn nói lung tung của anh cả.
Thẩm phán: “Hạm trưởng Lâm có biết chuyện này không?”
Lâm Kính Dã: “Tôi không biết.”
Thẩm phán: “Trên thiết bị trí năng của anh có sao lưu dữ liệu này không?”
Fritz thổn thức cướp lời: “Cháu xóa rồi ạ. Lúc đó, cháu thấy Hai gửi tin xong đều xóa lưu trữ ngay nên đã học theo…”
Lâm Kính Dã không bình luận gì. Hàng loạt suy nghĩ vút qua trong đầu anh như những con thoi, âm thanh ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn bị tiếng nức nở của Fritz át đi.
Elliot cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái sững sờ, phát ra một tiếng gầm như sóng thần đập vỡ đê: “Thằng *** bẩn thỉu! Mới nứt mắt đã dám lừa tao! Mày hại anh ruột mày thành thế này chỉ để bò lên giường thằng cụt kia!!”
“Câm miệng!” Tiếng rống giận của Thượng tướng Wimmer vang lên, nhưng y mắt điếc tai ngơ.
“Ngườ giúp tao tiêm thuốc đó giờ là mày! Mày thông đồng với thằng cụt kia, động tay động chân với thuốc của tao! Mày tới thăm tù cũng là cố ý chứ gì? Nó sợ tinh thần lực của tao lành lại nên sai mày tới chọc giận tao đúng không?”
“Anh Wimmer, làm ơn bình tĩnh-”
Nhưng gã Alpha với tinh thần lực mất kiểm soát đã chìm sâu vào thế giới của riêng mình. Y tựa như cái thùng rác bị chất đầy đến cực hạn, không thể nào tiếp nhận thêm nữa, chỉ có thể phun ra hết những thứ ô uế bên trong. Y gào thét mắng chửi từ gia thế Lâm Kính Dã đến việc ông nội bỏ bê mình, chỉ biết dạy dỗ quy củ khắc nghiệt và yêu cầu thành tích, ngoài ra không quan tâm gì hết.
Thấy Thượng tướng Wimmer xanh lè như tàu lá chuối, đã có quân y hộc tốc chạy lên.
Cuối cùng, ánh mắt như tôi độc của Elliot dừng lại trên người Lâm Kính Dã, điên loạn phun ra: “Sao hả? Ngủ với thằng em tao sướng-”
ẦM!!
Âm thanh kinh thiên động địa nổ ra khi một tia chớp đen vụt ngang phòng xử án. Đội cảnh sát không thấy rõ Rennes lao xuống bằng cách nào, khi hoàn hồn lại chỉ thấy bàn ghế và hàng rào quanh khu vực người tố cáo đã hóa thành gỗ vụn. Nghi phạm Elliot thì đang bị Nguyên soái tóc bạc tóm lấy, tàn nhẫn nện đầu xuống đất. Những tiếng tru thảm thiết phát ra từ cái miệng trên gương mặt đầm đìa máu chảy.
Thẩm phán yếu ớt khuyên can: “Ngài Nguyên soái, xin hãy bình tĩnh một chút…”
“Nguyên soái!” Giọng Lâm Kính Dã truyền đến từ phía sau.
Sắc mặt Rennes là hiện thân của mùa đông vĩnh cữu rét buốt. Một tay giơ Elliot lên cao, hắn thu lại sát ý trong mắt, quay lại đối diện với cái nhìn bất đắc dĩ của Lâm Kính Dã hồi lâu mới vứt gã thanh niên với cái mũi vỡ xuống.
“Dám làm bẩn tai người khác trước mặt tao.” Hắn nhấc chân nghiến lên ót y: “Còn tỏa mùi thuốc lá nồng nặc, mày đang định uy hiếp ai, hả?”
Có là Alpha cấp S cũng khó lòng đứng vững trước thế công như như mưa rền chớp giật của Rennes, Elliot đã chết ngất.
Alpha cố tình phát tán pheromone và tinh thần lực ở nơi công cộng bị xem như thái độ khiêu khích, thậm chí còn bị liệt vào hành vi công kích người khác. Ở vòng đấu thứ hai, Mera cũng bị hành động này của Elliot chọc giận nên đã lập tức ăn miếng trả miếng, vì vậy thẩm phán cũng không thể nói Rennes ra tay quá trớn. Dù sao thì hắn là Nguyên soái, thay mặt cảnh sát tòa án làm nhiệm vụ áp chế phạm nhân cũng không phải không thể. Hơn nữa, tuy nổi cơn lôi đình nhưng hắn chỉ dùng tay không, không đụng đến chức năng tăng sức mạnh của giáp xương ngoài, đã xem như dành sự tôn trọng hết mực cho nơi trang nghiêm như tòa án.
Trên hàng ghế dự thính, Thượng tướng Wimmer nhắm nghiền hai mắt, mặc cho quân y tiêm thuốc ức chế và trấn an vào.
Kết thúc một tràng chửi thề trong lòng, Tổng thư ký Ansel nghiêm giọng phát biểu: “Nghi phạm Elliot Wimmer mất kiểm soát trước tòa, cho dù là cố ý hay vô ý vì thần kinh bị tổn thương, đều là hành vi nguy hiểm, xem thường tòa án Liên Bang.”
Thấy người đại diện bộ Nội vụ đã lên tiếng, thẩm phán gật đầu: “Đúng vậy, tuy tội này có thể phán nhẹ vì tổn thương thần kinh, nhưng trước đó anh Wimmer đã xúc phạm một Omega, vi phạm nghiêm trọng <Đạo luật bảo vệ quyền lợi Omega>; đồng thời miệt thị khiếm khuyết của Hạm trưởng Lâm Kính Dã, vi phạm điều lệ bảo vệ quân nhân tại ngũ của Liên Bang và quy định không được kỳ thị, phân biệt đối xử với nhóm đối tượng yếu thế trong <Đạo luật thúc đẩy quyền và lợi ích của người tàn–khuyết tật>.”
Nội tâm của các thành viên 927 có mặt tại tòa hết sức phức tạp.
Teval sâu kín cảm thán: “Lúc Hạm trưởng đánh tôi có ai dám nói ngài ấy thuộc nhóm yếu thế đâu, tôi thấy cần có <Đạo luật thúc đẩy an toàn sinh mạng cho phó quan> mới đúng.”
Oscar: “Tại ông anh cùi thôi, được Hạm trưởng huấn luyện là tốt lắm rồi!”
Teval cáu: “Ai mượn chú mày nói? Mới được huấn luyện mấy lần mà dám chống đối phó quan thứ nhất hả?”
Oscar cũng không chịu thua: “Lúc Hạm trưởng có mặt thì quyền lực của phó quan thứ nhất và thứ hai có gì khác nhau?”
Tập thể 927: “…”
Thẩm phán tiếp tục: “Bằng chứng phản tố mà anh Wimmer đưa ra không đủ để chứng minh Hạm trưởng Lâm là người chủ mưu; hơn nữa cũng bị phản bác bởi lời khai của cậu Fritz Wimmer. Dựa theo tình huống lúc ấy, cậu Fritz đã cấu thành tội che giấu hành vi phạm tội và trở thành đồng phạm; nhưng vì tuổi tác năm ấy còn quá nhỏ, hơn nữa chỉ vi phạm một lần, hiện nay cũng tự thú trước tòa, quyết định tiến hành phê bình và cảnh cáo.”
Fritz thút tha thút thít nhìn sang Lâm Kính Dã, phát hiện tầm mắt bị chặn mất bởi một Rennes đang tỏa hơi lạnh vù vù mới đành lau nước mắt đi theo quân y, để họ kiểm tra xem có bị ảnh hưởng khi tinh thần lực của Elliot mất kiểm soát hay không.
Thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng: “Bằng chứng anh Wimmer cung cấp trên tòa là hợp lệ, tuy nhiên trên thực tế chúng đã bị giả mạo, khiến anh ta lầm tưởng nên mới tố cáo Hạm trưởng Lâm là người chủ mưu. Tòa phán quyết anh Wimmer buộc tội không thành, nhưng vì không biết bằng chứng là giả nên sẽ không gia tăng hình phạt.”
Rennes lạnh lùng nhảy vào: “Đi được chưa?”
Thẩm phán chững lại, vốn định nói Hạm trưởng Lâm còn phải đợi phiên tòa chính thức kết thúc nhưng thấy vẻ mặt của Nguyên soái thì không dám nữa, đành trơ mắt nhìn hắn gạt phăng hàng rào chỗ ghế bị cáo, kéo Lâm Kính Dã rời đi.
Trước khi ra cửa, những người khác còn nghe hắn phân phó đội Thanh Kiếm Bầu Trời: “Lễ cất cánh dời lại cùng giờ ngày mai. Lát nhớ đền mấy cái cửa này…”
Thẩm phán cười khổ không ngừng: Không cần đâu, ngài đi mạnh khỏe là tốt rồi ạ.
Rennes phăm phăm lôi Lâm Kính Dã lên thẳng phi thuyền cá nhân, khoát tay cho hạm đội giải tán, tiện tay ủn luôn tài công ra ngoài rồi tự mình lái một mạch ra khỏi tầng khí quyển.
“Nguyên soái à…” Lâm Kính Dã bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn tắt động cơ, để con tàu cứ thế dập dềnh trôi dạt. Trên môi là nụ cười như có như không, đôi mắt lam nhìn Lâm Kính Dã cả buổi mới thủng thẳng lên tiếng: “Thằng oắt Thối tha đó có quan hệ gì với em?”
Lâm Kính Dã chớp mắt: “Hả…”
“Thằng mất não kia nói thằng Thối tha đó muốn bò lên giường em là thế nào?” Giọng Nguyên soái mượt mà, êm ru tựa như những lời thì thầm âu yếm, nhưng Lâm Kính Dã đã cảm nhận được một luồng tinh thần lực hùng hậu đang bao phủ lấy anh.
Ngữ điệu hắn hơi dài ra, nghe có vẻ dịu dàng, nhưng âm cuối lại mang theo sát khí rõ mồn một: “Còn gọi em là ‘anh Kính Dã’?”
Sao tự dưng có cảm giác déjà vu quái quái là thế nào…
Lâm Kính Dã rũ mắt thở dài: “Nguyên soái à, con nít thì biết gì đâu; trong nhà có anh lớn hay qua chơi, có yêu thích, nói lớn lên muốn làm đám cưới là chuyện bình thường. Mấy cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ nhỏ đều như vậy cả. Về phần Elliot, ngài không nhận ra lúc ấy nó đã hoàn toàn mất trí hay sao?”
Hai mắt Rennes nheo lại, lửa giận hoàn toàn không giảm xuống mà chỉ chuyển sang mục tiêu khác.
“Nói cũng phải, tuy có phần kỳ quặc nhưng đúng là đã hoàn toàn điên loạn.”
Lâm Kính Dã thoáng thở phào. Rennes đứng trước mặt, giam anh trong cái bóng của hắn. Tư thế từ trên cao nhìn xuống này trông như thể hắn sẽ vận dụng quân pháp ngay và luôn nếu anh không đưa ra được câu trả lời hợp ý. Cảm giác áp bách ấy khiến lông tơ anh dựng đứng, đồng thời lại bị nó mê hoặc, không thể thoát đi.
Anh khẽ cười: “Nguyên soái, ngài tự tin lên đi ạ.”
Một hàng lông mày bạc nhấc lên. Anh ngẩng đầu nhìn hắn, phơi bày ý cười rõ rệt bên môi.
“Có lẽ em nghiện vị chocolate mất rồi.”
Mấy phút sau…
Lâm Kính Dã không nói không rằng, mặc cho Rennes tròng cái áo cổ chữ V khoét sâu lên người mình, đã vậy còn tạo dáng cho anh rồi chụp hình lại. Nguyên soái khăng khăng từ chối yêu cầu muốn phân tích những chỗ khả nghi trong phiên tòa của anh, vùi đầu vào sắp xếp khoang thuyền.
“… Nguyên soái, sao ngài còn giữ lại bộ đồ này…” Lâm Kính Dã hỏi, vẫn giữ được gương mặt trời sập cũng không biến sắc dù bị hắn xoay tới xoay lui như cái bông vụ.
Bộ giáp xương ngoài vừa được trút xuống, mùi chocolate đã phủ kín từng tấc không khí trong phòng. Tâm trạng Rennes cũng khá lên trông thấy, táy máy tay chân với vẻ thích thú ra mặt.
Lâm Kính Dã nằm lún xuống giữa núi nệm mềm mà có trời mới biết Nguyên soái lôi từ đâu ra. Pheromone của hắn bao phủ khắp bốn phương tám hướng, khiến anh nửa cảm giác như đang đi trên mây, nửa lại như đang trôi nổi giữa biển cacao ngọt ngào.
Anh không thể tránh, mà cũng không muốn tránh.
Anh nhìn Rennes choàng chăn úp nệm lên người mình – như một đầu bếp đang trang trí cho chiếc bánh gato hắn tỉ mỉ làm ra – sau đó ngạc nhiên hỏi khi nhận ra hắn đang làm gì: “Nguyên soái, kỳ sinh lý của ngài còn chưa hết ư?”
Đôi tay Rennes không dừng lại dù chỉ một khắc, quấn cái nệm cuối cùng lại, túm lấy cái khăn lông mềm bên cạnh rồi nhảy ùm vào.
Vậy ra đây là… Muốn xây tổ nhưng không đủ đồ nên ném mình vào luôn? Lâm Kính Dã không khỏi nghĩ.
Chủ nhân cái tổ đã hòa tan thành một vũng cacao sung sướng trên gối mềm, lười nhác đáp: “Bình thường thôi, cảm xúc lên xuống sẽ ảnh hưởng tới sinh lý mà. Gần đây lại lắm chuyện dở hơi nên thêm một hai ngày cũng không phải to tát gì.”
Độ ấm hắn mang đến khi dán sát vào người khiến Lâm Kính Dã cũng bất tri bất giác có chút lười hoạt động.
Anh còn đang nghĩ may mà thân nhiệt hắn vẫn ở trong phạm vi bình thường, bỗng nhiên ý thức được một nguy cơ: Lỡ lát nữa lại sốt thì…
Omega còn có thuốc ức chế chứ Beta biết dùng gì bây giờ!